Chương trước
Chương sau
-A Châu!
-Hát một bài nghe chơi mạy!_A Đỉnh vỗ vai.
-Tớ á? Cậu có lầm không vậy? Cậu định không muốn ăn cơm tối sao?
Tao mới hỏi.
-Bộ hát dở lắm hả?.
-Đối với tớ thì hay nhưng đối với người khác thì tớ không biết…_Hắn nói giọng dịu dàng.
Đúng là anh em nhà người ta có khác, dù em gái có hát ra sao đi chăng nữa thì người anh vẫn cứ khen hết lời và luôn coi là hay.
-Càng ngày lại càng muốn có anh hai quá cơ!_Tao ngưỡng mộ.
-Thôi cái suy nghĩ đó đi, mày mà có anh hai chắc nó tức hộc máu trào đòm chết lâu rồi!
-Á cái con này, sao mày lại nói vậy? Ngại quá đi hà…
-Có khen đâu mà ngại con kia?Mày thử có anh đi rồi mày biết, tối ngày cãi lộn đánh nhau muốn điên luôn vậy, lại còn dành ăn với tao nữa, nhiều lúc chỉ muốn đá nó vào bụng mẹ cho xong chuyện!_Đình An kể lại những ngày tháng khổ sở lúc còn nhỏ.
-À đúng rồi, A Đỉnh hát hay lắm. Dân quẩy chuyên nghiệp mà, nghe đâu là hát dân ca hay lắm! Hát thử bài coi!
-Được rồi…
Nó ho ho mấy cái rồi chấn chỉnh lại giọng nói của mình, chất giọng trong trẻo thật êm tai, nó bảo.
-Để góp vui chương trình đi đường đến đỉnh núi mà mình sệt google cũng không biết tên đỉnh núi là gì nữa, thì mình có bài hát muốn gửi tặng cho các bạn mong các bạn lắng nghe ạ!
-Hú hú hú!!!_Cả đám hú hét cho quên đi phần nào sợ hãi.
Nó hự hự mấy tiếng rồi mới cất giọng hát thần thánh ấy lên.
-Rồi mộ nàng đã được.. ở cạnh chàng như lời xưa thầm ước...~~~
-Thôi mày câm mẹ mồm mày đê!!
Cả đám đồng thanh khi nghe nó cất lên bài hát huyền thoại ấy. Nó hát chỉ được một câu nên cũng câu có mặt mài vì không được hát nữa. A Đỉnh bức tức trong lòng không hiểu vì sao bài hát hay như vậy mà không thể hát vào thời điểm lúc này được.
-Sao vậy? Hay mà!
-Mày có điên hông? Đang sợ muốn tuột huyết áp mày đẩy bài đó cho tuột quần ở đây luôn hay gì?_Tao la mắng.
-Chất giọng cậu hay đó nhưng bài này có hơi…Hay là cậu hát bài khác thử xem sao, như bài hát tình yêu chẳng hạn!
A Đỉnh giơ tay ra hiệu ngăn cản lại thứ gọi là tình yêu, nó sợ hai chữ đó vô cùng. Nó thầm nói.
-Xin lỗi, ở đây tôi đéo cần tình yêu!
-Sao vậy?Tình yêu là thứ con người muốn có được cơ mà, sao cậu lại không muốn nó nhỉ?_Vũ Hào quay sang hỏi.
-Chưa nghe câu “Yêu nhau lắm tắm cũng ở chuồng hả?” Nên tôi không cần tình yêu đâu vì lúc nào tôi tắm chả cởi đồ?
Nó nói cái gì bọn tao cũng không hiểu được nữa. Nói khùng nói điên y như thằng hồi nãy. Không biết tụi nó có phải anh em hay không mà hỏi một đằng lại trả lời một nẻo. Hâm quá chớn.
Cuối cùng bao nhiêu lòng mỏi mòn chờ đợi cũng đã được xong xuôi, bọn tao đang đứng trước ngôi biệt thự to lớn này, ngôi biệt thự được sơn tông màu xanh dương, có nét cũ kĩ của một lịch sử lâu năm. Nó vô cùng tráng lệ khiến cho tụi tao to tròn cặp mắt nhìn vì trước giờ ở đất Sài Gòn thấy biết bao nhiêu ngôi biệt thự nhưng căn biệt thự này nó lại ở một đẳng cấp khác. Nó xoáy sâu vào tâm trí lần đầu tiên tao nhìn thấy, và đặc biệt nó có mùi thơm của dấu ăn lâu đời. Tụi tao nhanh nhẹn đi vào bên trong, lúc đó tối đen như mực. A Hào nhanh nhẹn đi xuống dưới tầng hầm bật công tắt, ánh đèn le lói trở nên sáng rực. Nó soi sáng nhiều hóc hách trong căn biệt thự to lớn ấy, soi ra rất xa và có thể nhìn thấy những bụi cây phía xa khu rừng kia. Trước mắt bọn tao là kiến trúc cổ điển tráng lệ, tuy lâu năm nhưng lại rất sạch sẽ. Thả hồn theo gió nhìn ngắm căn nhà khang trang đầy vẻ huy hoàng, không ngờ tao lại có hai đứa bạn hoàng gia đến như vậy. Được mở mang tầm mắt, y như trong phim ảnh ấy. Top A Đỉnh, Đình An cũng suýt xoa trước đồ vật trong căn biệt thự này. Toàn là đồ đắt tiền, toàn là những thứ đồ lâu năm từ thời trước. Trân Châu mỉm cười vội đóng cửa lại.
-Mấy cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhá! Đây là phòng khách, ở trên lầu có rất nhiều phòng nên các cậu cứ thoải mái chọn, có hơn 9 phòng lận đấy, ở phía sau là phòng bếp, có cả phòng chơi nhạc cụ và phòng truyện tranh nữa…
Nghe đến truyện tranh, mắt tao sáng rực lên.
-Có cả truyện tranh nữa à? Thật đúng là một nơi còn hơn cả thiên đàng!
Cô cười mỉm.
-Cậu cứ đi thẳng xuống đó, phòng thứ hai là phòng truyện tranh còn phòng thứ nhất là phòng nhạc cụ, lúc trước tớ thích sưu tầm truyện với chơi nhạc cụ lắm!
-Đúng là đỉnh, cực kì đỉnh!!_A Đỉnh đưa hai ngón tay cái lên.
Thế Mỹ ném cái tên kia xuống ghế sofa rồi quay sang mệt nhoài.
-Vậy còn phòng tắm đâu?
-Cậu muốn tắm suối nước nóng không?_Nó vừa sắp xếp vừa thu dọn thức ăn xuống bếp nhưng không quên hỏi.
-Vậy trời tối rồi nên tắm suối nướng nóng cho thư giãn đầu óc nhỉ? Các cậu có muốn tắm cùng không??_Thế Mỹ cười nham hiểm.
-Được thôi, sao cũng được…
Sau một lúc lâu, cả đám cuống cuồng ngâm mình trong suối nướng nóng, ở đó là một trong những phòng của ngôi biệt thự, cảm giác vô cùng thoải mái ấm áp. Bao nhiêu mệt nhoài tan biến đi mất. Thế méo nào hắn lại ngăm mình chung, cũng chịu thôi vì chỉ có phòng duy nhất. Với lại đứa nấy có khăn tắm hết rồi nên cũng đâu sợ gì nữa. Chỉ là ngại một chút thôi!. Không hiểu tại sao con mẹ Thế Mỹ từ ở bên ngoài bước vào không quên đóng cửa lại. Nó mỉm cười nham hiểm rồi kéo phăng mất tiêu bộ khăn tắm trên mình, Trân Châu và A Đỉnh không dám nhìn nhưng tao với Đình An thì thấy cái này vô cùng quen thuộc. Riêng cái tên Vũ Hào thì vẫn chăm chăm nhìn, tao nhanh nhẹn chường lại chỗ hắn rồi che mắt hắn, không hiểu sao cái tên này còn biến thái hơn tên kia nữa, con gái khoe hàng mà vẫn cứ nhìn chăm chăm chẳng tí biểu cảm gì trên gương mặt. Tao đỏ mặt quát cái con mất nết kia đang đứng đó chống nạnh cười ha hả lên.
-Cái con này, mày bị điên hả? Không thấy có con trai ở đâu sao?
-Uạ? Sao mày nói là chị em với mày mà?? Nên tao cũng xem anh ta là chị em, thấy cũng đâu có sao…
Đình An vỗ tay tán dương như nó nói đúng.
-Hay quá hay quá đi…Hổng có miếng nết nào luôn!
-Đúng thiệt là, mày đi uống thuốc dùm tao. Dù gì thì cậu ta cũng là con trai đó! Có điên hông má?
Trân Châu mỉm cười nhìn mọi người, cô dựa mình vào phía sau cho thoải mái, chỉ có mình ên cô là không ngại với những chuyện này. Nói đoạn.
-A Hào anh ấy không ngại mấy cái vụ này đâu! Cứ để cho anh ấy nhìn thoải mái đi!
-Hả? Ngay cả mày cũng nói vậy sao?_Tao ngạc nhiên.
Nó phì cười, kể cho bọn tao nghe.
-Vì lúc trước tớ bị trấn thương ở hai bên tay nên không thể tự mình tắm hay đi vệ sinh được, cũng may lúc đó anh hai mình giúp đỡ…!
-Thế là thấy hết?
Nó gật đầu, lại thêm tiểu mỹ thụ nói tiếp.
-Của các cậu cũng như là của em gái mình, chả có gì khác biệt! Nhưng hoài cũng chán!
Nghe đến câu này, cả tụi con gái đỏ mặt vì không thể tin được chính tai lại nghe hắn ta nói như vậy. Thế là cả đám nhào lại đập cho hắn ta một trận thừa sống thiếu chết!

Sau khi ngâm mình ở làn suối nước nóng thì thật là thoải mái,quên đi bao nhiêu mệt mỏi sau một ngày đặt đít ngồi trên xe chửi lộn với người ta. Vũ Hào nhanh nhẹn đi làm món ăn tối. A Đỉnh cũng thích nấu ăn nên cũng tham gia, có cả A Châu tiếp nữa. Thế là cả 3 con người siêng năng kia đang cặm cụi làm món ăn tối. Còn Đình An thì sắp xếp đồ đạc giúp bọn tao trên lầu. Chỉ có cái con Thế Mỹ ung dung, tự tại ngồi vắt chéo chân lên trên bàn bấm điện thoại lướt facebook, nó thuộc về thành phần má thiên hạ mẹ thiên nhiên đây mà. Đã không tiếp thì thôi, lại còn nói.
-Sao mày không tiếp ba đứa kia đi?
-Vậy sao mày không tiếp đi? Ở đó nói tao?_Tao quát.
-Tao mắc bấm điện thoại rồi…
-Tao cũng mắc đọc truyện tranh yêu thích của tao rồi!_Tao cũng cãi theo.
-Vậy nghĩ khỏe cho rồi, tao mà vô đó chỉ có nước phá hoại chứ làm được gì. Ăn ngủ với tao bao nhiêu năm mà không biết tính tao à?
-Còn tao thì biết nấu ăn nhưng món tao nấu ra thì không ăn được!_Tao nói trong nghẹn ngào vì suốt mười mấy năm ròng rã chỉ biết nấu mì là ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.