Crush tao đập bàn quát lớn. Anh ta đang điên tiết lên vì câu nói ấy.
- Mày biết vì sao tao chia tay mày không?
.........................................................................................
- Là vì mày là đứa đanh đá, láo loét nhất tao từng thấy!. Mày chẳng bao giờ xinh đẹp mà cũng chẳng bao giờ dịu dàng được như Trân Châu hết!. Mày không xứng với tao...
Câu nói vang lên trong phòng học khá lớn, xoáy sâu vào tâm trí của tôi. Sao có thể dùng những lời này nói với tôi. Mà cũng đúng, cả đời tao cũng chưa bao giờ dịu hiền lại được. Ai mà lại chịu được tính tao chứ. Thôi tao không còn luyến tiếc gì nữa, tao cảm thấy vậy đủ rồi.
Câu nói đau lòng ấy làm tao như thức tỉnh, tao không muốn crush bị ràng buộc bởi người như tao. Chia tay thôi thì chia tay, tao không còn muốn trói buộc sự tự do yêu đương của nó.
Tao im lặng không nói gì thêm rồi rời đi trong yên tĩnh, hắn lúc này mới bảo.
- Ăn nói không suy nghĩ trước sau, đồ ngốc!_Hắn cũng rời đi.
...Tao ngồi ở ghế đá, vừa ôm cuốn tập vừa đưa cái bản mặt thất tình 10 năm ra. Ai đi cũng thấy tao như con ngáo đá đang hít cần, nhìn mặt tao lúc này thấy ngu hơn là thấy thương. Lắm lúc cũng biết buồn chứ bộ, ai mà lại tăng động miết. Nếu tăng quá thì có ngày vô bệnh viện tâm thần ở nha.
Đang ấm ức ngồi đó, câu nói lại hiện lên trên đầu. Thì tao không xứng thật, mặt mũi chẳng có gì đẹp. Cũng chẳng học giỏi gì, cảm thấy ông trời không cho tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/crush-oi-may-hay-lam/1489211/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.