Tôi và cậu ấy tiếp tục học với nhau hết nửa học kì I năm Mười hai.
Anh trai tôi lên đại học cũng đến thành phố khác học.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình như đứa bị bỏ rơi vậy.
Anh tôi học thành phố khác sau đó đến cậu cũng nói phải qua Mỹ du học.
Cậu học giỏi, qua đấy học cao hơn là điều đương nhiên.
Tôi chỉ thắc mắc, sao hai người họ đi cùng nhau mà không lôi tôi theo với.
Giống như những lần trước chẳng hạn, đi ăn đi uống, đi gây chuyện... đều có lôi tôi theo làm bù nhìn cơ mà?
Món quà cuối cùng cậu đưa tôi là sợi dây chuyền bạc, có gắn mặt cỏ ba lá.
Cậu đeo cho tôi rồi dặn dò kĩ càng, "chờ tao về, đừng đi lấy chồng luôn nha tao biết sẽ không thằng nào đui mà lấy mày đâu."
- Tao nghĩ trước khi mày lên máy bay mày nên bớt tạo nghiệp.
- Hahaa, nói vậy thôi chứ đừng lấy chồng nha, chờ tao về lấy mày.
- Tém đi, ai thèm chờ mày.
Tôi chờ thật! Và tôi nhận ra, sáu năm thật dài.
Anh trai tôi và cậu ấy đều đi rồi. Một mình tôi chống chọi với thế giới.
Tôi không rõ từ khi nào tôi đã có thói ỷ lại vào cậu ấy.
Chắc là từ sau Tết năm lớp Bảy nhỉ?
Trước giờ đều là cậu ấy và anh tôi bảo bọc, tự nhiên giờ việc gì cũng phải tự mình chịu.
Thời gian đầu hơi khó, nhưng dần tôi lại quen.
Cậu mới đi chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/crush-may-thich-tao-khong/2223864/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.