- Mày bị sao lại lên đây?
Việt Anh lo lắng chạy đến chỗ An, sắc mặt lo lắng còn chưa trở lại bình thường.
An nhướn mày hỏi cậu Crush mình, "ai đồn tao đánh nhau xong lên phòng y tế à?"
- Ừ, bọn con Linh nói vậy.
- Thằng điên, tao đâu rảnh mà đánh nhau giữa cái thời tiết này chứ.
- Vậy là mày không sao đúng không?
An gật đầu. Đuôi mắt cậu cong lên tia cười, thật đẹp!
Cậu biết không, rất lâu sau này mỗi lần tôi mệt chỉ cần nhớ đến đôi mắt biết cười đấy, trong lòng dường như có thêm rất nhiều đóa hoa liền nở rộ...
Thôi xàm quá, cậu có thể nói gì thật mà dễ tin hơn được không?
Nói là tôi thương cậu à!
...
Nắng vàng hiếm hoi giữa trời mùa đông cố len qua từng kẽ lá bàng.
Tôi ngồi ở ghế đá chờ cậu ấy khóa cửa lớp.
Gần đây chúng tôi thân thiết thật, nhiều người còn hỏi chúng tôi là người yêu nhau à.
- Bé, chờ anh lâu hông?
Cậu ấy chạy tới bá vai tôi từ phía sau. Tôi không biết background lúc đó như nào, chỉ biết tim tôi lỡ nhiều nhịp.
- Thằng chó ai em mày?
- Thôi bà ơi, nghiện còn ngại.
Tôi với tay kéo tóc cậu ấy. Cậu ấy vẫn nhe răng cười. Từ đó tôi mới biết chỉ cần chơi thân thì cho dù đứa kia có cầm dao cứa tiết mình vẫn sẽ nhe răng cười được.
Anh tôi năm tiết, còn tôi chỉ bốn tiết nên anh bảo tôi về với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/crush-may-thich-tao-khong/2223854/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.