Chương trước
Chương sau
Giữa đêm khuya, tại hai nơi khác nhau, có con hai người đang mất ngủ.

Diệp Chi nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, trong lòng ôm gấu “Lâm Lâm” hết chôn mặt trong gối lại lăn qua lăn lại, lăn đến rớt xuống giường cũng không buồn ngồi dậy. Bởi trong đầu cô lúc này đều là khuôn mặt của Dương Tử Lâm cùng với cảm giác mềm mại trên môi lúc ấy. Tại sao cậu ấy lại tập kích bất ngờ như vậy chứ, nụ hôn đầu của cô a, ít nhất cũng phải cho cô chuẩn bị tâm lí chứ.

“Dương Tử Lâm đáng ghét!”

Trên một chiếc giường khác, Dương Tử Lâm mắt nhắm, miệng cười, ngón tay vân vê môi mình, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng mùi hương của cô. Một giây sau, cậu lại thở dài, lúc ấy nên hôn cô lâu hơn một chút mới đúng. Nhưng không sao, sau này còn nhiều cơ hội.

Buổi sáng đến lớp, Lệ Nghi vừa nhìn thấy cô đã la lên:

“Diệp Chi! Cậu mọc mụn kìa, nhất định là được hôn rồi!”

Cô không kịp bịt miệng cậu ấy, làm cho cả lớp đều chú ý đến hai người. Cô ngại quá, đành chống chế.

“Cậu đừng nói linh tinh, ai thèm hôn tên đáng ghét đó chứ!”

“Vậy sao...” Lệ Nghi cố ý kéo từ “sao” ra thật dài, “Con gái nói ghét là yêu đó nha!”

Cô định cầm nguyên cái cặp của mình đập Lệ Nghi một trận cho bõ tức, Hoàng Anh Tú bất ngờ lên tiếng:

“Con gái nói ghét là yêu? Tôi hiểu rồi.”

Cả cô và Lệ Nghi đều ngơ ngác, Lệ Nghi hỏi lại:

“Cậu hiểu cái gì?”

Hoàng Anh Tú thản nhiên:

“Một cô gái nói với một chàng trai rằng “tôi ghét cậu” tức là cô ấy đang tỏ tình.” Khóe miệng Lệ Nghi giật giật, lời Hoàng Anh Tú giống như chứa thâm ý “sâu xa” thì phải.

Diệp Chi ở bên không hiểu, hồn nhiên nói:

“Ai lại có thể nói ghét cậu, lạ nhỉ?”

“Ai thì người đó tự biết.” Hoàng Anh Tú nói với Diệp Chi nhưng mắt lại nhìn Lệ Nghi.

Lệ Nghi mang máng nhớ ra, hình như cô có nói như vậy thì phải. Cô đánh trống lảng:

“Không biết là ai mà có gan ghét đại soái ca lớp chúng ta vậy ha, Diệp Chi à, cậu làm bài tập chưa, cho mình mượn xem chút đi.”

Hoàng Anh Tú không nói gì, chỉ nhìn Lệ Nghi, nhìn đến nỗi sống lưng Lệ Nghi lạnh toát...

Giữa buổi Lệ Nghi bị ai đó gọi ra ngoài, toàn bộ đồ dùng đều còn trong lớp mà đến cuối buổi cũng không thấy cậu ấy quay lại. Cô lo lắng không thôi, chỉ chờ hết giờ liền phóng ra ngoài, nhưng vừa đi được nửa bước lại bị kéo lại. Cô ngạc nhiên nhìn Hoàng Anh Tú. Cậu ấy nói:

“Tôi tìm cùng cậu.” Cô gật đầu, rồi hai người chia nhau ra tìm kiếm

Tìm thật lâu cũng không thấy bóng dáng Lệ Nghi đâu, cô lại càng lo hơn. Đến trước phòng đa chức năng cũ kĩ, bỏ hoang từ lâu. Lưỡng lự một hồi vẫn đi vào. Có hay không cũng phải thử, dù sao cũng chỉ vào tìm một lát rồi ra ngay.

Nghĩ vậy, cô liền tiến tới, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã tự động mở ra, một lực bất ngờ từ phía sau đẩy cô ngã vào trong. Ngay lập tức, cửa lại bị đóng lại.

Một đôi giày xuất hiện trước mặt cô, trong không gian im ắng, tiếng nói của Kiều Dung rất rõ ràng:

“Diệp Chi à! Cậu có sao không? Tôi đã nói bọn nhẹ tay rồi mà.” Giọng nói của Kiều Dung vẫn nhẹ nhàng nhưng lại làm cho cô rùng mình.

“Tôi không sao.”

“Lâu không gặp, cậu vẫn vậy nhỉ?”

Cô không hiểu lời của cô ta lắm, thế nào là lâu không gặp, cũng chỉ mới có mấy ngày thôi mà, có thể thay đổi gì sao? Nhưng Kiều Dung vốn không cần cô trả lời, tiếp tục nói:

“Nghe nói cô và Dương Tử Lâm chính thức hẹn hò rồi? Cô vui chứ?”

“Cô có từng cảm thấy áy náy với tôi không?”

“Tôi thật không ngờ cô lại mặt dày như vậy, lúc trước không phải đã đồng ý rút lui sao? Giữa đường lại trở mặt?”

“Cậu cướp Dương Tử Lâm của tôi suốt mười ba năm, bây giờ còn muốn cướp luôn sao?”

“Cô không cảm thấy bản thân mình quá vô sỉ, hạ lưu? Cô không cảm thấy xấu hổ khi đứng cạnh Dương Tử Lâm?”

Trước những lời chỉ trích của Kiều Dung, dần dần cảm giác tội lỗi càng tăng lên, cô hoàn toàn quên mất chính cô mới là người bị hại, quên mất Kiều Dung là người dối trá như thế nào, ấp úng nói:

“Xin lỗi!” Kiều Dung thấy lời nói của cô ta có tác dụng, càng lần tới:

“Xin lỗi thì có tác dụng gì? Chi bằng cô trực tiếp trả Tử Lâm cho tôi.”

“Tôi...”

“Thế nào? Không muốn?”

“Dương Tử Lâm, cậu ấy...” Không để cô nói hết câu, Kiều Dung đã chặn lại:

“Thích cậu? Cậu chắc chứ? Cậu ấy đã bao giờ nói thích cậu chưa?

“Dương Tử Lâm nói cậu ấy định tỏ tình với tôi, cậu ấy nói thích tôi từ rất lâu rồi.”

Kiều Dung cười không chút thiện ý:

“Tử Lâm cũng nói với tôi như thế đấy! Nhưng mà... cậu quên rồi sao, lúc trước cậu bị ghẻ lạnh thế nào rồi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.