Chương trước
Chương sau
Tuy cô rất buồn nhưng cô không muốn để người khác thấy được rằng cô đang buồn, nên cô vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, đến tận khi vào lớp cũng chưa hề tắt. Cô vừa bước vào lớp liền bị mọi người vây ở giữa, cả trai lẫn gái chen lấn nhau nhao nhao hỏi:

“Cậu quen Dương Tử Lâm và Kiều Dung từ khi nào vậy?”

Cô đứng ở giữa nghe bọn họ nói mà ù hết tai, mấy lần suýt ngã nhưng làm thế nào cũng không thoát ra ngoài được. Lúc này bỗng có một tiếng hét:

“Tất cả im lặng!”

Chủ nhân của tiếng hét đó không ai khác ngoài Lệ Nghi, cô nàng nhỏ người mà miệng thì chẳng thua ai. Thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, Lệ Nghi nói:

“Mọi người mau ổn định chỗ ngồi, tất cả thắc mắc của quá vị sẽ được giải đáp.”

Không ai nói gì nhưng cũng không ai chịu trở về chỗ, thấy thế, Lệ Nghi hắng giọng nói:

“Nếu mọi người không về chỗ thì Diệp Chi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào, hãy nhớ là thời gian có hạn nha!”

Vừa nghe nói thế ai cũng lục đục ngồi vào chỗ im thin thít, chỉ trong mấy giây mà ai đều đã ngồi vào chỗ người ấy. Lệ Nghi hài lòng gật đầu, lấy ra một quyển vở cuộn tròn lại giả làm micro, hắng giọng:

“E hèm... sau đây tôi xin thay mặt cho tất cả các bạn ở đây đặt câu hỏi cho bạn Diệp Chi, đề nghị bạn nghiêm túc trả lời.”

“Câu hỏi đầu tiên: Bạn quen Dương Tử Lâm và Kiều Dung từ khi nào?”

Nói xong cũng không quên hướng “micro” về phía cô. Cô dở khóc dở cười, sao trước đây cô không hề biết là cậu ấy có tố chất làm phóng viên như thế nhỉ? Không thấy cô trả lời bên dưới bắt đầu thúc dục:

“Mau trả lời đi, đừng có câu giờ chứ!”

“Đúng a, quen bao lâu rồi sao không giới thiệu cho bạn bè cùng quen như vậy!” Nữ1 nóng lòng nói

Cô ậm ừ:

“Không lâu, mới lúc sáng đây thôi.”

Dứt lời, ở dưới lại bắt đầu xôn xao:

“Cái gì? Mới quen mà thân thiết như vậy?”

“Tại sao không phải là mình a~, mình cũng xinh chứ bộ.” Nữ2

Lệ Nghi giơ tay ra hiệu tất cả im lặng:

“Tạm chấp nhận, câu thứ 2: “Kiều Dung có phải bạn gái của Dương Tử Lâm không?”

Lần này cô nhanh chóng trả lời:

“Không biết.” Câu trả lời của cô khiến không ít người thất vọng.

Một bạn nam nói:

“Kiều Dung của lòng tôi, em vạn lần đừng yêu tên đó, em nhất định phải chờ tôi.”

Bạn nữ bên cạnh không khách khí đập vào đầu cậu ta:

“Bớt mơ tưởng hão huyền đi, ông tướng.” Thực ra bọn họ là một đôi nhưng không công khai, tuy vậy cả lớp đều biết cả. Hành động này của hai người họ làm cả lớp được một trận cười ha ha.

Lệ Nghi lại hỏi:

“Vậy cậu biết được gì?”

Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

“Mình biết Kiều Dung là học sinh mới chuyển tới, học cùng lớp với Dương Tử Lâm.”

Cả lớp la oai oái:

“Trời! Nói cũng như không.”

“Chuyện này ai chẳng biết.”

Lệ Nghi chỉ còn biết lặng thinh kéo cô về chỗ ngồi, không quen quay sang cô hỏi nhỏ:

“Cậu đều nói thật đó hả?”

“Ừ, thật một trăm phần trăm.”

Lệ Nghi chán nản:

“Cậu làm mình mất hết mặt mũi.”

Cô cười trừ, lúc này thầy Hùng từ ngoài bước vào, nhân lúc mọi người đứng lên chào, Hoàng Anh Tú ghé vào tai cô nói một câu khiến cô rất bất ngờ cũng khó hiểu, cậu ấy nói:

“Cậu nên cách xa Đỗ Kiều Dung một chút, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”

Cô đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu tại sao cậu ấy lại nói như vậy.

-----------------------------------------

Đọc truyện vui vẻ nha cả nhà ^3^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.