Chuông tan học reo lên, tôi uể oải bước ra khỏi cửa lớp.
Với thái độ của crush ban nãy, tôi quả thực là chẳng hiểu gì cả. Khó chịu, mệt mỏi, lại thêm một chút hi vọng ngớ ngẩn đó là ghen tuông. Cảm súc của tôi cứ lẫn lộn thế này thì có ngày u sầu mà chết mất.
Nếu như ông trời có thể cho tôi thêm một chút dũng khí nữa, tôi thề sẽ phóng như bay tới phòng phát thanh của trường, hét thật to vào cái loa để cho cả thế giới biết được là tôi thích cậu đến nhường nào!
Ôi mẹ ơi, làm ơn đi, tôi không có đủ dũng khí!
Tớ sẽ chết sớm vì thích cậu mất!
----------------------------------------------------------------------
Thu rồi, lại một mùa thu buồn, lại một mùa thu cô đơn...
Nắng trải đầy sân mà chẳng đủ sưởi ấm...
Có phải vì khoảng trống của cậu để lại trong tôi quá lạnh?
Cậu biết không, kể từ năm ấy, nắng của tôi không bao giờ ấm nữa, nắng của tôi là một màu sắc buồn...
Cậu biết không, sau cơn mưa, màu nắng sẽ thật tuyệt vời...
Tôi hi vọng sau tất cả, cậu sẽ lần nữa làm nắng, sửa ấm tâm hồn tôi...
----------------------------------------------------------------------------
Tôi uống một ngụm không khí to rồi thở hắt ra một hơi...
Nhìn con đường toàn nắng vắng bóng người trước mặt, thấy lòng mình thật nản...
Nhớ năm ấy, con đường vui tươi khi có tiếng cười của cậu...
An ủi lòng mình vào câu, tôi khoác cặp lên và hướng về nhà...
Cậu ấy đã nói là lai tôi về, thế mà bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/crush-cau-thich-to-a-to-khong-tin-dau/2763606/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.