Sáng thứ Hai, tới giờ đi làm mà tôi vẫn chưa nghe tin tức gì của bố. Tôi đang chui vô tủ lựa quần áo thì có tiếng gõ cửa phòng.
“Vô đi.”
Một lúc sau giọng Cary la lên. “Em đang ở đâu vậy?”
“Trong tủ nè.”
Bóng anh hiện ra ngay cửa tủ. “Bố có liên lạc chưa?”
“Không thấy. Em có gửi tin nhắn mà chưa thấy trả lời.”
“Vậy chắc bác ấy còn trên máy bay.”
“Hay là điện thoại mất sóng, biết đâu được.”
Tôi cau có, nghĩ không ra nên mặc cái gì.
“Để anh.” Cary bước vô, vòng qua người tôi, lấy trên giá xuống cái quần vải đũi ống rộng màu xám, với cái áo lưới đen cộc tay.
“Cảm ơn anh.” Sẵn đang đứng gần đó, tôi ôm chầm lấy Cary.
Anh siết mạnh làm tôi suýt nghẹt thở. Ngạc nhiên vì thái độ đó, tôi giữ nguyên một lúc, áp má lên ngực anh. Lần đầu tiên sau nhiều ngày nay tôi mới thấy Cary mặc quần jean với áo thun. Dù đơn giản nhưng nhìn anh vẫn quyến rũ và thanh lịch.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Anh nhớ em gái lắm.” Anh thì thầm trên tóc tôi.
“Em chỉ không muốn anh gặp em nhiều quá đến phát ngán thôi.” Cố chọc cho anh vui, nhưng tôi vẫn thấy không ổn vì giọng nói của Cary thiếu hẳn sức sống thường ngày. “Hôm nay em đón tắc xi đi làm, nên mình có thời gian ngồi uống ly cà phê đó.”
Anh nắm tay tôi kéo ra khỏi tủ đồ. Tôi thảy bộ quần áo lên ghế rồi hai đứa đi vô bếp.
“Hôm nay anh có đi đâu không?” “Anh có buổi chụp hình.”
“Vậy là tin vui rồi.” Tôi pha cà phê còn Cary đi lấy sữa. “Có lý do lấy thêm một chai Cristal ra ăn mừng rồi.”
“Thôi đi. Với chuyện đang xảy ra với bố em thì làm sao ăn mừng được.”
“Chứ mình làm gì bây giờ, không lẽ cứ ngồi đó nhìn nhau thở dài hả? Cũng đâu có giải quyết được gì. Nathan đã chết rồi, mà dù hắn còn sống thì chuyện kia cũng đã là quá khứ.” Tôi đưa cho anh cái ly đang bốc khói, rồi rót ly khác. “Em đã sẵn sàng chôn hết mọi chuyện xuống hố sâu và quên hẳn hắn ta đi.”
“Đối với em thì vậy.” Cary bỏ sữa vô ly cà phê rồi đưa lại cho tôi. “Nhưng còn bố em thì chỉ mới biết chuyện thôi mà. Bác ấy vẫn đang cần nói nhiều về nó.”
“Em sẽ không nói chuyện đó với bố đâu. Em sẽ không bao giờ nhắc nữa.”
“Lỡ ông không chịu vậy thì sao?”
Tôi quay lại nhìn anh, tựa người vô quầy bếp, hai tay cầm ly cà phê. “Tất cả những gì bố cần biết là em đã không sao rồi. Đây là chuyện của em chứ đâu phải của bố, và em vẫn sống được, thậm chí em nghĩ là còn sống tốt nữa là đằng khác.”
Cary vừa khuấy cà phê vừa có vẻ lo âu, nghĩ ngợi.
“Ừ, thì đúng là vậy.” Mấy giây sau, anh mới nói tiếp. “Vậy em có kể cho bố nghe về người tình bí mật của em không?”
“Không phải là bí mật, chỉ là lúc này em chưa nói được thôi. Em vẫn coi anh là bạn thân nhất của em, là người em luôn tin tưởng, yêu mến và dựa vào.”
Đôi mắt xanh nhìn tôi qua vành ly đầy nghi ngờ. “Có vẻ như không phải vậy.”
“Anh là bạn thân nhất của em mà, từ giờ cho tới già luôn. Dù em không kể với anh về người kia cũng không hề thay đổi điều đó.”
“Làm sao anh biết là không phải tại vì em không tin tưởng anh? Anh chàng này có gì ghê gớm mà ngay cả tên em cũng không nói được vậy?”
Tôi thở dài, nói một phần sự thật. “Em không biết tên anh ấy.”
“Em chưa bao giờ hỏi anh ấy hết.” Câu trả lời lảng tránh lúc nào cũng càng làm tăng thêm sự nghi ngờ.
Cary nhìn tôi. “Như vậy mà anh không nên lo hả?”
“Không. Em thấy rất thoải mái mà. Bọn em mang lại cho nhau đúng cái người kia cần, và anh ấy rất quan tâm tới em.”
Cary nhìn tôi soi mói. “Vậy chứ lúc lên đỉnh thì em gọi anh ta là gì? Anh đoán là anh chàng này cũng phải đủ trình độ làm em hét lên chứ hả? Chứ hai người đâu đến với nhau để ngồi tâm sự đâu.”
“Ừm...” tôi lúng túng. “Thì em chỉ kêu Chúa ơi thôi.”
Cary ngửa cổ cười sằng sặc.
“Còn anh, quen hai người một lúc anh thấy sao?” Tôi hỏi.
“Anh thấy ổn.” Cary thọc tay vô túi quần, đung đưa trên gót giày. “Anh nghĩ anh quen với Tat và Trey cũng gần như có thể cho là một vợ một chồng vậy đó. Tới giờ anh thấy vẫn tốt.”
Điều anh vừa nói cũng có vẻ lý thú.
“Vậy chứ anh có sợ gọi nhầm tên lúc làm tình không?”
Đôi mắt xanh hấp háy. “Không. Ai anh cũng gọi là cục cưng hết.”
“Cary à!” Tôi lắc đầu. Anh đúng là hết thuốc chữa. “Anh có định giới thiệu Tatiana với Trey không?”
Anh nhún vai. “Anh không nghĩ đó là ý hay.”
“Sao lại không?”
“Tatiana lúc nào cũng đỏng đảnh khó ưa, trong khi Trey lại rất tử tế. Anh không nghĩ họ hợp nhau đâu.”
“Em nhớ có lần anh nói là anh không thích Tatiana lắm. Giờ anh đổi ý rồi hả?”
“Cô ấy vẫn vậy thôi.” Cary nói cho qua chuyện. “Anh thấy cũng được.”
Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Cô ta cần anh, Eva à.” Cary vội tiếp lời. “Trey mê anh, anh nghĩ cậu ta yêu anh nữa, nhưng cậu ấy không cần anh.”
Cái đó thì tôi hiểu. Đôi khi người ta cũng muốn có cảm giác là mình cần thiết cho một ai đó.
“Hiểu rồi.”
“Ai nói là trên đời này có người sẽ cho mình tất cả mọi thứ chứ?” Cary khịt mũi. “Anh không tin đâu. Cứ nhìn em với anh chàng vô danh kia kìa.”
“Có thể một người không biết ghen thì sẽ chấp nhận những mối quan hệ thoải mái như của anh. Nếu là em thì không được đâu.”
“Phải rồi.” Anh đưa ly ra cho tôi cụng.
“Vậy là mình sẽ uống Cristal với...?”
“Ừm...” Anh mím môi. “Tapas nhé?”
Tôi chớp mắt. “Anh muốn mời bố đi luôn không?”
“Có vấn đề gì không?” “Tuyệt lắm, biết đâu có thể làm cho bố vui lên.” Tôi mỉm cười. “Anh tuyệt lắm, Cary.”
Anh nháy mắt đồng tình, làm tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cuộc sống xung quanh tôi dường như đang đảo lộn, nhất là trong mối quan hệ với những người thân yêu. Đó là thử thách rất cam go, bởi trước giờ tôi luôn cần dựa vào người thân để giữ cho mình được thăng bằng. Nhưng mặt khác, giờ đây khi mọi thứ đã khác, biết đâu tôi sẽ mạnh mẽ hơn lên và có thể tự đứng thẳng trên đôi chân mình.
Nếu quả là như vậy thì tất cả đau đớn, chịu đựng đều xứng đáng hết.
“Muốn anh làm tóc cho không?” Cary hỏi.
Tôi gật đầu. “Giúp em nha!”Vừa tới văn phòng, tôi cực kỳ thất vọng khi thấy Megumi mặt mày ủ ê. Cô nàng thờ ơ vẫy tay chào tôi lúc mở cửa, xong ngồi phịch xuống ghế.
“Cô nương ơi, cô phải đá đít gã Michael đó đi.” Tôi nói. “Sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Mình biết mà.” Megumi vuốt tóc mái ra sau. “Lần sau gặp mình sẽ chấm dứt với anh ấy. Từ hôm thứ Sáu tới giờ anh ta chẳng liên lạc gì, còn mình thì cứ tự dằn vặt, nghĩ xem anh ta có chơi bời gì với ai đó gặp ở bữa tiệc độc thân hay không.”
“Ôi trời.”
“Thì đó, chẳng hay ho gì khi cứ phải lo ngay ngáy là người mình ngủ chung có đi lang chạ với người khác hay không.”
Làm tôi nhớ tới chuyện nói với Cary hồi nãy.
“Khi nào muốn ăn kem Ben&Cherry thì cứ gọi mình nhé.”
“Đó là bí mật của bồ đó hả?” Megumi cười. “Bồ ăn kem mùi gì mà quên được Gideon Cross vậy?”
“Mình đâu có quên được đâu.” Tôi thú nhận.
Cô nàng gật đầu thông cảm. “Mình biết. Nhưng ít ra hôm thứ Bảy đi chơi bồ cũng vui phải không? Mà Cross thật là tên ngốc. Một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra và quay về quỳ gối năn nỉ thôi.”
“Hôm cuối tuần hắn ta gọi điện cho mẹ để hỏi thăm mình đó.” Tôi chồm tới, hạ giọng nói nhỏ.
“Úi chà.” Megumi cũng ghé sát mặt lại. “Thế anh ta nói gì?”
“Mình không biết chi tiết.”
“Vậy bồ có định quay lại với anh ta không?”
Tôi nhún vai. “Không biết nữa. Tùy coi anh ta quỳ nhìn có đẹp mắt không.”
“Phải vậy chứ.” Megumi giơ tay lên đập vào tay tôi. “Mà hôm nay tóc bồ đẹp lắm.”
Tôi cảm ơn Megumi rồi về chỗ ngồi, trong đầu thầm nghĩ khi nào mà bố gọi thì sẽ phải xin nghỉ phép. Vừa tới chỗ quẹo, tôi thấy Mark bước trong phòng ra, miệng cười toe toét.
“Chúa ơi!” Tôi đứng lại. “Nhìn anh vui như tết vậy. Để em đoán nha, anh đính hôn rồi phải không!”
“Chính xác!”
“Tuyệt quá!” Tôi thả luôn đồ đạc xuống sàn, vỗ tay lia lịa. “Em vui cho anh quá. Chúc mừng sếp!”
Mark cúi xuống nhặt đồ lên cho tôi. “Vào phòng anh đi.”
Anh nhường tôi bước vô trước rồi đóng cửa lại.
“Có căng thẳng lắm không?” Tôi ngồi xuống ghế.
“Có, chuyện căng thẳng nhất mà anh từng trải qua.” Mark đưa lại túi xách cho tôi. Anh ngồi xuống ghế, nhún tới nhún lui đầy hào hứng. “Còn Steven thì cứ để mặc cho anh phát hoảng. Em có tin được không? Anh ấy biết tỏng là anh sẽ cầu hôn, nói là tại vì thấy anh cứ lo lắng suốt.”
Tôi cười. “Anh ấy hiểu anh mà.”
“Và anh ta im lặng tới mấy phút sau mới trả lời. Đối với anh giống như mấy tiếng đồng hồ trôi qua vậy.”
“Chắc rồi. Vậy mấy vụ bóng gió rồi phản đối hôn nhân gì đó chỉ là đóng kịch thôi hả?”
Mark gật đầu, miệng vẫn cười toe toét. “Lần trước anh từ chối làm anh ấy tự ái nên muốn trả thù đó mà. Steven nói anh ấy biết thế nào anh cũng sẽ đổi ý nên quyết định là bắt anh phải đổ mồ hôi một chút.”
Nghe ra rất đúng kiểu của Steven, người vô cùng hoạt bát và nghịch ngợm. “Vậy cuối cùng anh cầu hôn ở chỗ nào?”
Mark lại cười lớn. “Đáng lẽ phải là chỗ nào có không khí một chút, giống như cái nhà hàng toàn là nến lúc tụi anh đi ăn tối, hay ở rạp hát khi màn trình diễn vừa hết, đèn đuốc tắt ngấm. Nhưng mà không. Anh chờ mãi tới khi xe chở hai đứa về trước cửa nhà, lúc cơ hội sắp sửa vuột qua mất. Thế là anh hỏi luôn ngay ngoài đường.”
“Em thấy như vậy mới thật là lãng mạn.”
“Tại em lãng mạn quá thì có.” Mark cãi.
“Cần gì hoa hồng với nến chứ, mấy cái đó ai mà chả làm được. Làm sao để người ta thấy là mình không thể sống thiếu họ mới là lãng mạn.”
“Như thường lệ, em vẫn nói rất đúng.”
“Chứ sao nữa.”
“Chi tiết thì chờ tới thứ Tư đi ăn Steven sẽ kể em nghe. Anh ấy có khiếu kể chuyện lắm, và đã kể không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Em mong quá đi mất.” Mark mà đã phấn khích như vậy thì tôi biết chắc Steven còn kích động gấp nhiều lần. Anh chàng thầu xây dựng to con đó lúc nào cũng đầy sức sống, tươi rói như mái tóc đỏ rực của mình. “Em vui cho cả hai người quá.”
“Anh ta thế nào cũng lôi em vô mấy chuyện chuẩn bị cùng với Shawna, em cũng đoán trước được rồi phải không?” Mark ngồi thẳng dậy, chống tay lên bàn. “Ngoài cô em gái ra thì Steven đang nhờ vả tất cả những người phụ nữ mà bọn anh quen. Anh nghĩ là mọi thứ sẽ rất là quá khích đấy.”
“Nghe vui đó.”
“Giờ thì em thấy vậy thôi.” Mark cảnh giác, nhưng đôi mắt nâu vẫn tràn trề hạnh phúc. “Thôi mình đi uống cà phê rồi bắt đầu một tuần mới nào.”
Tôi đứng dậy. “Ừm, em cũng hơi ngại khi phải nói chuyện này, nhưng bố em có việc gấp phải sang New York. Em cũng không biết khi nào bố tới nơi, rất có thể là ngay hôm nay. Em phải ra sân bay đón rồi chở ông về nhà.”
“Em có cần nghỉ làm không?”
“Em chỉ cần đón bố từ sân bay về nhà thôi. Tối đa là một hai tiếng.”
Mark gật đầu. “Chuyện gấp hả? Có gì không ổn không?”
“Rồi sẽ ổn.”
“Được rồi, khi nào cần thì em cứ nghỉ đi.”
“Cảm ơn anh.”
Khi về bàn cất đồ, tôi lại nhận ra, không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, là mình vô cùng yêu thích công việc và sếp ở đây. Tôi hiểu Gideon muốn có tôi bên cạnh, và tôi cũng rất trân trọng việc anh lên kế hoạch để cho hai đứa cùng xây dựng tương lai, nhưng chính công việc này mới giúp tôi trưởng thành. Tôi không hề muốn bỏ chỗ làm này, và tôi cũng không muốn mình sẽ đâm ra ghét Gideon nếu anh cứ thúc ép tôi làm vậy. Tôi phải tìm cách thuyết phục sao cho Gideon chấp nhận mới được.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện đó khi đi lấy cà phê với Mark.
*
Dù Megumi chưa chia tay với Michael, tôi vẫn dắt cô đi ăn trưa ở một nhà hàng có bán kem Ben&Cherry gần đó. Tôi gọi một ly Chunky Money, còn Megumi gọi Cherry Garcia, xong tha hồ thưởng thức món kem mát lạnh giữa buổi trưa nóng bức.
Hai đứa ngồi ở một bàn nhỏ tận phía sau, khay thức ăn trưa vẫn còn trước mặt. So với những nhà hàng khác trong khu vực này thì giờ trưa ở đây không quá đông, nên rất thích hợp để bọn tôi tâm sự mà không cần phải nói lớn tiếng.
Megumi vừa liếm cái muỗng vừa nói. “Hôm nay Mark như đang ở chín tầng mây vậy.” Cô nàng mặc chiếc đầm màu vàng xanh, làm nổi bật mái tóc đen với làn da trắng. Lúc nào Megumi cũng mặc những tông màu nổi, mà lại phối rất đẹp khiến tôi phải thầm ganh tị.
“Mình thấy rồi.” Tôi cười. “Thấy người khác hạnh phúc vậy cũng vui vui.”
“Ừ, ít ra hạnh phúc mà phải không thấy áy náy, chứ không như tụi mình lúc ăn ly kem này.”
“Thỉnh thoảng tội lỗi một chút thì cũng có làm sao đâu?”
“Thì mông bị to chứ còn làm sao.”
Tôi rên lên. “Cảm ơn bồ đã nhắc nhở, hôm nay mình phải đi tập mới được, mấy ngày rồi chả tập tành gì cả.”
Trừ phi những hoạt động trên giường cũng được tính là tập thể dục...
“Sao bồ có động lực để đi tập vậy? Mình cũng biết là chuyện nên làm, nhưng rồi lúc nào cũng tìm lý do để trốn hết.”
“Vậy mà bồ vẫn có dáng chuẩn vậy đó hả?” Tôi bất mãn. “Thấy ghét quá!”
Megumi cong môi. “Bồ tập ở đâu vậy?”
“Mình luân phiên giữa một phòng tập có đăng ký thành viên với câu lạc bộ Krav Maga ở Brooklyn.”
“Hôm nào mình đi theo được không? Không phải cái Kra ma gì đó, mình chỉ đi tập thể dục thôi. Phòng tập của bồ ở đâu vậy?”
Tôi nuốt xong miếng sôcôla, vừa định trả lời thì nghe có tiếng điện thoại reo.
“Bồ có tính nghe máy không vậy?” Nghe Megumi hỏi tôi mới giật mình, là điện thoại của mình.
Thì ra là cái máy hôm trước Gideon đưa, chả trách sao tôi không nhận ra tiếng chuông.
“Cưng ơi.” Tôi tranh thủ tận hưởng giọng nói của anh trong giây lát. “Chào anh. Có chuyện gì vậy?”
“Luật sư của anh vừa báo là có thể cảnh sát đã có danh tính nghi phạm rồi.”
“Cái gì?” Tim tôi như ngừng đập. Bao tử nhộn nhạo muốn đẩy thức ăn ra. “Ôi Chúa ơi.”
“Không phải là anh.”
*
Tôi không nhớ đường về văn phòng ra làm sao nữa. Megumi phải hỏi lại vụ phòng tập tới hai lần tôi mới nghe. Một nỗi sợ hãi kinh khủng nhất tôi từng thấy trước giờ. Nỗi sợ hãi cho người tôi yêu.
Làm sao cảnh sát có thể nghi ngờ một người khác được?
Tôi có linh cảm là họ chỉ đang muốn hù dọa Gideon, và cả tôi nữa.
Nếu đó là mục đích thì rõ ràng là đã đạt được, ít ra là với tôi. Hồi nãy lúc nói chuyện Gideon tỏ ra rất bình tĩnh và tự chủ. Anh còn dặn tôi là không cần phải lo lắng, anh chỉ báo tôi biết là cảnh sát có thể sẽ tìm tôi để hỏi thêm vài chuyện, mà cũng có thể là không.
Trời ơi. Lúc đi về bàn, tôi bước chậm rãi, thần kinh căng như dây đàn. Tôi thấy giống như mình mới uống nguyên cả bình cà phê vậy, hai tay run cầm cập, tim đập cực nhanh.
Tôi ngồi xuống, ráng tập trung làm việc nhưng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc lâu mà không thấy gì cả.
Ngộ nhỡ đúng là cảnh sát có một nghi phạm khác thì sao đây? Đâu thể để cho người vô tội phải ngồi tù được?
Thế nhưng, trong đầu tôi vẫn thoáng qua suy nghĩ về khả năng Gideon sẽ được an toàn khi đã có người khác chịu tội thay.
Ngay lập tức tôi tự kinh tởm mình vì ý nghĩ đó. Tôi liếc nhìn lên bàn, có tấm hình bố trong bộ đồng phục cảnh sát, đẹp trai rạng ngời đứng bên cạnh chiếc xe tuần tra.
Tôi vừa bối rối, vừa lo sợ.
Lúc điện thoại rung tôi giật mình nhảy dựng. Nhìn thấy số của bố, tôi trả lời ngay. “Bố! Bố đang ở đâu vậy?”
“Đang ở Cincinnati. Bố phải quá cảnh chuyến bay khác.”
“Khoan đã, để con ghi lại số chuyến bay của bố.” Tôi viết vội thông tin bố đọc. “Con sẽ chờ bố xuống máy bay. Con mong gặp bố quá.”
“Ừ, con gái cưng.” Bố thở dài nặng nhọc. “Gặp con sau nhé.”
Bố cúp máy. Sự im lặng làm tôi chết điếng một lúc. Và rồi tôi nhận ra cái bố đang cảm thấy nhiều nhất là cảm giác tội lỗi. Giọng ông đầy ân hận, làm tim tôi đau nhói.
Tôi vô phòng Mark. “Bố em vừa liên lạc, vài tiếng nữa ông sẽ đáp xuống sân bay LaGuardia.”
Anh ngước nhìn tôi, hơi nhíu mày, dò xét. “Vậy em về nhà chuẩn bị rồi đi đón bố đi.”
“Cảm ơn anh.” Nghe tới đó chắc Mark cũng hiểu là tôi đang không muốn nói gì thêm.
*
Tôi cầm cái điện thoại của Gideon lên nhắn tin cho anh. Em đang trên đường về nhà. Khoảng một tiếng nữa ra sân bay đón bố. Anh nói chuyện được không?
Tôi muốn biết anh đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào. Tôi thì vừa như miếng giẻ rách, vừa rối trí không biết phải làm sao.
Về tới nhà, tôi thay đồ ra, mặc cái đầm mùa hè nhẹ nhàng, mang dép kẹp. Tôi trả lời tin nhắn của Martin, đồng ý với anh là buổi đi chơi hôm thứ Bảy rất vui, và hôm nào phải tổ chức lần nữa.
Xong tôi lại vô bếp kiểm tra xem thức ăn mua cho bố có còn nguyên không, rồi lại vào xem qua phòng ngủ dành cho khách mà tôi vừa dọn ngày hôm qua xong. Cuối cùng, tôi lên mạng dò thông tin chuyến bay của bố. Xong. Vậy là tôi vẫn còn dư thời gian để tự hành hạ mình.
Tôi lên Google gõ kiếm “Corinne Giroux và chồng”, mở mục hình ảnh ra coi.
Hóa ra Jean-Francois Giroux rất điển trai. Hay phải nói là nóng bỏng thì đúng hơn. Đương nhiên là không bằng Gideon. Gideon thuộc một đẳng cấp riêng, nhưng Giroux, với mái tóc đen gợn sóng và đôi mắt xanh lá cây nhạt, vẫn sẽ khiến người đi đường phải ngoái nhìn. Da rám nắng, thêm hàng ria mép cực kỳ hợp với khuôn mặt. Anh ta và Corinne rõ ràng rất xứng đôi.
Điện thoại reo, tôi chạy vội qua bàn chộp lấy cái túi xách.
“Anh đang ở kế bên nè. Nhưng anh không có nhiều thời gian.”
“Em qua liền.”
Tôi lấy túi xách rồi lao ra khỏi nhà. Một người hàng xóm đang mở cửa vào nhà, tôi lịch sự mỉm cười chào cô ta rồi giả vờ chờ thang máy. Ngay khi cô ta vào nhà đóng cửa lại, tôi phóng qua căn hộ của Gideon. Cửa bật mở trước khi tôi tra chìa vào ổ khóa.
Gideon đón tôi trong bộ quần jean áo thun với cái nón kết trên đầu. Anh nắm tay kéo tôi vô nhà, giật bỏ nón ra rồi trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào, mềm mại và ấm áp.
Tôi thả túi xách xuống, ôm choàng lấy anh, rúc sát vào anh. Cảm giác được sức mạnh cơ thể của anh, tôi vơi đi phần nào lo lắng, hít một hơi dài.
“Chào em.” Anh thì thầm.
“Anh không cần phải về đây đâu.” Tôi hình dung ra việc này làm anh mất thời gian tới mức nào. Nào là phải thay đồ, rồi đi lại nữa...
“Cần chứ. Em cần anh mà.” Gideon đưa tay xoa lưng, rồi hơi nhích ra nhìn mặt tôi. “Eva à, em đừng lo lắng chuyện này nữa. Để anh giải quyết.”
“Bằng cách nào?”
Anh tỏ ra tự tin, đôi mắt xanh hoàn toàn bình thản. “Bây giờ anh đang chờ thêm thông tin, coi cảnh sát đang nghi ngờ ai, và lý do tại sao. Khả năng lớn là họ sẽ không tìm thấy gì đâu. Em biết vì sao rồi đó.”
Tôi nhìn anh dò xét. “Vậy lỡ họ tìm được chứng cứ thì sao?”
“Ý em hỏi là nếu vậy thì anh có để cho người khác chịu tội thay không hả?” Nét mặt anh đanh lại.
“Không phải.” Tôi đưa tay vuốt trán anh. “Em biết là anh sẽ không làm vậy. Em chỉ muốn biết anh làm cách nào thôi.”
Gideon càng cau có hơn. “Em đang bắt anh phải đoán trước chuyện tương lai hả Eva. Anh đâu có biết được. Em chỉ cần tin anh thôi là được rồi.”
“Em tin anh.” Tôi vội vã. “Nhưng em vẫn sợ lắm.”
“Anh biết rồi. Anh cũng lo mà.” Gideon mân mê môi tôi. “Thanh tra Graves là một người rất thông mình.”
Tôi cũng có nhận xét giống anh. “Anh nói đúng, vậy thì em cũng đỡ lo hơn.”
Tôi không biết nhiều về Shelly Graves, nhưng qua vài lần gặp trước đây, tôi rất ấn tượng với đầu óc của bà ta, kiểu vừa thông minh lại vừa sành sỏi. Lẽ ra tôi không được quên chuyện đó. Thật là kỳ cục khi mà giờ đây tôi vừa sợ mà cũng vừa mừng vì năng lực của viên thanh tra này.
“Em sẵn sàng để đón bố chưa?”
Câu hỏi đó khiến nỗi bồn chồn quay trở lại. “Mọi thứ xong hết rồi, chỉ trừ em là chưa sẵn sàng thôi.”
Anh dịu dàng. “Em có định đón bố xong thì làm gì chưa?”
“Hôm nay Cary đi làm lại, nên tụi em tính sẽ khui sâm banh xong rồi đi ra ngoài ăn tối.”
“Em nghĩ làm vậy bố có thoải mái không?”
“Em còn không biết là em có thoải mái không nữa.” Tôi thú nhận. “Giờ này mà khui sâm banh thì thật là dở hơi. Nhưng em còn biết làm gì nữa? Nếu không nhìn thấy em vui vẻ, bố sẽ khó mà vượt qua được lắm. Em phải chứng minh cho ông thấy là tất cả mọi chuyện xấu xa chỉ còn trong quá khứ thôi.”
“Vậy thì em phải để anh giải quyết những chuyện còn lại.” Gideon nhắc nhở. “Anh sẽ lo cho em, lo cho hai đứa mình. Lúc này em cứ tập trung cho gia đình đi.”
Tôi nắm tay anh kéo qua sa lông, thấy hơi lạ khi đi làm về sớm như vầy. Nhìn khung cảnh thành phố bên dưới chìm trong ánh nắng buổi trưa, tôi hơi mất cảm giác về thời gian, và càng khiến cái cảm giác lén lút trở nên rõ rệt.
Tôi ngồi xếp chân lên ghế bên cạnh Gideon. Tôi và anh có rất nhiều điểm chung, kể cả quá khứ. Liệu Gideon có từng phải công khai chuyện đó với gia đình hay không? Có phải vì vậy anh bị tổn thương trầm trọng hơn?
“Em biết là anh phải quay lại làm việc.” Tôi nói. “Nhưng em rất vui vì anh đã về đây với em. Anh nói đúng, em rất cần anh.”
Anh nhấc tay tôi lên môi. “Em có biết chừng nào bố quay về Califonia lại không?”
“Không biết.”
“Ngày mai anh có hẹn với bác sĩ Petersen nên đằng nào cũng sẽ về trễ.” Gideon mỉm cười nhìn tôi. “Mình sẽ tìm cách gặp nhau nhé.”
Được có anh bên cạnh, được chạm vào anh, nhìn thấy nụ cười, nghe những lời này... Tôi biết mình sẽ vượt qua được bất cứ chuyện gì, miễn là lúc cuối ngày được ở bên anh.
“Cho em thêm năm phút được không?” Tôi hỏi. “Em muốn gì cũng được, cưng à.” Anh dịu dàng.
“Em chỉ cần chuyện này thôi.” Tôi nhích lại gần, cuộn người vào lòng anh.
Gideon choàng tay qua vai tôi, tay kia đặt tên đùi, đan vào tay tôi. Hai đứa như nối vào nhau thành một vòng tròn hoàn hảo. Dù không lấp lánh như hai chiếc nhẫn đang đeo trên tay, nhưng hoàn toàn vô giá.
Một lúc sau, Gideon cũng dựa vào tôi, thở dài. “Anh cũng cần nữa.”
Tôi siết chặt anh hơn. “Thì nói là anh cần em cũng có sao đâu.”
“Anh ước gì anh cần em ít hơn một chút, vừa đủ để anh có thể chịu nổi.”
“Vậy thì đâu còn gì vui nữa.”
Giọng cười của Gideon càng làm tôi yêu anh hơn.
*
Gideon không sai khi nói tôi sẽ nhận ra chiếc xe ngay. Lúc nhân viên bãi xe lái chiếc xe hiệu Aston Martin màu xám ra cho tôi, tôi tưởng mình đang nhìn thấy chính Gideon.
Nghĩ tới chuyện ngồi sau tay lái tôi tự dưng phát hoảng.
Lái xe ở New York hoàn toàn không giống như ở Nam California. Lúc nhận chìa khóa từ tay người nhân viên mặc đồng phục, tôi hơi phân vân không biết có nên gọi xe thuê hay không.
Điện thoại reo, tôi vội mò mẫm trong túi xách lấy ra nghe.
Giọng Gideon rì rầm. “Đừng có sợ nữa, em cứ lái đi mà.”
Tôi xoay một vòng tìm xem camera đặt ở đâu. Cảm giác được ánh mắt của anh, tôi hơi rùng mình. “Anh đang làm gì vậy?”
“Anh đang ước gì được ở với em, đặt em nằm lên nắp xe rồi làm tình với em thật chậm, thật sâu. Khỉ thật, anh cứng mất rồi.”
Và anh cũng làm tôi rạo rực. Tôi có thể nghe anh nói mãi mà không chán, bởi đã yêu vô cùng cái giọng nói đó. “Em sợ em sẽ làm hư cái xe quý của anh mất.”
“Anh không quan tâm tới cái xe đâu, chỉ cần em an toàn là được rồi. Em muốn phá nó sao cũng được, miễn đừng để mình bị thương thôi.”
“Nếu anh tính nói vậy để em bớt sợ thì không có tác dụng rồi.”
“Vậy thì mình có thể khiêu khích nhau tới khi em lên đỉnh, vậy chắc là có tác dụng hơn.”
Tôi nheo mắt nhìn anh chàng nhân viên đang giả lảng. “Em có nên thắc mắc tại sao vừa gặp nhau đây thôi mà bây giờ anh lại có vẻ phấn khích dữ vậy không?”
“Nghĩ tới cảnh em lái chiếc DB9 làm anh bị kích thích.”
“Vậy nữa hả?” Tôi cố không cười. “Nhắc lại em nghe coi ai mới là người thích làm tình trên xe hả?”
“Cầm vô lăng đi.” Anh dụ dỗ. “Tưởng tượng anh đang ngồi bên cạnh, gần sát vào...”
Chân tôi run run khi bước tới gần chiếc xe, miệng lẩm bẩm. “Vậy là anh muốn chết thì có.”
“Rồi anh cũng thích nữa, và cả hai đứa mình đều được sung sướng.”
“Anh thiếu tôn trọng nội thất xe một cách kinh khủng.” Tôi ngồi sau tay lái, mất cả phút để nghiên cứu cách điều khiển chiếc xe.
Giọng anh vang lên trầm trầm qua hệ thống loa. “Cảm giác ra sao?”
Thì ra là anh đã kết nối cái điện thoại này với hệ thống trong xe. Gideon luôn tính toán không sót thứ gì.
“Sang trọng quá.” Tôi nói. “Anh điên lắm mới để em lái chiếc xe này.”
“Anh điên vì em thì có.” Một niềm hạnh phúc dâng trong lòng khi nghe câu đó. “Hệ thống định vị đã được cài sẵn đường tới sân bay LaGuardia rồi đó.”
Tôi rất mừng vì sau khi về nhà gặp tôi anh trở nên vui vẻ như vậy. Tôi biết cảm giác của anh lúc này. Thật hạnh phúc khi hai đứa có cảm xúc giống nhau.
Tôi cầm bảng điều khiển lên chuyển sang chế độ lái. “Biết sao không, em cũng muốn cùng anh khi anh đang chạy chiếc xe này, suốt quãng đường dài thật dài.”
“Anh sẽ bắt em làm thật đó. Cảm giác lái xe sao hả?”
“Êm và mạnh lắm.” Tôi vẫy tay chào cậu nhân viên trước khi ra khỏi hầm đậu xe. “Cảm giác rất nhạy.”
“Giống y như em vậy.” Gideon thì thầm. “Anh thích ‘lái’ em nhất.”
“Ôi trời, nghe ngọt ngào quá ha. Còn anh là món đồ chơi yêu thích của em đó.” Tôi cẩn thận lách vào dòng xe trên đường.
Anh cười lớn. “Tốt nhất là món đồ chơi duy nhất của em.”
“Nhưng em thì không phải là thứ duy nhất mà anh lái.” Tôi lý sự, tự nhiên thấy anh đáng yêu vô cùng vì đã ráng dành thời gian nói chuyện để tôi thoải mái hơn. Hồi còn ở California thì lái xe đối với tôi dễ dàng như hít thở vậy. Nhưng từ lúc sang New York tôi chưa hề đụng vô tay lái.
“Nhưng mà không mặc gì thì chỉ có mình em thôi.”
“Vậy thì may cho anh đó, vì em ghen dữ lắm.”
“Anh biết mà.” Giọng Gideon đầy thỏa mãn.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở văn phòng.”
“Chắc là đang làm nhiều việc một lúc rồi.” Tôi nhấn ga, thầm cầu nguyện khi chuyển qua làn đường bên cạnh.
“Là ông trùm trong lĩnh vực giải trí thì anh có nghĩ ra được câu gì để làm cho bạn gái anh đỡ sợ không?”
“Anh sẽ bắt trái đất ngừng quay cho em.”
Điều lạ lùng là câu nói ngớ ngẩn đó khiến tôi xúc động. “Em yêu anh.”
“Em thích câu đó chứ gì?”
Tôi cười toe toét, ngạc nhiên vì khiếu hài hước của anh.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh. Ở đâu cũng có bảng cấm, cấm đủ mọi thứ. Lái xe ở Manhattan đúng là không tới được đâu hết. “Nè, em không quẹo phải cũng không quẹo trái được. Chắc em sẽ đi vô đường hầm, có thể sẽ mất tín hiệu đó.”
“Em không bao giờ mất tín hiệu của anh đâu, cưng. Dù em có đi đâu xa cỡ nào anh cũng ở đây với em.”
Lúc nhìn thấy bố ở sân bay, bao nhiêu tự tin Gideon giúp tôi lấy lại từ chiều giờ bốc hơi hết. Mặt ông hốc hác, phờ phạc, mắt đỏ hoe, râu mọc lởm chởm.
Tôi chực rơi nước mắt khi tiến lại gần, nhưng cố gắng nén lại, kiên quyết phải để cho ông yên tâm. Tôi vừa giơ tay ra, bố đã thả hành lý xuống đất, rồi cho tôi một cái ôm nghẹt thở. “Chào bố.” Tôi nói, cầu mong sao ông không nghe thấy giọng mình hơi run.
“Eva.” Bố hôn lên trán tôi.
“Nhìn bố có vẻ mệt. Bao lâu rồi bố không ngủ?”
“Từ lúc đi khỏi San Diego.” Bố nhích ra, đôi mắt màu xám mà tôi thừa hưởng nhìn tôi dò xét.
“Bố còn hành lý nữa không?”
Ông lắc đầu, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Vậy bố có đói không?”
“Lúc ở Cincinnati bố có ăn rồi.” Cuối cùng ông cũng chịu cầm túi xách lên. “Nhưng nếu con đói...”
“Con không đói. Nhưng con đang tính lát nữa mình sẽ đi ăn tối với Cary, nếu bố không phản đối. Hôm nay anh ấy đi làm lại đó mà.”
“Được chứ.” Bố hơi khựng lại, có vẻ phân vân.
“Bố, con không sao mà.”
“Bố thì có sao. Bố muốn đánh cho ai đó một trận mà không được.”
Tôi chợt nảy ra một sáng kiến.
Tôi nắm tay bố kéo ra khỏi sân bay. “Đi theo con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]