Chương trước
Chương sau
Lúc Phó Mịch hoàn thành công việc, Tô Ly chú ý đến ánh đèn rực rỡ trong cái lều bên cạnh.
Nhìn thời gian, bây giờ đã làm tám rưỡi tối rồi, việc quay phim vẫn đang tiến hành sôi nổi.
Tô Ly trước đó còn tò mò chạy qua xem, thì nhìn thấy Lương Kính Thuần đang đối diễn với Trịnh Thi Dật.
Hai người trong phim một là công chúa Định Dương, một là thái tử, phần diễn chung của hai chị em cũng không ít.
Quan hệ trong phim cũng không tệ, nhưng ngoài phim rõ ràng là không thân, thậm chí quan hệ còn không tốt lắm.
Trịnh Thi Dật thật sự cực kỳ là chống đối, hai người đối diễn cách nhau một khoảng rất xa, Lương Kính Thuần không nhớ được lời thoại cứ NG suốt, công chúa điện hạ cũng không muốn đợi nữa, quay xong phần của mình thì đi qua một bên nghỉ ngơi.
Tô Ly đi luôn không dám ở lại lâu, cảm nhận sâu sắc chị cùng cha khác ông nội của cậu lúc trước khi đu CP phạm phải u mê, thật sự là một ngự tỷ rất lạnh lùng.
So với Tô Ly vô tâm ngồi nghịch điện thoại, thì lúc này Phó Mịch ngồi trong xe có hơi căng thẳng.
Người mình thích ở ngay bên cạnh, tâm trạng muốn thân cận thêm một chút nữa không thể giấu được.
Phó Mịch lo lắng tỏ tình trực tiếp sẽ khiên nhóc sợ, trong lòng đắn đo, lừa người ấy đến chỗ riêng tư rồi mới mở miệng được.
Phó Mịch quay người nhìn Tô Ly, hỏi: "Hôm nay còn khá sớm, buổi tối của muốn học không?"
Đây là thời gian cố định bọn họ sắp xếp gần đây, nếu hai người uay phim xong sớm, thì sẽ cùng nhau thảo luận kịch bản ở nhà ăn của khách sạn hoặc là nơi yên tĩnh khác.
Mặc dù dạy Tô Ly đóng phim là để thỏa mãn tâm tư riêng của Phó Mịch, nhưng trong quá trình thực hiện, Phó Mịch vẫn rất nghiêm túc, gần như có thể nói là kinh nghiệm đóng phim của mình những năm gần đây, tất cả đều dành cho Tô Ly, còn như thể sợ cậu không học được vậy, đến cả lời thoại của Sở Lâm cũng giúp cậu cải thiện từng câu một.
Vậy nên lúc Tô Ly nghe Phó Mịch nói như vậy, không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Chỉ là bây giờ bảo cậu học đóng phim riêng với Phó Mịch mà không phân tâm, thật sự quá là thử thách cậu, đối mặt với khuôn mặt này, Tô Ly sợ sẽ không giấu được muốn để cho hắn biết.
Nhưng cậu không nỡ nói không.
Dù cho đối với Phó Mịch mà nói thì chỉ là buổi học nghiêm túc, nhưng đối với cậu, cũng là khoảnh khắc bên nhau cô cùng quý giá.
Phần diễn còn lại của cậu không còn nhiều, sau này có muốn thảo luận diễn xuất với Phó Mịch cũng không tìm được cớ nữa rồi, đợi đến sau khi hoàn thành, thậm chí đến cả mặt Phó Mịch cũng không được thấy nữa.
Vì tình đầu đã định là sẽ không có kết quả của mình, Tô Ly muốn tùy hứng một lần.
"Tôi về tắm thay đồ rồi tới tìm anh nhé." Tô Ly nói.
Dù sao thì thời tiết nóng như vậy, ở trên phim trường cả ngày, ra không ít mồ hôi, trước đó có thể cậu không quá để ý, thậm chí còn sẽ trực tiếp thảo luận xong với Phó Mịch mới về tắm rửa.
Nhưng bây giờ thì không được, cậu không cho phép mình mang một thân đầy mồ hôi ở chung với Phó Mịch.
Sau khi thích một người, thì sẽ sợ mình không phải là trạng thái tốt nhất khi ở trước mặt người ấy.
May là Phó Mịch cũng nghĩ như vậy.
"Được." Phó Mịch cười nói: "Vậy lát nữa cậu cứ đến thẳng phòng tôi đi, tôi bảo Tiểu Chung đi mua ít đồ ăn, buổi tối cậu không ăn được bao nhiêu, tắm xong sẽ bị đói."
Vừa nghe nói muốn hẹn ở trong phòng, Tô Ly đột nhiên thấy đứng ngồi không yên.
Trước đó không phải là bọn họ chưa từng thảo luận kịch bản ở phòng Phó Mịch, nhưng lúc đó suy nghĩ của cậu vẫn rất thuần khiết, chỉ coi bọn họ là quan hệ thầy trò đơn thuần, bây giờ cậu đối với người ta đã là suy nghĩ khác, lại còn đến phòng Phó Mịch, thì cảm thấy rất ngại.
Tô Ly nhỏ giọng nói: "Hay là đổi chỗ khác đi..."
Rõ ràng Phó Mịch nghe thấy rồi, cũng biết Tô Ly đang ngại, nhưng suy nghĩ bướng bỉnh vẫn không nhịn được khiến hắn muốn trêu trọc nhóc.
"Vậy đổi sang phòng cậu?" Phó Mịch tiến đến trước mặt Tô Ly hỏi: "Hay là tôi tắm ở chỗ cậu luôn?"
Mặt Tô Ly thoáng ửng hồng, vội lùi về sau, đầu va vào cửa kính thủy tinh ở sau lưng.
"Cẩn thận chút." Phó Mịch giơ tay xoa xoa giúp cậu, xác định không bị sưng lên mới lưu luyến không nỡ mà buông tay ra.
Cả đầu Tô Ly toàn là hình ảnh Phó Mịch sắp đặt trước, cả người đều thấy không ổn.
"Vẫn là tôi tắm xong rồi đến tìm anh đi."
Phó Mịch hài lòng.
Bé con quá đơn thuần, chỉ cần cho cậu hai lựa chọn, chắc chắn cậu sẽ chọn cái tốt hơn một chút, vốn sẽ không nghĩ rằng sẽ có khả năng khác.
Các cô gái Phó gia đợi trước cửa khách sạn vừa nhìn đã biết đó là xe bảo mẫu của Phó Mịch, vừa muốn nói chào buổi tối với Phó Mịch, thì thấy Tô Ly hoảng loạn nhảy xuống xe, chạy vào trong như một viên đạn bác nhỏ, một chốc là không thất người đâu.
Các cô gái Phó gia đơ người ngay tại chỗ.
Có đúng là xe của nhị thiếu không?
Người ban nãy chạy xuống là Tô Ly đúng không?
Đầu các cô gái Phó gia quay mòng mòng cũng chẳng hiểu được, sao hai người này lại ở chung với nhau.
Hơn nữa vẻ điên cuồng chạy trốn ban nãy của Tô Ly, nếu nói là cưỡng ép người ta làm gì, thì các cô cũng tin!
Phó Mịch từ tốn xuống xe, trên mặt vẫn mang theo nụ cười không giấu được, vẻ xấu hổ của bé con thật là đáng yêu quá đi.
Các cô gái Phó gia chậm một nhịp mới chú ý đến idol nhà mình.
Nhị thiếu, anh cười đắc ý như thế là sợ người khác không biết ban nãy anh làm gì với người ta à?
"Đừng có nghĩ lung tung."
Phó Mịch thấy fan im lặng thì biết ngay bọn họ đang nghĩ gì, các cô gái bây giờ trông có vẻ văn minh ngoan ngoãn, nhưng bổ não thì không ai thua ai, không ai cua khét kém ai.
Những thứ hắn vẫn chưa dám thực hiện, e rằng đã thành hiện thực cả trăm ngàn lần trong mắt các cô ấy rồi.
Nếu tính như vậy, thì chẳng phải hắn còn không tốt bằng bản 2D à!
"Chỉ là tối qua bị dọa sợ thôi." Phó Mịch thu lại nụ cười: "Các bạn cũng đừng ở cửa khách sạn mãi, về nhà sớm chút đi."
Đương nhiên các cô gái Phó gia biết chuyện hôm qua Tô Ly bị vây chặn, mặc dù các cô cũng không cảm thấy Tô Ly sẽ lo lắng không đâu, nhưng chính chủ hiếm lắm mới nói chuyện với họ, nếu đã mở miệng, thì đó là thánh chỉ, không thể không nghe lời.
Vậy nên các cô gái hùng hồn thể hiện, chúng em chỉ muốn nói một câu chúc ngủ ngon với anh thôi, sẽ về nhà ngay, tuyệt đối cắm chốt ở cửa khách sạn như một số người.
Phó Mịch hài lòng gật gật đầu, bước vào trong khách sạn.
Bé con đã chạy mất người.
Phó Mịch nhìn thang máy dừng ở tầng mười chín, trong lòng cảm thấy buồn cười, chạy trời mà khỏi được nắng sao?
Có chạy nhanh hơn nữa, thì chẳng phải là vẫn phải quay về chỗ tôi hả?
Tô Ly cảm thấy có lẽ mình lại mất mặt lần nữa rồi, ban nãy cậu không nhìn kỹ, chỉ thấy cửa khách sạn có một nhóm người vây quanh, không cần biết là fans của ai, thấy cậu chạy xuống từ trên xe của Phó Mịch chắc chắn sẽ bị đồn ầm lên cho coi.
Thậm chí cậu còn có thể nghĩ đến chuyện trong super topic [Vạn Vật Phó Tô] chắc chắn lại đón thêm một lượng fan lớn.
Nếu như ng đi nhờ xe là Lê Hựu Nam thì mọi người sẽ chẳng nghĩ gì nhiều, đã quen với cặp chồng chồng gia từ lâu, nhưng đổi lại là mình, không nghĩ nhiều cũng không được.
Tô Ly không hề muốn làm Tuesday chen chân vào CP trước của mình, vậy nên cậu chột dạ chạy mất.
Đến bây giờ nghĩ lại, quả thực cứ ở đây giấu đầu lòi đuôi, chẳng bằng thoải mái nói mình đi nhờ xe!
Tô Ly hối hận chẳng còn kịp, đến cả bước chân cũng nặng nề hẳn.
Tô Ly dừng trước cửa tìm thẻ phòng một lúc.
Cậu quen để thẻ phòng ở túi đằng sau bên phải, hôm nay lúc quay phim thì đưa thẻ phòng cho Chung Kiến Huân giữ hộ, anh để ở túi đắng trước bên trái.
Tô Ly mở của ra thì bị khựng lại.
Cậu có thể cảm nhận được đằng sau cửa hình như có cái gì đó kẹt cửa lại, lúc đẩy cảm thấy có lực cản.
Tô Ly không đẩy tiếp nữa, bây giờ cậu nghi ngờ đăng sau cửa có để gì đó.
Lúc trước Phó Mịch gửi đến mấy thùng óc chó, bây giờ còn thừa lại bốn thùng, cậu vốn muốn chuyển đến trong phòng khách, nhưng Trương Thụy Y bảo mỗi ngày có thể tiện tay lấy một ít lúc ra ngoài, nên xếp hết ở cửa.
Cái này thì tiện thật, nhưng đối với người lần đầu tiên đến phòng cậu thì sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.
Ví dụ như lần trước thầy Triệu Hàng ở bên cạnh sang mượn cậu sữa rửa mặt, suýt nữa đã đã vấp vào mấy cái thùng té ngã, vì vậy Tô Ly còn cố ý đẩy hòm vào bên trong một chút, ít nhất thì vừa vào phòng sẽ không bị đụng phải.
Vậy nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện hòm bị chặm ở cửa, nếu không thì sáng nay lúc cậu đóng cửa ra ngoài cũng phải va vào.
Chẳng lẽ là Trương Thụy Y qua đây?
Tô Ly nhanh tay gửi một tin nhắn wechat cho Trương Thụy Y.
[Hạch Đào Tô Ly: Hôm nay chị đã đến phòng của em hả?]
[Thụy Tiểu Trư: Đâu có, cả ngày hôm nay chi ở trong phòng, còn không xuống cả lầu.]
Trương Thụy Y không cần đến phim trường phơi nắng, nằm điều hòa cả ngày đu [Vạn Vật Phó Tô] trả lời trong giây lát.
Tô Ly buông tay nắm cửa ra.
Phản ứng đầu tiên trong đầu là có trộm vào rồi.
Mặc dù khách sạn S quản lý vô cùng nghiêm khắc, những cũng có người hai tư tiếng đi tuần tra ở một tầng, khó tránh khỏi có lúc bảo vệ không chú ý đến.
Lòng bàn tay Tô Ly đồ mồ hôi không ngừng, cậu không dám vào, sợ rằng kẻ trộm ẩn nấp trong phòng vẫn chưa đi.
Phải tìm một người đi vào cùng mình để xách định.
Người đầu tiên Tô Ly nghĩ đến là Phó Mịch.
Nhưng ý nghĩ này đã bị phủ định ngay lập tức.
Phó Mịch không phải là người bình thường, nếu bên trong thật sự là một tên trộm hung ác, làm hắn bị thương thì cũng là tội chết khó chối.
Tô Ly quay đầu nhìn camera giám sát hành lang, nếu thật sự từng có người vào, chắc chắn sẽ bị quay lại.
Vì không đánh rắn động cỏ, Tô Ly nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay người chạy đến hướng thang máy, cậu hoảng loạn ấn thành hướng lên trên, lại hoảng loạn ấn đi xuống.
Phó Mịch nhịn không ấn nút tầng mười chín, nhưng thang máy đã mở ra ở tầng mười chín.
Tô Ly như một sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống xuất hiện ngoài cửa.
"Vội đi đâu vậy?" Phó Mịch biển báo thang máy hướng lên, đương nhiên là cho rằng cậu muốn lên lầu tìm mình: "Muốn đi lên tìm tôi hả?"
Tô Ly không ngờ lại trùng hợp gặp Phó Mịch như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Mịch, Tô Ly đột nhiên cảm thấy mình không sợ hãi nữa, đến cả lòng bàn tay cũng không ra mồ hôi, có cảm giác ổn định yên tâm lại.
Phó Mịch chậm một giây từ sau ngạc nhiên mới thấy Tô Ly không đúng lắm, trước khi thang máy đóng lại, hắn giơ tay ra kéo người vào.
Chỉ mới có vài phút, mà nhóc hạch đào tinh của hắn đã bị cái gì dọa thành ra thế này rồi?
"Sao vậy?" Phó Mịch xoa đi mồ hôi lạnh trên chán Tô Ly, đau lòng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế?"
Tô Ly không muốn nói với Phó Mịch, nhưng sự sợ hãi trong lòng khiến cậu không nhịn được muốn dựa vào người đàm ông có vẻ như vạn năng này.
"Hình như trong phòng tôi có người đột nhập."
Phó Mịch bỗng lạnh mặt.
"Cậu vào rồi hả?"
Phó Mịch không sợ gì khác, mất đồ là chuyện nhỏ, chỉ sợ tên trộm bên trong vẫn chưa đi, nếu như bé con đi vào đúng lúc gặp phải, vậy thì thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
"Không có." Tô Ly lắc đầu: "Tôi vừa mở cửa ra đã thấy không ổn, nên đã đóng cửa lại ngay rồi."
Phó Mịch nhìn kỹ càng, sau khi xác định Tô Ly không bị thương mới yên tâm hơn một chút.
Người "vô hình" Chung Kiến Huân sau khi nghe xong thì hơi căng thẳng: "Anh Phó, tôi đi xem camera giám sát."
Phó Mịch gật đầu, đợi đến tầng mười chín thì đưa Tô Ly ra, nói với Chung Kiến Huân ở lại trong thang máy: "Đừng có nói ra, nếu có trộm thật thì nói với tôi trước."
"Vâng."
Chuyện này không lớn lại không nhỏ, nếu có người cố ý nhân cơ hội này hại Tô Ly, sau đó còn để lại gì đó, thì không thể bảo cảnh sát giải quyết đơn giản được rồi.
Phó Mịch dẫn Tô Ly đến cửa phòng mình.
Tô Ly vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn sợ cứ thế được hắn dẫn cả một đường, vào đến trong phòng mới vô thức nhận ra chuyện không đúng, vội buông tay Phó Mịch ra.
Mặc dù Phó Mịch có chút tiếc nuối, nhưng cũng chẳng tính toán, dù sao thì nhóc cũng đã thật sự bị dọa sợ rồi.
"Trước khi chuyện được làm rõ, cậu ở trong phòng tôi đi, hai người ở cũng hợp." Phó Mịch cầm một bộ đồ sạch sẽ đưa cho cậu: "Bây giờ cậu đi tắm, sau đó ăn ít đồ ăn, không cần nghĩ gì cả. Đừng sợ, có tôi ở đây."
Bốn chữ cuối cùng như thuốc an thần, khiến trái tim hoảng loạn của Tô Ly ổn định hơn không ít.
Nhưng đến khi Tô Ly vào trong phòng tắm, sau khi ngửi thấy mùi hương thuốc lá chỉ có trên người Phó Mịch, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Khoảnh khắc ấy cậu quên cả sự căng thẳng và sợ hãi, cả khuôn mặt đỏ như sắp chảy máu, trong phòng tắm đèn đuốc sáng rực không thể giấu được, đến cả cái gương cũng soi ra được tâm trạng nhộn nhạo của cậu.
Đây là phòng tắm của Phó Mịch đó!
Cậu muốn tắm ở đây sao?
Hơn nữa ban nãy Phó Mịch nói gì cơ?
Bảo cậu ở đây hả?
Trong lòng Tô Ly tràn đầy tuyệt vọng.
Anh đang muốn kiểm tra cấp độ đạo đức của tôi hả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.