Chương trước
Chương sau
Edit: Nynuvola
Mãi đến lúc này Chu Thế Ngang mới nhận ra rằng hắn chưa bao giờ muốn ngày nào đó sẽ chia tay với Thẩm Đình, cho nên khi hắn nghe được Thẩm Đình nói muốn cắt đứt liền đau lòng không thôi.
Chu Thế Ngang vội vàng lái xe ra ngoài tìm Thẩm Đình, người đại diện bên kia gọi điện thoại cho hắn báo Thẩm Đình bởi vì liên tục luyện tập dưới cường độ công việc cao, mệt nhọc quá độ ngất xỉu, hiện tại ở bệnh viện.
Chu Thế Ngang vừa đau lòng vừa tức giận, gấp gáp chạy tới bệnh viện, sắp xếp cho Thẩm Đình phòng bệnh tốt nhất, canh suốt đêm bên mép giường y.
Sau khi Thẩm Đình tỉnh lại, phát hiện tay mình vẫn luôn được nắm chặt, y vừa cử động, Chu Thế Ngang liền thức giấc.
"Tỉnh rồi?" Chu Thế Ngang sờ trán y, cảm giác cơn nóng đã dịu bớt mới yên tâm, "Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"
Thẩm Đình chớp mắt hai cái, người trước mắt không biến mất, đây không phải giấc mơ.
Y há miệng thở dốc, yết hầu vẫn đau, Chu Thế Ngang thấy thế lập tức lấy ly đút nước ấm cho Thẩm Đình.
"Sao anh lại đến?" Giọng Thẩm Đình khàn đến mức cực kỳ khó nghe.
"Em không khỏe sao không nói với anh? Cần gì phải cố chấp như vậy?" Chu Thế Ngang lần đầu tiên nhịn không được muốn răn dạy y, ngữ khí giận dữ "Không phải còn có anh sao?"
Thẩm Đình nghe thấy thì tủi thân trong lòng, mũi chua xót, không nói nhiều thêm, chỉ muốn đẩy Chu Thế Ngang đi, y quay đầu nói: "Bệnh vặt mà thôi, có người cần anh hơn em."
Chu Thế Ngang còn đang muốn nói thêm gì đó, Thẩm Đình đã giành trước một bước: "Em không muốn tiếp tục duy trì quan hệ này nữa, cảm ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc, về sau không cần gặp lại."
"Thẩm Đình......"
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Thế Ngang thấy là của Du Hoài An liền nhận.
"Bách Ninh Nguyệt đã hai ngày không đến bệnh viện, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, cậu ấy ở cạnh cậu sao?"
Thanh âm của Du Hoài An rất vội, đề-xi-ben ở mức cao, phòng bệnh yên tĩnh trống trải đặc biệt rõ ràng, Thẩm Đình lại nghe được cái tên kia, cái tên đánh dấu đoạn tình cảm buồn cười bằng một ấn ký nhục nhã.
"Anh đi đi......" Thẩm Đình nhấc chăn lên che mặt, nước mắt thấm ướt gối đầu.
"Cậu ấy không ở chỗ tôi, để tôi về chung cư tìm thử." Chu Thế Ngang thấy tấm chăn đang phồng lên kia thì giơ tay vỗ vỗ, nhẹ giọng trấn an, "Em dưỡng bệnh trước, ngày mai anh lại đến thăm em, chờ em nghĩ kỹ, chúng ta bàn tiếp."
Cho dù hiện tại hắn vẫn chưa rõ rốt cuộc người trong lòng hắn thích là Thẩm Đình hay Bách Ninh Nguyệt, nhưng Chu Thế Ngang không muốn cứ tùy tiện kết thúc mối quan hệ với Thẩm Đình như vậy.
Có điều trước mắt người cần lo lắng là Bách Ninh Nguyệt, cảm xúc của cậu dao động rất lớn, buồn bực không yên, cho dù Bách Ninh Nguyệt vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng chuyện cậu đã từng tự sát không thành Chu Thế Ngang và Du Hoài An đều biết, cho nên bọn họ mới sợ cậu xảy ra việc gì.
Có điều tình huống thực tế lại là Bách Ninh Nguyệt ở nhà ăn no uống tốt ngủ ngon, chờ đợi Chu Thế Ngang và Thẩm Đình bộc lộ tâm tình với nhau, chỉ như vậy cậu mới có thể thanh thản ổn thỏa đi câu bác sĩ Du được.
Ai ngờ đâu Chu Thế Ngang lại xông vô nhà cậu, lay tỉnh Bách Ninh Nguyệt dậy từ trong giấc mơ.
"Ninh Nguyệt, cậu không sao chứ?" Chu Thế Ngang lo lắng đánh giá toàn thân Bách Ninh Nguyệt, ban nãy hắn gọi rất nhiều lần nhưng không thấy cậu phản ứng.
"Hơn nửa đêm rồi cậu tự nhiên chạy tới đây làm gì?" Bách Ninh Nguyệt mờ mịt, phát hiện bên ngoài lúc này đã là buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi, hóa ra cậu ngủ lâu thế rồi.
"Cậu không sao thì tốt, di động không nhận, bệnh viện cũng không đi, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì?" Chu Thế Ngang sờ đầu của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào.
Bách Ninh Nguyệt cầm di động lên xem mới biết nó hết pin rồi.
Chu Thế Ngang mơ hồ với thói quen của cậu, trong lúc giúp Bách Ninh Nguyệt cắm sạc điện thoại, thuận miệng nói một câu: "Sao cậu không mở máy tạo độ ẩm? Gần đây vào thu, thời tiết hanh khô......" Còn chưa nói xong, hắn liền im bặt.
"Chu Thế Ngang, thứ tôi dùng không phải máy tạo độ ẩm mà là máy xông tinh dầu. Từ nhỏ tôi đã thích ăn cay, cũng không thích uống nước ấm." Bách Ninh Nguyệt đánh tỉnh hắn, "Từ khi tôi trở về tới nay, những việc cậu làm cho tôi đều không giống làm vì tôi. Cậu tốt với tôi chẳng qua là do thói quen nhỏ giờ mà thôi, trong lòng cậu sớm có người khác rồi."
Thấy Chu Thế Ngang còn đang ngây ra nhìn chằm chằm máy tạo độ ẩm, Bách Ninh Nguyệt không thể nhịn được nữa, áo ngủ cũng chưa đổi, lập tức lôi kéo hắn ra cửa: "Đi, tôi giúp cậu nói rõ ràng."
Thế là Chu Thế Ngang lần nữa quay lại bệnh viện, đứng trước mặt Thẩm Đình, bên cạnh còn có Bách Ninh Nguyệt mặc áo ngủ và dép lê ở nhà đồng hành.
Vừa thấy Bách Ninh Nguyệt, Thẩm Đình thiếu chút hít thở không thông, y che miệng khó ngăn nổi cơn ho, Chu Thế Ngang lập tức tiến đến gần giúp y vỗ lưng.
"Tôi tới muốn nói cho rõ." Rõ ràng là cậu đang dắt tơ hồng, thế quái nào mà Tang Nịnh Thu diễn vai Bách Ninh Nguyệt thoạt nhìn cứ như chính cung chạy tới bắt tiểu tam vậy.
Thẩm Đình bị cậu dọa, sắc mặt tái nhợt, được Chu Thế Ngang cẩn thận bảo vệ.
"Sao tôi cứ có cảm giác cậu ta còn giống bạch liên hoa hơn tôi nữa thế?" Tang Nịnh Thu phun tào trong lòng.
【Còn chẳng phải vì cậu là đóa hắc đóa liên hoa à?】
"Tôi và Chu Thế Ngang đã không có bất cứ quan hệ gì, anh không cần đến cảnh cáo tôi." Thẩm Đình hoàn toàn hiểu lầm ý định của bọn họ, muốn đẩy Chu Thế Ngang ra xa.
Trong lòng Tang Nịnh Thu đảo qua đảo lại, bên ngoài Bách Ninh Nguyệt vẫn ngạo kiều nói: "Tôi từ trước tới nay chưa từng ở bên Chu Thế Ngang, mà cho dù là trước đây hay hiện tại, cũng chưa từng thích, đó cũng là chuyện mười mấy năm rồi, giờ trong tim hắn chỉ chứa một mình cậu, cậu có hiểu không?"
Nghe thấy câu nói ấy, Thẩm Đình vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bách Ninh Nguyệt, lại phát giác Chu Thế Ngang vẫn luôn nhìn y.
Bách Ninh Nguyệt nói với Chu Thế Ngang: "Bệnh của tôi là do tôi gây ra, không liên quan đến cậu, cậu làm bạn bè chăm sóc cho tôi, tôi rất biết ơn, nhưng tôi không cần tình thương hại, chúc hai người hạnh phúc."
Nói xong Bách Ninh Nguyệt liền yên lặng rời khỏi, loáng thoáng nghe được Thẩm Đình nói với mình tiếng cảm ơn.
Phía sau Chu Thế Ngang đã gấp không chờ nổi ôm lấy Thẩm Đình, nhưng bọn họ định tâm tình cái gì, Bách Ninh Nguyệt không muốn nghe tiếp.
Bách Ninh Nguyệt đóng cửa phòng bệnh, đang chuẩn bị rời đi bỗng trông thấy Du Hoài An xuất hiện ngay khúc ngoặt.
Vừa phát hiện bác sĩ Du, Bách Ninh Nguyệt hoàn toàn quên béng đợt trước thổ lộ bị từ chối, cậu tung ta tung tăng chạy tới, ngăn cản Du Hoài An không cho anh đi.
"Hiện tại hai người kia đã về bên nhau, chúng ta đều độc thân, bác sĩ Du không thể cân nhắc tôi thử xem sao?" Phương thức biểu đạt tình yêu của Bách Ninh Nguyệt vẫn trắng trợn như vậy.
"Lần trước xin lỗi cậu." Du Hoài An cầm một bó hoa đưa cho Bách Ninh Nguyệt, "Tôi không phải cố ý đẩy cậu."
Bách Ninh Nguyệt nhìn bó hoa thanh nhã kia, trêu cợt: "Thổ lộ phải tặng hoa hồng, đợi đến khi nào anh tặng hoa hồng cho tôi, tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi."
Du Hoài An thu hoa về, không nói được nhưng cũng không nói không được. Hắn phát hiện trên người Bách Ninh Nguyệt còn đang mặc áo ngủ, thế là dẫn cậu quay lại văn phòng mình, chỗ trực ban có một bộ quần áo mới, có thể thay trước.
Bách Ninh Nguyệt đương nhiên ngàn lần nguyện ý, hơn nữa còn chẳng hề ngần ngại, cố ý bày trò cởi quần áo trước mặt Du Hoài An.
Cho dù nhìn quen chuyện này rồi nhưng Du Hoài An vẫn không chống đỡ nổi sự đùa giỡn đó, anh dời tầm mắt, không dám dừng trên người Bách Ninh Nguyệt, nhưng nếu như lúc này quay người đi, ngược lại có vẻ như bản thân chột dạ.
Bách Ninh Nguyệt quá gầy, quần áo mặc vào y như đang treo lên móc vậy, nhẹ nhẹ bay bay, cảm giác thời gian trôi rất lâu sau, cậu mới mặc xong cái áo phía trên, hạ thân chưa mặc gì, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Lông trên người cậu không nhiều lắm, làn da trắng như tuyết, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu vào người cậu trong suốt đến mức sắp xuyên thấu, chỉ là trên cổ có một cái bớt màu đỏ máu, sậm màu một cách kinh ngạc.
Du Hoài An nhịn không được vươn tay kéo người vào trong lòng, phảng phất nếu không làm vậy, người trước mắt lập tức sẽ tan thành mây khói.
Bách Ninh Nguyệt chiếm tiện nghi, thuận thế khóa ngồi trên người Du Hoài An, áp đảo anh.
Nhưng Du Hoài Án lại bồng cậu lên, muốn bế người qua ngồi trên ghế, có điều Bách Ninh Nguyệt cứ ôm chặt anh không chịu buông tay, cuối cùng Du Hoài An bất đắc dĩ, đành ôm cậu ngồi xuống, chờ Bách Ninh Nguyệt mặc xong quần.
Bách Ninh Nguyệt mặt đối mặt ôm Du Hoài An, có chút hoảng hốt, tình cảnh hiện tại giống hệt với nhiệm vụ trong thế giới khi Tô Hòa ôm Lục Vân Sanh ở phòng khách, chẳng qua lúc này người trước mặt đổi thành Du Hoài An.
Tuy rằng đều là Tần ảnh đế sắm vai, nhưng trước sau vẫn không phải là một.
Du Hoài An không hung tàn máu lạnh như Lục Vân Sanh, anh học y, từng cứu rất nhiều sinh mệnh. Tô Hòa có yêu Lục Vân Sanh hay không cậu không biết, nhưng Bách Ninh Nguyệt thật lòng thích Du Hoài An.
Mảng da thịt trắng nõn đập vào mắt anh, loáng thoáng có thể nhìn thấy điểm hồng hào phấn nộn, Du Hoài An giơ tay định giúp cậu cài nút lại, nhưng Bách Ninh Nguyệt đã nhanh tay tháo mắt kính của anh xuống.
Tầm nhìn nhòe dần, nhân lúc Du Hoài An còn chưa kịp phản ứng, Bách Ninh Nguyệt cúi đầu hôn anh.
Lúc này Du Hoài An không dám đẩy Bách Ninh Nguyệt lần nữa, tùy ý để cậu dán miệng lên mài nghiền vài cái, nghe thấy ngoài hành lang có tiếng người đi ngang qua, Du Hoài An mới hơi tách Bách Ninh Nguyệt ra một chút.
"Để tôi đưa cậu trở về." Du Hoài An mở miệng, phiến môi ướt át, vừa rồi là do Bách Ninh Nguyệt liếm.
"Bác sĩ Du." Đôi mắt Bách Ninh Nguyệt chưa từng rời khỏi người Du Hoài An, "Tôi không còn nhà trở về nữa, anh có thể thu nhận tôi không?"
Chu Thế Ngang hẹn hò với Thẩm Đình, Bách Ninh Nguyệt tự nhiên là không thể tiếp tục lì lợm la liếm tại chung cư của hắn nữa, huống hồ căn nhà kia toàn bộ đều là Chu Thế Ngang vì Thẩm Đình chuẩn bị, cậu sao có thể không biết xấu hổ độc chiếm được?
"Nhà tôi lộn xộn, sợ cậu ở không quen." Du Hoài An sống một mình, phòng hai người ở dư dả, nhưng anh vẫn quyết định từ chối.
"Là ghét bỏ tôi quấy rầy anh, hay ghét vì tôi là nam?" Bách Ninh Nguyệt tự giễu cười một chút, leo xuống người Du Hoài An.
Dáng người mê hoặc kia cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt, Du Hoài An nhẹ nhàng thở phào, nhưng cũng đồng thời dâng lên cảm giác khó nén trong lòng, anh nhìn bóng dáng Bách Ninh Nguyệt cô đơn cúi đầu, chậm rãi dùng tay trái mặc quần, đai lưng nãy giờ không gài được.
Bách Ninh Nguyệt hơi mất kiên nhẫn, cực kỳ nghiêm túc lặp đi lặp lại động tác chỉnh khóa thắt lưng, muốn gài khóa lại.
Du Hoài An bỗng nhiên có thể hiểu được lý do vì sao Chu Thế Ngang trước đây sẽ thích Bách Ninh Nguyệt, cũng hiểu tại sao Bách Ninh Nguyệt lựa chọn âm nhạc chứ không phải Chu Thế Ngang.
Cậu không phải bỏ mặc Chu Thế Ngang, chẳng qua do cậu không muốn buông bỏ giấc mộng của mình mà thôi, mà Du Hoài An hiện tại trở thành người cậu không muốn buông bỏ kia.
Một bàn tay to rộng ấm áp đặt trên tay Bách Ninh Nguyệt, Du Hoài An khẽ thở dài trên đỉnh đầu cậu: "Để tôi giúp cậu."
Bách Ninh Nguyệt không ngẩng đầu lên, chỉ là cúi đầu nhìn đôi tay linh hoạt của Du Hoài An nhanh chóng giúp cậu chỉnh trang lại quần áo, móng tay của anh cắt tỉa thật sự sạch sẽ, bởi vì thường xuyên phải rửa tay tiêu độc cho nên làn da có chút khô ráo.
"Bác sĩ Du, tay anh có thể mang nhẫn không?" Bách Ninh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Từ góc độ này Du Hoài An nhìn rõ cái gáy với mớ tóc xù xù phía sau cậu, bỗng nhiên cảm thấy đáng yêu, bèn thành thật trả lời: "Không thể, phải làm phẫu thuật nên không tiện đeo."
"Ồ, vậy thật đáng tiếc." Bách Ninh Nguyệt rầu rĩ nói.
【Cậu không định bước tiếp theo sẽ cầu hôn đó chứ?】
"Thông báo, ở chung, cầu hôn, hoàn toàn không vấn đề gì cả, tôi chính là làm theo từng bước." Tang Nịnh Thu đúng lý hợp tình nói.
【......Dù có cong cũng là do bị cái tên thẳng nam chết tiệt kia bẫy.】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.