Editor: Nơ Lời tỏ tình bất ngờ giống như hồi trống dội vào tai cô, trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của Minh Trầm như một luồng điện truyền từ điện thoại chạy khắp cơ thể cô, khiến cô hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Trái tim trong lồng ngực như sợi dây đàn bị kích thích, giọng nói của anh hóa thành những ngón tay khiến nó rung động hết lần này đến lần khác, phát ra nhịp điệu đầy cảm xúc và mạnh mẽ. Hình U dường như đóng băng ngay tại chỗ, im lặng một lúc lâu, cũng không có cách nào di chuyển bước chân của mình. Cho đến khi tiếng chuông cửa ở bên ngoài vội vã vang lên, cô mới đặt điện thoại xuống, như tỉnh khỏi giấc mộng. Đôi chân như gắn chì, mỗi bước chân về phía cửa đều vững vàng và chậm rãi. Ngay khi cô sắp đưa tay ra, cửa sắt bên ngoài đã bị đẩy vào, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai đứng ở bên ngoài. "Ầm —" Cánh cửa lớn đóng lại thật mạnh, ngăn cách gió lạnh từ thế giới bên ngoài. Người đàn ông đột nhiên tiến đến gần cô, thật sự rất gần, gần như sắp dính vào nhau. Hình U siết chặt điện thoại, quên mất lùi bước, cô ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy: "Tại sao cậu..." Làm sao mà anh mở được cánh cửa này từ bên ngoài? Trong phòng ngủ, Khương Ngải Chanh vừa nhập mật khẩu cửa nhà trong khung chat đặt điện thoại xuống, giấu nhẹm công lao cùng danh vọng*. *Công lao cùng danh vọng: Nghĩa ban đầu là không để lộ tài năng và sự nổi tiếng của mình, nghĩa mở rộng là dùng để mô tả những người đang làm việc tốt nhưng không muốn cho người khác biết (Nghĩa trong truyện là nghĩa mở rộng). Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Hình U nhìn đôi đồng tử màu nâu sâu thẳm đó rồi quay đầu đi. "Xin lỗi, tôi đã đến trễ." Một lời xin lỗi chân thành vang lên bên cạnh. "Khi còn học cấp ba, tôi nhận ra ảnh đại diện của cậu trên confession tìm người, nên lầm tưởng rằng người yêu đương với Chu Hủ Sinh là cậu, vì thế mới đi tìm ông nội để hủy bỏ hôn ước." Rốt cuộc anh cũng nói hết những lời mà mình đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay, "Không phải vì cậu không tốt, cũng không phải vì tôi không thích." "Lúc hôn cậu đầu óc tôi rất rối loạn, không biết phải nói gì." Hình U nhìn anh một cách bất mãn: "Ý cậu là, chỉ khi ý thức không rõ mới có thể hôn tôi sao?" "Không." Anh lắc đầu, lời bộc bạch đã chôn giấu suốt sáu năm hoàn toàn tuôn trào, "Là bởi vì quá thích cậu nên không biết nói từ đâu." Hình U mím môi. Minh Trầm nâng mũ, vén mái tóc ngắn hơi rối của mình một cách qua loa, anh không có thời gian quan tâm. "Tiểu Khổng Tước, có thể cậu không tin, thậm chí lúc ấy tôi còn không dám nắm tay cậu, bởi vì sợ cậu phát hiện lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi." "Tôi đã ấp ủ rất lâu, định tỏ tình với cậu dưới tán cây, kết quả lại bị một cuộc điện thoại cắt ngang." "Vốn dĩ định làm xong việc sẽ trở về tìm cậu, nhưng về đến nhà lại phát hiện cậu không ở đó." Chuyện xảy ra tiếp theo, mọi người đều biết. Hình U nâng ngón tay: "Nghe cậu nói như vậy, là lỗi của tôi?" Minh Trầm sững người, đặt hai tay lên vai cô, không cho cô cơ hội trốn tránh: "Tôi không có ý này." Đây không phải lần đầu tiên anh biết Hình U "vô lý", nhưng lại là lần đầu tiên anh sợ mình không dỗ được cô. Chợt nhớ ra điều gì đó, Minh Trầm lấy nó ra khỏi túi quần rồi nhét vào tay cô: "Tiểu Khổng Tước, tôi nghiêm túc." Ngón tay Hình U hơi cuộn lại, cô cúi đầu, giơ tấm thẻ gỗ lên để nhìn rõ những mặt chữ nhỏ trên đó. Thật ra cô chưa bao giờ nghi ngờ Minh Trầm, người nọ không cần thiết lừa cô mà nói thích. Chỉ là cô... có chút không thể tin được, anh nói là rất lâu rồi, vậy lâu là khi nào? Hình U vuốt ve thẻ gỗ, hàm răng ma sát đôi môi: "Cậu thích tôi từ khi nào?" "Không biết." Anh ngừng một chút, rút kinh nghiệm từ bài học trước, không dám giấu giếm thêm nữa: "Tôi không biết thời gian chính xác, có thể là cấp ba, mà cũng có thể là sớm hơn." Minh Trầm bình tĩnh nhìn cô, từng câu từng chữ rõ ràng lọt vào tai: "Nhưng tôi biết rất rõ rằng mình thích từng giây từng phút được ở bên cạnh cậu." Hình U kinh ngạc không thôi trước sự thẳng thẳng bất ngờ của anh: "Tối nay cậu... Ăn mật ong à?" "..." Tiêu điểm kỳ lạ của cô khiến vẻ mặt nghiêm túc của anh sụp đổ ngay lập tức, Minh Trầm sờ sờ mũi: "Tiểu Khổng Tước, cậu khó dỗ quá." Không nói chuyện thì tức giận; mà nói nhiều thì lại bắt bẻ. Hình U:? Đây là chê cô phiền? "Khó dỗ thì cậu đừng dỗ!" Hình U trả lại thẻ gỗ, quay đầu rời đi. Minh Trầm đuổi theo, kéo lấy ngón tay cô: "Tôi rất sẵn lòng dỗ cậu." Đây không phải là lần đầu tiên anh nói điều này, lần nào anh cũng chân thành. Hai người ngượng ngùng xoắn xít, thẻ gỗ bị hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng vẫn nằm ở trong tay Hình U. Cô ngạo kiều nâng cằm: "Miễn cưỡng nhận lấy vậy." "Vậy..." Minh Trầm lại nắm tay cô lần nữa, cũng không bình tĩnh như mọi khi, âm thanh rất trong trẻo: "Tiểu Khổng Tước, làm bạn gái tôi nhé?" Cảm giác ẩm ướt mang theo hơi ấm khi nắm tay, Hình U đã kiểm chứng được một chuyện. Minh Trầm không nói dối, anh quả thực căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Người đàn ông trước đây luôn nắm chắc phần thắng lại sợ thổ lộ với cô, những gì nhìn thấy bên ngoài hoàn toàn trái ngược, cô dường như đã khám phá ra được một bí mật kho báu mới, đắc ý mà cười rộ lên. Hình U chớp chớp mắt: "Để xem biểu hiện của cậu đã." Bài kiểm tra khiến lòng người phấn chấn, sự tự tin lại xuất hiện trên gương mặt anh một lần nữa, Minh Trầm vỗ tay nhận thử thách: "Được!" Sau khi nói xong những lời này, trong lòng hai người sáng tỏ hơn rất nhiều, Minh Trầm mạnh dạn thử hỏi: "Đã khuya rồi, chúng ta về nhà nhé?" Hình U ngoảnh mặt đi: "Không." Có ai bỏ nhà ra đi mới được hai tiếng đã ngoan ngoãn trở về? Minh Trầm nắm lấy ngón tay cô như để lấy lòng, ánh mắt nhìn cô liên tục phóng điện: "Tiểu Khổng Tước, ngày mai tôi phải trở về đoàn phim rồi, là chuyến bay trưa mai." Hình U xua tay: "Đừng bán đáng thương ở đây." Cô sẽ không mềm lòng với tên ngốc đã yêu nhiều năm nhưng không thổ lộ này! Tối nay Hình U sẽ không trở về Kim Giang Khê với anh, mà sẽ tiếp tục ở lại nhà của Khương Ngải Chanh. Sau khi người nọ rời đi, Khương Ngải Chanh bước ra khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân nhỏ nhẹ như mèo, cô ấy dựa vào tường, nghiêng đầu: "Nói xong rồi?" Hình U xoay tròn mũi chân, sau đó xoay người: "Ừm." Khương Ngải Chanh đi tới: "Không tiễn à?" Hình U khoanh tay: "Cậu ấy là con nít sao, còn cần người hộ tống ra ngoài?" Khương Ngải Chanh: "Ồ." Vậy bây giờ cậu đi về phía ban công làm gì thế? Là bởi vì đôi chân không nghe lời sao? Hình U tựa vào cửa sổ, cô nhận được tin nhắn mới từ người nọ:【Ngày mai gặp.】 Cô không trả lời, chuyển sang hộp thoại của Claire. Claire đã chụp bánh trung thu gửi cho cô, sáu chiếc bánh trung thu có màu sắc và mùi vị khác nhau, Claire nói rằng cô ấy rất thích chúng. Chỉ là lần này không có thiệp chúc mừng, Hình U cũng không đòi hỏi, cô soạn email thứ hai để thông báo cho M tiên sinh rằng mình đã rời đi, về sau việc chăm sóc khu vườn hay quà cảm ơn chỉ cần liên lạc với Claire. Minh Trầm nhận được email, nhíu mày trầm tư trước màn hình. Là sao? Cô không phát hiện ra sao? Sáu chiếc bánh trung thu là món quà Tết Trung thu cho Claire, cảm ơn cô ấy đã ở bên cạnh làm bạn với Hình U trong sáu năm. Anh không dùng tay trái để viết lời chúc như mọi khi, vì anh biết rằng Claire không hiểu được. Hình U quyết định trở về nước, anh không định giấu diếm thân phận người hàng xóm nữa nên đã cố tình đặt một tấm thẻ hình con khổng tước. Nếu Claire mở hộp bánh trung thu ra, đến lúc đó cô ấy sẽ liên lạc với Hình U, Hình U sẽ lập tức hiểu rõ. Kết quả khác xa với những gì anh tưởng tượng, Hình U dường như không nhận ra. Minh Trầm suy nghĩ một chút, cân nhắc đến chuyện nói thẳng với Hình U, nhưng nó không quá thích hợp, trước hết cứ như vậy đi. Bằng không Tiểu Khổng Tước sẽ cho rằng anh cố ý lợi dụng chuyện này để lấy lòng cô. * Ngày hôm sau, người đàn ông hứa hẹn sẽ thể hiện thật tốt đã đi vào nhà của nữ ngôi sao vào sáng sớm với hai túi đồ ăn sáng trên tay. Khương Ngải Chanh thân là người trợ giúp nên đã nhận được một phần hối lộ, chuẩn bị xách theo bữa sáng chui vào phòng của mình từ từ thưởng thức. Minh Trầm đảo khách thành chủ, tiếp đón bạn gái tương lai cùng ngồi xuống bàn ăn, lấy ra một hộp giữ nhiệt tinh xảo từ trong túi: "Tiểu Khổng Tước, đây là do tôi đích thân làm." Khương Ngải Chanh vừa đi đến ngã rẽ:? Cô ấy đứng tại chỗ mở túi giấy ra, hộp bánh bên trong vẫn còn dán logo thương hiệu. A, thứ đàn ông tiêu chuẩn kép. Không đợi Hình U động tay, đũa và thìa đã được đặt trước mặt cô, bữa sáng rất tinh tế, có ba hương vị cho tùy ý cô lựa chọn. Kỹ năng nấu ăn của Mình Trầm nổi tiếng khắp mạng xã hội, Hình U ăn một miếng, nhớ đến câu nói lan truyền trên mạng kia: Muốn chiếm được trái tim một người, trước tiên phải nắm bắt được dạ dày của người đó. Cô cảm thấy Minh Trầm cố tình dụ dỗ cô bằng đồ ăn ngon. Bàn sáng hài hòa, thấy cô ăn rất hài lòng, Minh Trầm nhân cơ hội khơi mào chủ đề: "Cậu có muốn đi đón Cake về nhà với tôi không?" Hình U ngẩng đầu lên, người nọ lại nói, "Nhân tiện giới thiệu một người bạn cho cậu làm quen." Đón Cake cũng không có gì không được, cô gật đầu theo bản năng. Sau khi đồng ý, Hình U mới phản ứng lại. Buổi trưa Minh Trầm phải rời đi, dì Thu nghỉ lễ vẫn chưa về, chẳng phải đón Cake về tương đương với việc đồng ý trở lại Kim Giang Khê sao? Cô nắm chặt chiếc nĩa bạc, tức tối nói: "Đa mưu túc trí!" Minh Trầm nhướng mày đắc ý, không có ý kiến trước đánh giá của cô. Trên đường đi, Minh Trầm giải thích ngắn gọn cho cô nghe về Tạ Vân Sâm: "Thật ra chính cậu ta là người đưa Cake cho tôi." Thời đại học, có một đoạn thời gian anh chơi game để thả lỏng, và thêm được một người chơi có kỹ năng không tồi. Cả hai thường xuyên hẹn nhau đánh trận, sau này bận công việc nên không chơi game nữa, vì vậy hầu như không liên lạc với nhau. Cho đến khi có một lần Tạ Vân Sâm đăng ảnh con mèo trên vòng bạn bè, kèm theo tọa độ, hỏi có ai có thể nhận nuôi nó không? Hình U đoán: "Con mèo đó là chỉ Cake?" Minh Trầm lắc đầu: "Không phải." Con mèo đó bị người ta bắt đi, sau đó sinh ra mèo con, Cake là một trong số đó. Lúc mới nuôi mèo anh đã gặp phải rất nhiều vấn đề, cho nên trong quá trình thảo luận với Tạ Vân Sâm thì đã khôi phục liên lạc, sau đó nữa... Chính là trở thành tình huống hiện tại. Trước khi đến địa điểm cần đến, Minh Trầm đã đặc biệt dặn dò: "Đợi chút nữa gặp cậu ta, tốt hơn hết cậu nên nói ít thôi." Hình U thắc mắc: "Tại sao?" Minh Trầm nhíu mày, như thể nhớ lại một trải nghiệm tồi tệ nào đó, tóm gọn trong năm chữ: "Cậu ta rất lắm lời." Rất nhanh sau đó, Hình U đã gặp được cái người lắm lời mà Minh Trầm nói, Tạ Vân Sâm. Người đàn ông mặc áo hoodie trắng, khuôn mặt thanh thoát, không hề có lực công kích, tạo cho người ta cảm giác rất dễ gần. Hai người chào hỏi nhau một cách thuần thục, không đợi Minh Trầm giới thiệu, đối phương đã nhắc tới cô: "Vị này là?" Minh Trầm mở miệng nói, "Cô ấy tên là Hình U, bạn gái của tôi." Hình U đưa tay ra sau lưng nhéo anh, người nọ mỉm cười bổ sung, "Tương lai." Lại nhéo thêm một cái nữa, Minh Trầm cố nặn ra nụ cười: "Vẫn còn đang theo đuổi." Hình U:... Rốt cuộc ai mới lắm lời. Tạ Vân Sâm mời họ vào nhà. Không biết Cake chạy từ đâu ra, móng vuốt đen như mực của nó giẫm lên mặt đất, từng bước từng để lại dấu chân. "Trời ạ." Màu mực trên chân nó gần như biến sàn nhà trắng tinh như tuyết thành những bông hoa. Minh Trầm quát to: "Cake!" Khi con mèo nhỏ kiêu ngạo nhìn thấy chủ nhân, nó lập tức ngồi xổm tại chỗ. Tạ Vân Sâm lại là người xin lỗi: "Ngại quá, có lẽ là do bạn gái của tôi quên đóng cửa, để nó lọt vào phòng tranh." Nhìn mấy đóa hoa trên sàn nhà, trọng tâm chú ý của Hình U hơi lệnh hướng, cảm thấy dấu chân mèo này có chút quen mắt, giống như đã từng thấy qua. A, mấy món quà trước kia của M tiên sinh đều kèm theo thiệp chúc mừng có dấu chân mèo ở cuối. Thật là có duyên. Vì để tránh Cake không chạy lung tung làm bẩn sàn nhà, Minh Trầm đã tóm nó lên: "Cho mượn toilet một chút." Tạ Vân Sâm gật đầu: "Đi theo tôi." Cake bị chủ nhân cưỡng chế trên tay để đi tắm, nhưng vẫn không chịu an phận, quậy đến mức bắn nước tung tóe khắp nơi. Minh Trầm nhíu chặt mày, mơ hồ có chút tức giận. Hình U ngồi xổm bên cạnh, bình tĩnh thản nhiên chế nhạo một câu, "Cake à, mày bây giờ thật xấu xí." Cake cứng đờ, hoàn toàn bất động. Bổn mèo có thể chảnh, nhưng tuyệt đối không được xấu! Tắm rửa đơn giản cho Cake, sau khi cảm ơn Tạ Vân Sâm, cả hai đưa Cake rời đi. Trở lại xe, Hình U nhớ lại lời dặn dò trước đó, không quá đồng ý: "Vừa rồi cậu nói người bạn của cậu hay lải nhải, tôi cảm thấy cậu ấy rất ít nói." "À." Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, người đàn ông bình tĩnh nói, "Quên nói cho cậu biết, ở trước mặt người không thân thì cậu ta rất dễ mắc cỡ." Hình U: "?" Tên khốn này, đang cố ý đúng không? Sau khi nhận Cake về, Hình U trở lại Kim Giang Khê như lẽ hiển nhiên. Buổi trưa Minh Trầm phải lên máy bay, không có nhiều thời gian ở lại, nên vừa đưa Cake về thì đã vào phòng ngủ lấy vali chuẩn bị lên đường. Thấy Hình U chỉ lo chơi đùa với Cake, người đàn ông dựa vào cửa giở thói xấu: "Tiểu Khổng Tước, tôi sắp phải đi rồi, không bày tỏ một chút ly biệt sao?" "Bày tỏ cái gì?" Cô hiểu nhưng giả vờ hồ đồ. Minh Trầm đưa tay chỉ về phía mình, Hình U liếc nhìn, làm nhưng không thấy. "Nếu không được, vậy cũng ôm một cái chứ?" Chiêu lấy lui làm tiến này đã bị anh chơi đến thành thạo. Hình U đã nhìn thấu âm mưu của anh, càng không để anh được như ý nguyện. "Haiz." Minh Trầm thở dài, chủ động bước tới, đưa tay ôm Hình U, vùi đầu vào hõm vai cô: "Tiểu Khổng Tước, phải nhớ tôi đó." Một lúc sau, Hình U nâng cánh tay lên, chậm rãi ôm lấy anh. Kỳ nghỉ Tết Trung thu chỉ còn ba ngày, sau khi Minh Trầm rời đi vì bận rộn công việc, Tô Mông Mông cũng chào tạm biệt mọi người. Hình U ra sân bay tiễn người, Tô Mông Mông luyên thuyên không ngừng, rất có một loại cảm giác rằng con bé đang có xu hướng muốn bắt cóc cô đến trường của nó. Đa phần là Hình U lắng nghe, cho đến khi Tô Mông Mông hỏi, "Mà này, sau khi chương trình kết thúc ghi hình thì chị có gặp Hứa Hàn Thiên không?" Hình U lắc đầu: "Không có, sao vậy?" Tô Mông Mông cắn môi, sau đó tặc lưỡi: "Hình như hôm trước ở Happy Valley em đã nhìn thấy anh ấy, nhưng đông người quá, nên chưa kịp chào hỏi đã không thấy người đâu." Ba buổi hẹn hò đầu tiên trong chương trình đã khiến trái tim rung động, thế nên lần này nhìn thấy anh, trong lòng Tô Mông Mông lại nổi gợn sóng. Cô ấy cho rằng đó là do hoàn cảnh ở riêng nên sinh ra rung động, hơn nửa tháng không gặp, nhưng lúc thoáng thấy cô ấy đã giật mình, ký ức lập tức bị gợi lên. Hình U đã cảm nhận được đại khái suy nghĩ của Tô Mông Mông, không có cách nào làm người bình luận, chỉ có thể nói, "Có lẽ cũng là đi xem Đả Thiết Hoa." Tô Mông Mông im lặng một hồi, sau đó đột nhiên bật cười, xua tay làm bộ như không quan tâm: "Quên đi, có thể là vậy." Mặc dù không biết tại sao một người có tính cách lãnh đạm như Hứa Hàn Thiên lại đồng ý xuất hiện trong chương trình, nhưng rõ ràng ngày Lễ Trung thu được rảnh mà anh vẫn lấy công việc để thoái thác, nên chắc hẳn sau này sẽ rất khó gặp lại. Cô ấy lặng lẽ chuyển chủ đề: "Phó Diệc bạch còn nói muốn đến tiễn em, có khoác lác quá không." Lấy sự nổi tiếng hiện tại của cậu ta, nếu xuất hiện ở sân bay, nói không chừng sẽ bị người qua đường bu đông như kiến. Hình U đang định gật đầu thì khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tiến đến phía sau Tô Mông Mông, cô vừa nói chuyện vừa yên lặng cong môi: "Sao lại khoác lác chứ?" Tô Mông Mông nâng đồng hồ lên, sau đó giơ tấm vé máy bay trên tay cho cô xem: "Em còn mười phút nữa là phải kiểm tra an ninh rồi." Hình U không phủ nhận, hơi nâng cằm lên: "Nhìn ra phía sau đi." Phó Diệc Bạch quấn mình kín mít y hệt thổ phỉ, chen vào chỗ ngồi bên cạnh Tô Mông Mông với tốc độ cực nhanh, ngón tay ấn vào vị trí chính giữa mắt kính, làm như mình là đặc vụ kết nối*. *Đặc vụ kết nối: Giữ vai trò liên lạc bí mật giữa các thành viên trong đội đặc vụ. Sau khi đưa Tô Mông Mông đi, Hình U và Phó Diệc Bạch tạm biệt nhau. Trên đường về nhà, Hình U nhận được tin nhắn đúng giờ từ người nào đó, một sticker khổng tước xòe đuôi bất ngờ xuất hiện trong khung chat. Đại Cẩu Cẩu:【Tôi đoán bây giờ cậu đang trên đường về nhà.】 Tiểu Khổng Tước: 【?】 Đại Cẩu Cẩu:【Có phải cậu đang nghĩ, tại sao Minh Trầm lại thông minh như vậy.】 Tiểu Khổng Tước:【Có phải cậu cảm thấy, tại sao Minh Trầm lại ấu trĩ như vậy?】 Đại Cẩu Cẩu:【Đừng mãi cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn đường.】 Hình U đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không có gì khác thường. Cô đứng tại chỗ, gõ chữ rồi gửi đi:【Vậy làm sao cậu biết?】 Đại Cẩu Cẩu:【Ảnh chụp màn hình.jpg】 Vừa rồi, Tô Mông Mông đã đăng ảnh vé máy bay, nói là mình đã qua kiểm tra an ninh. Đáng giận, cô bị anh lừa, còn suýt tưởng rằng nam chính trong phim thần tượng có cốt truyện máu chó sắp xuất hiện ở bên cạnh cô. * Trung thu qua đi, đảo mắt là đến cuối tháng. Giáo viên Mẫn vừa từ nước ngoài trở về, thầy ấy đã gửi cho cô địa chỉ gặp mặt và thông tin liên lạc qua email, Hình U ngay lập tức đặt vé máy bay, chuẩn bị mang đàn violin của mình đến thăm hỏi. Đại Cẩu Cẩu:【Khi nào cậu đi? 】 Tiểu Khổng Tước:【Ảnh vé máy bay.jpg】 Đại Cẩu Cẩu:【Vậy qua đó học bao lâu?】 Tiểu Khổng Tước:【Không biết nữa, nghe theo sắp xếp của thầy.】 Đại Cẩu Cẩu:【Không phải sáu năm là được.】 Tiểu Khổng Tước:【Đầu chó.jpg】 Một người mỗi ngày bận rộn việc đóng phim, còn một người chuẩn bị đi sang thành phố khác học tập nên chỉ có thể giữ liên lạc bằng điện thoại. Đầu tháng mười, Hình U kéo vali ra sân bay. Dòng người qua lại tấp nập, và chỉ một mình cô lẻ loi. Không còn cách nào khác, ai bảo cô toàn quen bạn là người nổi tiếng, vì để giảm bớt sự chú ý và rắc rối, cô thà rằng đi một mình. Sau khi làm thủ tục, trong lúc Hình U xếp hàng để ký gửi hành lý thì nhận được tin nhắn mới. Đại Cẩu Cẩu:【Tôi đoán bây giờ cậu đang ở sân bay.】 Tiểu Khổng Tước:【Không ở.】 Đại Cẩu Cẩu:【Nói dối thì mũi sẽ dài ra đó.】 Tiểu Khổng Tước:【Hừ!】 Người nọ đã xem vé máy bay của cô, nên tất nhiên có thể tính toán thời gian đợi lên máy bay. Tiểu Khổng Tước:【Nếu cậu có bản lĩnh thì hãy đoán xem bây giờ tôi đang làm gì ở sân bay?】 Đại Cẩu Cẩu:【Hành lý ký gửi.】 Hình U cong môi, người này đúng thật là cái mông rồi. Tiểu Khổng Tước làm khó dễ lần hai:【Vậy cậu đoán xem, tôi đang ký gửi ở đâu? 】 Minh Trầm gửi đến một chữ cái tiếng Anh:【J】 Đó là khu vực chỉ định hành lý ký gửi theo thành phố mà cô bay đến. Minh Trầm thường bay đến nhiều nơi khác nhau, nói không chừng anh đã có kinh nghiệm, cộng thêm người đó có trí nhớ tốt, đoán được không phải việc gì khó. Tiểu Khổng Tước:【Đoán sai rồi, thưởng cho cậu một đầu chó】 Tặng kèm theo là một icon. Lần này Minh Trầm gửi đến một tin nhắn thoại, Hình U đưa tay mở ra, tăng âm lượng ở nơi công cộng ồn ào rồi đưa điện thoại lên tai. Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô qua thiết bị điện tử lạnh lẽo, mang theo nụ cười xấu xa: "Tiểu Khổng Tước, đồ nói dối ~" Hình U khịt mũi. Không đợi cô gõ chữ, trên màn hình lại xuất hiện một tin nhắn thoại: "Quay đầu lại, tôi ở phía sau cậu." Hình U kinh ngạc xoay người, người nọ đang đứng đối diện với cô qua hàng rào an ninh phân chia hàng ngũ. Ngay sau đó, Minh Trầm đã vượt qua người trước mặt để đến chỗ của cô. Anh không mang hành lý nên cũng không tính là chen hàng. Có người kẹp anh ở giữa một lúc, Hình U tò mò: "Sao cậu lại đến đây?" Minh Trầm cúi đầu ghé vào tai cô: "Tôi đã nói với người ta, rằng bạn gái tôi vẫn đang đợi tôi đến giúp cô ấy xách hành lý." Cái người này! Cô vẫn chưa thừa nhận đâu! Khi hàng ngũ phía trước rời đi, vừa lúc đến lượt Hình U xử lý, Minh Trầm đặt vali của cô lên băng chuyền một cách dễ dàng. Giống như là thật sự đến đây giúp cô xách hành lý. "Chứng minh thư." Sau khi được nhân viên nhắc nhở, Hình U vội vàng đưa chứng minh thư rồi bước ra khỏi chỗ đó. Sau khi hành lý ký gửi xong, cả hai cố tình tìm một góc ít người. "Sao cậu lại đột nhiên đến đây?" "Đã nói muốn theo đuổi cậu, nên dù thế nào cũng phải biểu hiện thật tốt." Không quản cực khổ đi qua hai thành phố chỉ để ra sân bay tạm biệt cô, anh dường như rất đắc ý. Đồng tử của Hình U sáng lên: "Thấy cậu vất vả nhiều như vậy, tôi sẽ thưởng cho cậu một món quà." Cô mở túi xách của mình ra, ngón tay lần mò túi nhỏ bên trong, lấy ra một chiếc vòng cổ bằng bạc. Minh Trầm nhanh chóng nhận ra, là cái mà Hình U đã tự làm. Sắc mặt anh rối rắm: "Tiểu Khổng Tước, không cần đâu." Cô nhất định phải đưa cho anh món đồ thủ công làm chung với người đàn ông khác ư? Hình U bĩu môi: "Sao, cậu không thích à?" Câu hỏi hóc búa! Anh thầm nghiến răng, nói trái lương tâm để dỗ dành: "Không có, đồ cậu tặng tôi đều thích." "Nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy." Cô tặng lại những lời mà Minh Trầm đã nói. "Được rồi." Minh Trầm đè vành mũ xuống, anh thừa nhận, "Là tôi ghen tị, đây là đồ mà cậu làm chung với người khác." "Nhưng tôi và anh ấy đâu làm giống nhau." Cái Hứa Hàn Thiên làm là một chiếc nhẫn, mà cái cô làm chính là... Hình U mở ngón tay ra, xác nhận một lần nữa: "Thật sự không thích sao?" Tổng thể của vòng cổ hoàn toàn làm Minh Trầm ngẩn ngơ, niềm vui sướng lan tràn từ tận đáy lòng. Ở giữa miếng bạc là ngôi sao và mặt trăng, hàm ý của nó thì không cần nói cũng biết. Anh bất ngờ cướp lấy vòng cổ và đeo lên cho mình, như sợ Hình U đổi ý lấy lại. Hình U phồng má: "Có ai giành với cậu đâu." Minh Trầm thừa thắng xông lên: "Tiểu Khổng Tước, tôi có thể xin chuyển thành chính thức không?" Hình U nhúc nhích mũi chân, cúi đầu không nói. Minh Trầm híp mắt, đôi môi mỏng ẩn dưới lớp khẩu trang đen cong lên thật sâu. Ngay sau đó, anh thay đổi biểu cảm: "Không sao, tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa, cho đến khi cậu hài lòng mới thôi." Giọng điệu ngập tràn mất mát, nhưng vẫn phải cố giả vờ bình tĩnh. Hình U lặng lẽ nhìn xung quanh, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh. Không biết cô đang có âm mưu cái gì, Minh Trầm thuận thế cúi đầu, cơ thể đổ về phía trước. Cổ của anh đột nhiên bị một đôi tay vòng qua, bước chân suýt chút nữa không vững, đầu cũng cúi xuống theo. Trước khi anh có thể phản ứng, một cảm giác ẩm ướt đã dán vào tai anh. Hình U kiễng chân, hôn lên vành tai của anh, cô học theo động tác ăn kẹo bông gòn lúc nhỏ, cuộn đầu lưỡi lên, một lúc sau mới tách ra. Đôi mắt cô sáng ngời, hơi thở phả vào bên gáy mẫn cảm của Minh Trầm: "Đồng ý lời cầu xin."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]