"Cháu, ơ..." Hai người đàn ông đẹp trai đồng thời xuất hiện, cụ già cố gắng phân biệt nhưng đôi mắt lại mờ căm. Bà cụ giơ ngón tay chỉ về phía này, rồi lại nhìn sang hướng nọ, vẫn không phân biệt được: "Này, đứa nào là đối tượng của cháu?" Hình U:!!! Bà ơi, cái vấn đề này không thể tùy tiện hỏi trước ống kính phát sóng trực tiếp đâu! [Khổng hổ là bà mà] [Câu hỏi rất hay, câu hỏi rất tuyệt] [Giải thưởng hỗ trợ xuất sắc nhất của năm thuộc về bà] Cụ già hoa mắt, bởi vì lớn tuổi nên không phân biệt rõ người nào là người nào, vốn dĩ nhận sai thì không có gì, mọi người đều có thể hiểu. Nhưng đằng này lại cố tình hỏi ai là đối tượng của Hình U. "Bà à, thật ra..." Hình U giải thích một lần nữa, ngón tay đang ôm bả vai hơi siết chặt lại. Minh Trầm nghiêng đầu ghé vào tai cô: "Chỉ một chút chuyện nhỏ này, không đến mức phải chọc thủng lòng tốt của bà cụ chứ?" Hình U hừ khẽ một tiếng, tên khốn này quả thật là tận tụy hết mình vì hiệu quả của chương trình. Chẳng phải vừa rồi chính anh là người bước đến tuyên bố chủ quyền sao? Tiếng nói chuyện vô cùng nhỏ, người khác không nghe thất, cụ già vẫn đang chờ đáp án. Hình U mỉm cười, thuận tay chỉ vào người đàn ông bên cạnh: "Đây ạ, là người này ạ." "À à." Bà cụ tin thật, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo màu đỏ đã đóng gói, nhét vào tay hai người: "Vợ chồng son, sống với nhau cho tốt." Bà cụ lặp lại những lời mình vừa nói một lần nữa, khán giả ở trước màn hình không khỏi bật cười. Đối với người lớn tuổi, người trẻ tuổi không thể không biết điều mà từ chối, nhất là đang đứng trước ống kính thì mọi nhất cử nhất động đều phải chú ý. Vì thế, liền nhìn thấy hai người mặc đồ đôi hồng phấn đang cầm kẹo trên tay, không thể rời đi mà còn bị bắt đứng nghe dạy bảo, hơn nữa còn liên tục gật đầu phụ họa. Thật sự là giống như đôi vợ chồng mới cưới đang nghe "người từng trải" phát biểu quan điểm. Cảnh tượng tràn đầy vui vẻ như vậy, chỉ có rất ít người nhìn thấy Hứa Hàn Thiên xoay người rời đi một mình. [Mấy bà có để ý đến Hứa Hàn Thiên không? Cảm giác vừa rồi trông cậu ấy rất bi thương] [Khuôn mặt tảng băng ngàn năm không thay đổi đó mà cũng nhìn ra được vẻ bi thương? Cùng lắm là thấy khó xử thôi] [Hứa Hàn Thiên có ý với Hình U mà, Minh Trầm luôn cố ý chen vào] [Làm ơn đi, nhìn rõ trình tự giùm cái, người ta là thanh mai trúc mã, rốt cuộc ai mới là người đột nhiên chen ngang?] Các fan CP nhà khác ở khu bình luận ầm ĩ hết cả lên, sau đó lại tiếp tục chuyển sang các nền tảng khác của ngôi sao để tiếp tục chiến đấu. Khi đến thăm Tô Mông Mông vào buổi tối, Hình U đã nghe được chuyện này từ miệng của cô ấy, cô chỉ nói trên mạng đồn đãi thái quá. Chỉ có mình cô biết Hứa Hàn Thiên đến chương trình là vì ân cứu mạng, cho nên mới gửi tin nhắn liên tục cho cô. Những nội dung đó cũng không mờ ám, chỉ hy vọng cô vui vẻ. Ngoại trừ lần đó sử dụng đạo cụ để nói sự thật, thì ngày thường cũng không có tiếp xúc nhiều, cô cũng sẽ không tự luyến đến mức cho rằng Hứa Hàn Thiên thích mình. Những lời này không tiện nói tường tận cho Tô Mông Mông, may mà: "Cũng may là chị không có Weibo." "Ai nổi tiếng cũng đều gấp rút chứng nhận Weibo, còn chị thì ngược lại, nhiều fans cầu xin cỡ não cùng không mở." Tô Mông Mông tặc lưỡi, ôm chăn mỏng ngẩng đẩu nói chuyện phiếm với Hình U, "Vậy bình thường chị không có chơi Weibo sao?" Hình U: "Có chơi." Tô Mông Mông tò mò hỏi: "Vậy chị có xem siêu thoại* của mình không?" *Siêu thoại của Weibo được đưa vào sử dụng từ năm 2016. Chức năng này cho phép người dùng Weibo tạo ra hoặc tham gia các trang cộng đồng người dùng có chung sở thích/ mối quan tâm. Siêu thoại là các nhóm trực tuyến tách biệt với không gian Weibo chính, ở đây người dung có thể cùng xây dựng nội dung cho Siêu thoại bằng video, hình ảnh, bài viết,... (Nói giống kiểu mấy group riêng trên facebook á, ai có chung sở thích thì vào đó, trong đây bạn có thể đăng ảnh, video, bài viết, khoe goods của idol,...) Hình U: "Thỉnh thoảng." "Tên tài khoản phụ của chị là gì? Chúng ta theo dõi lẫn nhau." Tô Mông Mông nói câu sau quên câu trước, trong đầu chỉ nghĩ là đang trao đổi phương thức xã giao với bạn bè như bình thường. "Đừng." Hình U dứt khoát từ chối, "Tài khoản Weibo của em có hàng trăm nghìn người theo dõi, việc em theo dõi thêm một người chắc chắn sẽ có fans tò mò." Đến lúc đó, chỉ cần tìm hiểu một chút, thậm chí là không cần cố gắng điều tra cũng sẽ nhanh chóng đoán ra được thân phận của cô. "Aiya không phải, em dùng tài khoản phụ theo dõi chị." Tô Mông Mông có tính cách hướng ngoại, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều bạn, nhưng người để tâm thì không nhiều mấy. Hình U và cô ấy rất hợp nhau, mà cô lại là bạn của anh họ Tưởng Tử Dục, nên ý nghĩa càng khác biệt. Nói xong liều đưa tài khoản phụ cho Hình U xem. Tài khoản phụ của Tô Mông Mông là "Tô Nịnh Mông", phía sau còn có một chuỗi ý hiệu, cũng được mượn từ từ đồng âm với tên thật của cô ấy. Ồ... Hình U mím môi, dùng ngón tay đẩy từ từ điện thoại của cô ấy ra xa: "Tài khoản phụ của chị cũng không tiện lắm." Tài khoản phụ của cô có bí mật của riêng mình, nếu Tô Mông Mông biết, bí mật sẽ không giữ được nữa. Tô Mông Mông ngẫm ra được ý khác, hơi híp mắt: "Có phải chị..." Tròng mắt Hình U chuyển động, tỏ vẻ bình tĩnh: "Sao?" Tô Mông Mông tiến đến trước mặt cô, sau đó mỉm cười trở về, sảng khoái cất điện thoại đi, cũng bỏ qua chuyện vừa rồi: "Thôi bỏ đi, không sao, em hiểu mà." Hình U không muốn xấu hổ nên cũng không truy hỏi cô ấy "hiểu" cái gì. * Buổi tối, tổ tiết mục tập hợp mọi người lại một chỗ và bày biện một bàn tiệc lớn. Ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, tổ tiết mục mời mọi người ăn uống no say. Phó Diệc Bạch ngồi đó, lấy ra bát đũa mà mình đã dùng trong hai ngày qua: "Nhờ nó mà em mới có thể sống sót được trong hai ngày qua." [cười chết bây ơi] [Bạch Bạch nên đổi nghề đi, tôi thấy cậu cốt cách thanh kỳ*, có tốt chất làm diễn viên hài lắm đấy] *Cốt cách thanh kỳ chủ yếu được dùng trong các tiểu thuyết võ hiệp, dùng để chỉ chàng trai có bộ xương đặc biệc và người này có khả năng trở thành cao thủ võ lâm. Còn ngày nay được hiểu là khác hẳn với người thường. [Bạch Bạch tới nhà em ăn cơm nè, bát đũa nhà em anh có thể tùy tiện chọn!] Quản gia của biệt thự lúc trước đã thay quần áo đơn giản và xuất hiện trong bữa tiệc, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, hỏi: "Trải nghiệm cuộc sống người yêu ba ngày sắp kết thúc, các bạn cảm thấy thế nào?" Một số thì tương đối kín miệng, một số thì khá nhiệt tình. Giọng nói của Phó Diệc Bạch lại vang lên, cậu ta đã miêu tả về những khó khăn trong hai ngày qua một cách xúc động và phong phú, đồng thời thuận tiện khoe khoang sự siêng năng và tiết kiệm của mình, đến bây giờ chỉ tốn tổng cộng 50 tệ. Thật ra thì không cần nói cũng biết, mọi tình huống trong quá trình ở chung của các cặp đôi đều được khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy. Chu Hủ Sinh và Tiêu Kỳ giống như đối tác của nhau, thời điểm làm việc thì cùng nhau hành động, những lúc còn lại thì làm chuyện khác. Hai người họ ở nhà số 1 nên cũng không thiếu thứ gì, kinh nghiệm giúp đỡ lẫn nhau tương đối ít. Trái lại, Ôn Tuấn và Liễu Thanh Vận ở nhà số 2 đã thảo luận rất nhiều, nếu phải dùng một câu để miêu tả thì có lẽ đó là – Tôn trọng nhau như khách. Còn về nhà số 3. Không cần phải nói, đôi tình nhân đáng ghét. Ngoại trừ việc thể hiện tình cảm cả ngày thì chính là phát cơm chó. Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông trong nhà số 4 rất khác nhau về tính cách cũng như cách làm việc, một người trầm ổn như băng và một người hoạt bát như lửa, theo cảm nhận của cư dân mạng là họ đang bổ sung tính cách cho nhau. Tô Mông Mông hợp với tất cả mọi người, trái lại, khi Hứa Hàn Thiên ở chung với người khác thì như có bức tường vô hình, luôn luôn khó hòa nhập. Cuối cùng là hai vị ở nhà số 5, chỉ có thể nói rằng, chia tay sớm bớt đau khổ. Giữa hai người này không có tia lửa, ở chung lâu ngày rồi cũng sẽ ghét nhau như chó với mèo. Trong lòng biết rõ là một chuyện, mà biểu hiện ở trong chương trình lại là một chuyện khác, quản gia chỉ đơn giản là hỏi thăm, cũng không tìm hiểu chi tiết. Khi tiếng nói trong đám người lắng xuống, quản gia tiếp tục hỏi: "Nếu các bạn được yêu cầu chấm điểm lẫn nhau, vậy các bạn sẽ chấm bao nhiêu điểm?" Mọi người nhìn nhau. Cánh cửa gỗ phía trước từ từ mở ra. Quản gia mỉm cười thần bí: "Mời các bạn dựa theo thứ tự của số nhà, từng người một đi theo tôi." Lúc này, màn hình chuyển sang phòng quan sát của ba vị "Học giả ship CP". Vạn Gia Lỗi: "Thật ra, mấy ngày nay mọi người đều đã nhìn rõ tình trạng ở chung của năm cặp đôi, tôi nghĩ chắc hẳn hiện tại các bạn đang rất tò mò về điểm số mà các khách mời chấm cho nhau." "Em tò mò." Nhiếp Kiều Kiều giơ tay đầu tiên, "Thầy Vạn chuyển cảnh nhanh đi ạ." Vạn Gia Lỗi trấn an nói: "Đừng gấp, trước khi câu trả lời được tiết lộ, tôi phải giải thích rõ ràng quy tắc cho mọi người." Mọi người đều dựng lỗ tai. "Tổng điểm là 5 ngôi sao, nếu có người đạt từ 3 sao trở xuống thì sẽ bị công khai nhiệm vụ bí mật và tổng số điểm sẽ bị trừ một nửa." "Nếu người nào được 5 sao, cho dù thiếu bao nhiêu điểm thì cũng có thể trực tiếp lên 100 điểm." Nhiếp Kiều Kiều kinh ngạc che miệng: "Quao, thưởng lớn quá." Vạn Gia Lỗi bật cười: "Cho nên không thể nói trước với họ, việc cho ngôi sao có liên quan đến thưởng phạt." Nếu biết trước hình phạt và phần thưởng, số sao chắc chắn không chân thật. Đáp án sắp công bố, màn ảnh trở lại căn nhà gỗ. Trình tự bắt đầu từ nhà số 1, tuân theo quy tắc ưu tiên quý cô, Tiêu Kỳ đi vào trước, tiếp theo là Chu Hủ Sinh. Mỗi người ra vào mất khoảng một phút, mười người cho điểm xong thì mất tổng cộng mười lăm phút. Ngay sau đó, quản gia nhìn thấy tất cả các lựa chọn đã đi ra, giống như một giám khảo công bằng: "Hiện tại, điều tôi sắp công bố sẽ là số điểm dưới 4 sao." "Chu Hủ Sinh, 3 sao rưỡi." "Hạ Úy Lam, 3 sao rưỡi." "Phó Diệc Bạch... 3 sao." Chỉ có ba tên, dường như cũng nằm trong dự đoán. Điểm số của các cặp đôi, ít nhiều gì cũng có người được điểm cao. Nhưng nếu dựa theo tình hình trước đó thì có lẽ Hạ Úy Lam và Phó Diệc Bạch sẽ không đạt đủ số điểm tiêu chuẩn. Mười người nhưng chỉ đọc ba tên, quản gia lặp lại quy tắc thưởng phạt mà Vạn Gia Lỗi vừa thông báo trong phòng phát sóng trực tiếp: "Từ 3 sao trở xuống sẽ bị công khai nhiệm vụ bí mật và số điểm sẽ bị trừ một nửa; được 5 sao có thể cộng trực tiếp lên 100 điểm." Phó Diệc Bạch: "???" Còn có quy định này? Cậu ta 3 sao, vậy chẳng phải xong đời rồi sao? Các khách mời há hốc mồm kinh ngạc, vô cùng cảm thấy tiếc hận: "Sớm biết như thế thì đã cho 5 sao rồi!" Tổ tiết mục: Còn không phải là để đề phòng các bạn gian lận sao? Có người đặt câu hỏi: "Vậy có ai cho 5 sao không?" Minh Trầm chậm rãi khoanh tay. [Không cần đoán, chắc chắn Đại Cẩu Cẩu sẽ cho Hình U 5 sao] [Minh Trầm Trầm: Tại sao chỉ có 5 sao? Không đủ, cho tôi thêm 10 sao nữa!] [Nhìn anh ấy đắc ý chưa kìa] Trái lại, Hình U vẫn luôn cụp mắt, không thể nhìn ra được điều gì từ khuôn mặt cô. Quản gia đã kịp thời cắt ngang cuộc thảo luận của họ: "Số sao khác sẽ được giữ bí mật tạm thời, chúng tôi sẽ giải đáp khi chương trình kết thúc." "Dựa theo quy tắc, Phó Diệc Bạch được 3 sao sẽ bị công khai nhiệm vụ bí mật." "Haiz, tính tới tính lui, không ngờ vẫn bị xu." Việc đã đến nước này, Phó Diệc Bạch chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, "Trước khi tiết lộ nhiệm vụ, em muốn xin lỗi mọi người trước, trước kia có một số chuyện, thật sự không phải là em cố tình đâu." Hả? Những lời này có nghĩa là gì? "Để em tự khai đi, thật ra nhiệm vụ của em là... Gây rối." Giải thích dễ hiểu một chút là sẽ phá đám trong show tình yêu, thấy ai sắp thành một đôi thì phải cố tình chen chân vào. Lúc này, phòng quan sát đã phát hình ảnh lần đầu tiên Phó Diệc Bạch bước vào phòng bí mật để lấy thẻ nhiệm vụ. Phó Diệc Bạch nhận nhiệm vụ với vẻ mặt phức tạp, bắt đầu nơm nớp lo sợ đi làm kẻ phá đám. Cuối cùng người xem cũng đã hiểu tại sao Phó Diệc Bạch lại hành động kỳ lạ, lúc đầu thì tấn công Hình U, sau đó lại tấn công Liễu Thanh Vận. [Vậy là, Phó Diệc Bạch liếc mắt một cái là đã nhìn ra ai là một đôi rồi sao, hahaha] [Bạch Bạch: Xóa tan nỗi cô đơn] [Bạch Bạch dùng chính nỗ lực của mình để chứng minh rằng CP mà tui ship rất vững chắc] Sau đó, mọi người nâng ly uống với nhau, trải nghiệm cuộc sống nông thôn kết thúc trong âm thanh náo nhiệt, và họ sẽ lên đường đến một thành phố mới. Hành trình mới thu hút nhiều sự chú ý, bởi vì, mùa đầu tiên của "Tình yêu phi khoa học" sắp đi đến hồi kết. * Biển xanh trời trong lành, bờ cát vàng óng. Cuộc hành trình cuối cùng của họ là ở bãi biển. Biển luôn là một trong những khung cảnh lãng mạn và đẹp nhất trong lòng người, chọn địa điểm kết thúc tại đây quả là một sự sắp đặt tuyệt vời. Show truyền hình "Tình yêu phi khoa học" đang vô cùng hot, nhà đầu tư ra tay hào phóng, môi trường ăn ở của khách mời càng thêm thoải mái hơn trước. Hiện tại, biệt thự ven biển này rất gần biển, mỗi người có một phòng ngủ riêng, đứng ngay ban công cũng có thể nhìn thấy mặt biển. Trước khi mặt trời lặn, các cô gái thay những bộ váy xinh đẹp rạng rỡ rồi xách máy ảnh ra bãi biển để chụp hình. Những người trong chương trình đều không ngại ống kính, Tiêu Kỳ là một người mẫu chuyên nghiệp nên rất giỏi pose dáng. Liễu Thanh Vận đã mở một cửa hàng bán sườn xám và tự làm mẫu ảnh cho mình nên đã ghi nhớ những kiểu tạo dáng. Hạ Úy Lam là diễn viên nên rất giỏi nắm bắt ống kính. Khuôn mặt của Hình U rất ăn ảnh, là kiểu không thể tìm ra khuyết điểm trong bất kỳ bức ảnh nào. Các cô gái chụp ảnh cho nhau và tự sướng ở đó, Tô Mông Mông chơi quên trời quên đất, nghịch cát nghịch nước, giống như một chú ngựa hoang thoát cương giữa thiên nhiên rộng lớn. Ngược lại, các chàng trai bên kia yên tĩnh hơn nhiều. Họ ngồi trên ghế ở bãi cát, vừa tán gẫu vừa hóng gió biển, nhàn nhã như những ông già nghỉ hưu trong công viên. [Mấy cái người này làm sao thế, ra biển mà không cởi đồ là sao?] [Chị em lầu trên kiềm chế một chút, cẩn thận bị report] [Tôi chỉ muốn nói, có khả năng được nhìn cơ bụng không...] Khi cư dân mạng đề cập đến chủ đề "muốn nhìn thấy cơ bụng", thì các fan hâm mộ lâu năm của Minh Trầm đã dập tắt mộng đẹp của các cô ấy không chút lưu tình. [Không thể thấy cơ bụng được đâu, đến xương quai xanh mà anh trai tui còn chẳng để lộ nữa là] [Bạn đã bao giờ nhìn thấy ai đó bọc mình kín mít trên biển chưa? Tôi đã thấy, là người mà tôi hâm mộ đó] [Nhắc nhở hữu nghị một câu, thời điểm anh trai tui mới debut, trong bộ phim thứ ba có cảnh bơi lội, mấy bà xem tạm cái này cho đỡ thèm đi] Theo như các "Sao Trời*" nói, Minh Trầm từng lộ da thịt nhiều nhất trong quá trình quay phim là ở bể bơi, vệt nước mờ ảo tạo ra hiệu ứng đặc biệt. Giây tiếp theo là cảnh lên bờ, anh vắt khăn tắm qua cổ, có thể thấy loáng thoáng một nửa cơ thể. *Sao Trời là tên Fandom của Minh Trầm (Tại sao lại lấy cái tên này thì đến chương 58 mọi người sẽ biết ~) Không có được là tốt nhất, mà không nhìn thấy là câu dẫn nhất, chấp niệm của fan hâm mộ được tạo thành từ đây. Thời gian trôi qua lúc nào không hay, sau khi chụp hình vào buổi chiều, buổi tối sẽ cùng nhau thưởng thức tiệc hải sản dưới sự sắp xếp tổ tiết mục. Để mọi người cảm thấy thoải mái hơn, buổi phát sóng trực tiếp đã tạm thời đóng lại. Trước khi ngồi vào bàn tròn, Hình U nhận được một "mệnh lệnh" nhỏ: "Ngồi với tôi." Hiện tại không giống với lúc bắt đầu chương trình, thậm chí Hình U còn cảm thấy rằng, dù cô có nghe hay không thì Minh Trầm cũng có thể trực tiếp chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh cô. Các loại hải sản phong phú đa dạng, sau khi chế biến cho ra hương vị thơm ngon, nhược điểm duy nhất có lẽ là khó bóc. Tổ tiết mục tắt camera là đúng, nếu không khán giả sẽ được nhìn thấy cảnh các thục nữ dùng tay bẻ càng bóc vỏ, hoặc có người vì duy trì hình tượng mà từ bỏ vô số món ngon. Tôm tích tối nay đặc biệt xuất sắc, là hương vị muối tiêu, vừa giòn vừa thơm. Hình U đặt đũa xuống, đang cố gắng chiến đấu với con tôm tích trên tay thì một vài miếng thịt tôm xuất hiện trong bát. Hình U quay đầu, Minh Trầm vẫn đang bình tĩnh gắp tôm tích bỏ vào trong bát, sau đó bóc lớp vỏ cứng bên ngoài ra. Giữa hai người không có giao lưu chữ nào, nhưng toàn bộ quá trình Hình U đã được cho ăn rất nhiều. Màn đêm buông xuống, những ngôi sao sáng lấp đầy bầu trời đêm, các du khách bị thu hút bởi cảnh đẹp này. Phong cảnh như thế này rất ít thấy ở thành phố, sau khi tham gia chương trình, số lần nhìn thấy ngôi sao trong tháng này còn nhiều hơn số lần nhìn thấy trong một năm. Tối nay tổ tiết mục không sắp xếp nhiệm vụ, để lại thời gian cho họ tự do phân bổ. Thời điểm có nhiều người thì sẽ thích hợp cho các trò chơi tập thể, nhưng không biết có phải là vì hai ngày nay bôn ba quá mệt hay không mà không có tổ chức trò chơi nào. Hứa Hàn Thiên phải xử lý công việc, Tô Mông Mông sắp khai giảng nên tạm thời cần phải hoàn thành bài tập chuyên ngành gì đó, những người khác đều có lý do riêng. Hình U nhận được email từ một giáo viên nước ngoài, ở một mình trong phòng mở cuộc trò chuyện video, khoảng nửa tiếng sau thì nhận được một tin nhắn. Nhấn vào thì là một sticker con khổng tước. Hình U không chịu yếu thế, ngay lập tức lên Baidu tìm kiếm meme con chó trừng to mắt gửi trở lại. Đối phương đã sớm có chuẩn bị, từng sticker khổng tước được gửi đến, Hình U trực tiếp gõ chữ:【Ấu trĩ!】 Nếu để cư dân mạng nhìn thấy lịch sử trò chuyện thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi trào phúng: Hai cái đứa trẻ trâu. Hình U nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn không thấy tin nhắn tiếp theo, còn tưởng người bên kia đã ngừng công kích. Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc". Hình U ngẩng đầu, trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Cửa được mở ra, người nọ dựa vào cạnh cửa, từ tốn đưa ra lời mời: "Đi dạo biển chút không?" * Trên đỉnh đầu là một bầu trời đầy sao rực rỡ, biển về đêm khác hẳn ban ngày. Cởi giày rồi bước đi trên bãi cát mềm, một bước là một dấu chân. Xách theo giày không tiện, Hình U bỏ lại tại chỗ, sau đó đi chậm về phía mặt biển. Sóng biển đánh lên bờ cát, rồi lại từ từ rút đi. Buổi tối không sôi nổi như ban ngày, hầu hết du khách đến đây vào giờ này là để thong thả tản bộ. Cách đó không xa có một vầng sáng rực rỡ, trông rất náo nhiệt, Hình U giơ một ngón tay: "Ở đằng kia sáng quá, chúng ta qua đó xem đi." Cô một lòng một dạ muốn xem thứ mới lạ, nhưng Minh Trầm đã nắm lấy cánh tay cô, "Không cần giày nữa sao?" Sực nhớ ra đôi giày xăng đan vẫn còn ở phía sau, Hình U giơ tay chỉ, không hề khách khí mà sắp xếp: "Cậu đi lấy giúp tôi đi." Minh Trầm bật cười: "Cậu rất giỏi sai người nhỉ?" Tiểu Khổng Tước đúng lý hợp tình: "Cũng không phải là tự tôi muốn ra đây." Ai dẫn cô ra đây thì phải chịu trách nhiệm. Giày xăng đan được cầm về và đưa đến bên chân cô, Hình U định ngồi xổm xuống để mang vào thì bất ngờ bị người ta nắm lấy cổ chân. "Nhấc chân." Giọng điệu ra lệnh, người nọ nắm lấy chân cô xỏ vào chiếc giày, thuần thục cài móc khóa bằng ngọc trai lại. Hình U chớp mắt mấy cái. Lúc trước dậy muộn dẫn đến trễ học, loại chuyện này được làm rất nhiều lần. Sau khi mang xong một chiếc, Hình U vội nói: "Để tôi tự làm." "Không phải chuyện gì to tát." Minh Trầm đổi tay rất tự nhiên, mang chiếc còn lại vào chân cô, "Nhanh nào." Mang cũng đã mang rồi, Hình U không tỏ vẻ nữa, phối hợp với anh mang chiếc còn lại vào, sau đó đi xem náo nhiệt ở phía trước. Khi đến gần mới biết, hóa ra có người cầu hôn ở bãi biển, trên bãi cát cắm đầy đèn phát sáng. Bóng bay, hoa tươi trang trí bốn phía, khung cảnh rất lãng mạn. "Nhanh lên nhanh lên, người sắp đến rồi." Đại khái là nhà trai chuẩn bị bất ngờ nho nhỏ, đợi bạn của mình "lừa" nữ chính đến. "Ngã rẽ, ngã rẽ, đã tới ngã rẽ, mọi người chuẩn bị..." Khi nữ chính xuất hiện, tiếng đàn guitar bên bờ biển do đội chuyên bố trí vang lên, bầu không khí trực tiếp được kéo cao. Sau khi nam chính tỏ tình, đám đông xung quanh đều vỗ tay, nữ chính rưng rưng nước mắt đồng ý lời cầu hôn. Đây là một câu chuyện hoàn mỹ. Trong tiếng ồn, Minh Trầm quay đầu nhìn người đứng bên cạnh: "Sao nào, cậu cũng thích cái này?" Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hình U suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra kết luận: "Thiệt thòi." Cô còn chưa được tỏ tình mà đã có hôn phu rồi. Quá thiệt thòi. Minh Trầm dường như hiểu ý cô, đặt tay lên vai cô rồi hỏi: "Trở về tôi cũng sẽ cho cậu toàn bộ, thế nào?" Giọng điệu không chút để tâm này không thể coi là thật được, Hình U tặng cho hai người họ hai chữ: "Ha ha." Sau khi nghi thức cầu hôn kết thúc, đám người hóng chuyện cũng dần dần giải tán, hai người lại giẫm lên cát để trở về, lúc đến gần bờ đá mới phát hiện, bởi vì mãi xem náo nhiệt mà về muộn nên khu tắm trên biển đã đóng cửa. "Đóng cửa rồi." Không có nước để rửa chân, nên chỉ có thể dính đất cát trở về. Bàn chân dính cát có chút cộm, Hình U cúi đầu nhìn đôi giày xăng đan xinh đẹp bị bẩn của mình, hối hận vì đã không đổi thành dép lê. Minh Trầm nhìn về phía bờ biển: "Tôi còn một cách." Nước biển cũng có thể rửa được cát trên chân. Nhưng từ biển vào bờ cũng phải đi qua bãi cát, trừ khi... Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý cộng sinh. Hình U cởi giày ra, xách quai đeo của đôi giày đung đưa trong nước, giũ sạch cát thừa trên bề mặt, sau đó rửa sạch chân. Minh Trầm ngồi xổm trước mặt cô. Hình U xoay người, chậm chạp bò lên lưng anh, thuận tay xách theo hai chiếc giày. Minh Trầm cõng cô băng qua bãi cát, để cô không phải trở về với đôi giày phủ cát suốt quãng đường. Cảm giác mềm mại phủ lên lưng, đợi cô leo lên xong, Minh Trầm nhẹ nhàng đứng dậy, vừa đi vừa trêu chọc: "Xem ra cậu chỉ có thể đi dạo biển với tôi mà thôi." "Tại sao?" Minh Trầm cõng cô trên lưng, cánh tay mạnh mẽ vòng qua chân cô: "Nếu đổi thành người khác, cậu sẽ phải đi bộ trên cát để trở về." Hình U không hề khách khí mà đánh một cái vào đầu anh: "Còn có ai kêu tôi ra ngoài vào nửa đêm?" Cũng không phải ai kêu thì cô sẽ lập tức đi theo. Chỉ còn cách bờ đá một trăm mét, đối diện với sườn đồi, đi nửa đường là sẽ rẽ phải, Hình U nhắc nhở: "Cậu đi nhầm hướng rồi". "Phải không?" Minh Trầm đáp lại rất nhanh, nhưng bước chân vẫn không dừng lại. Một câu hỏi khiến Hình U bắt đầu do dự, cô ngẩng đầu nhìn hai bên, rõ ràng đèn bên trái dày đặc hơn: "Vừa rồi chúng ta đi xuống từ bên trái." "Ồ, tôi quên mất." Anh đi một vòng lớn, tốc độ chậm như rùa, con đường vài phút giống như không thể nào đi hết. Ban đêm bớt đi tiếng ồn ào, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào đá. Khi không một ai nói chuyện, xung quanh liền trở nên trống trải và yên tĩnh. Tiếng hít thở không đều, tiếng tim đập trầm ổn và mạnh mẽ, cả hai đan cài vào nhau khiến người ta cảm thấy an tâm hơn. Minh Trầm bỗng mở miệng: "Tiểu Khổng Tước, hỏi cậu chuyện này." Hình U mở miệng: "Hả?" Anh hỏi: "Mấy ngôi sao?" Mấy ngôi sao? Có vô số ngôi sao trên bầu trời, nhiều như hạt cát trên mặt đất. Cô biết anh không phải hỏi cái này. Minh Trầm bước từng bước vững chắc, tốc độ thong thả. Hình U vòng một tay qua cổ anh, cơ thể sát gần lại, trông đôi mắt nổi lên ý cười, còn sáng hơn cả những ngôi sao lấp lánh trên đầu. Nước biển rút đi, cuốn cả đất cát vào ngọn sóng ấy. Một chút ánh sáng tụ lại, mặt biển mang theo những vì sao, mêng mông vô tận. Câu trả lời bọc trong gió biển thổi vào bên tai, cô nói: "Bầu trời nhiều sao." * Hai người lặng lẽ rời đi, lúc trở về còn cố ý thấp giọng để không làm phiền người khác. Việc đầu tiên Hình U làm khi trở về phòng là cẩn thận rửa sạch đôi giày xăng đan, sau đó nhìn điện thoại và nhận được lời hỏi thăm của Khương Ngải Chanh. Không có bạn cùng phòng trong phòng riêng, cuối cùng Hình U cũng có thể nói chuyện thoải mái với bạn của mình: "Hello, Chanh tử." "Thấy trên phát sóng trực tiếp các cậu đi chơi biển, thật tốt." Vì công việc, Khương Ngải Chanh đã lâu không được hưởng thụ kỳ nghỉ nhàn nhã như vậy, nên chỉ có thể dựa vào ký ức để tự lấp đầy chính mình, "Lần cuối cùng đi biển với các cậu là nhiều năm trước, thật hoài niệm." Hình U ngồi trước bàn trang điểm, vừa nhìn gương lau mặt vừa nói chuyện không ngừng: "Gần đây thời tiết ở đây rất tốt, chạng vạng là có hoàng hôn, buổi tối có thể ngắm sao, ngày mai dậy sớm còn có thể ra bãi biển ngắm bình minh." Ngôn ngữ mộc mạc tự động vá ra hình ảnh ở trong đầu, Khương Ngải Chanh chua xót: "Cậu cố ý chọc ngoáy mình à?" Hình U giả vờ kinh ngạc: "Ấy, bị cậu phát hiện rồi." Nếu không phải cách màn hình điện thoại, chắc chắn hai người đã chí chóe với nhau một trận. Hình U vỗ nhẹ mặt để thúc đẩy sự hấp thu, nói với điện thoại một câu: "Không phải lúc trước Tưởng Tử Dục đã mời cậu sao? Còn nói là nếu muốn đến thì có thể sắp xếp bất cứ lúc nào." "Không đi, mình không có hứng thú với show tình yêu." Khương Ngải Chanh ở xa nghìn dặm đang nằm trên ghế đắp mặt nạ, nhìn thời gian, sắp đến giờ rồi. Hình U thuận miệng bình luận: "Trước đây mình cũng nghĩ thế, nhưng hiện tại khá thú vị." Cái này nên nói thế nào nhỉ? Đại khái gọi là tự vả mặt mình. "Làm sao có thể giống nhau?" Khương Ngải Chanh gỡ mặt nạ xuống, ngồi dậy khỏi ghế. "Mình không tham gia chương trình là bởi vì đã có người trong lòng." Ánh mắt lướt qua bức ảnh chụp một nhóm người hồi năm cấp ba ở trên tường, Khương Ngải Chanh vừa thẳng thắn vừa chắc chắn: "Mà cậu tham gia chương trình là vì người trong lòng của cậu đang ở đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]