Cào phím: Rùa màu lam
Tổng tài bá... đạo, là bố Tạ Cảnh? Thê nô? ?
Giản Minh Chu ngẩn ngơ nhìn người đối diện vài giây, phải ứng lại: Vậy bộ áo giáp biên tập đam mỹ của anh——!
Trong lòng anh điên cuồng kéo cảnh báo, ánh mắt đối diện khẽ nhúc nhích, gửi đến anh một cái ánh nhìn: Suỵt.
Giản Minh Chu: ?
Tiếp theo một bàn tay duỗi đến bắt tay anh, bắt rồi lại bắt, hệt như đánh mã Morse.
"Cậu Giản, lần đầu gặp mặt. Hân hạnh."
Ánh mắt chạm nhau, chớp mắt sóng điện não được truyền đến!
Khó tưởng tượng nổi, cái duyên gặp gỡ của hai bọn họ thế nhưng vào giờ phút này, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra——
Giả vờ không quen biết trước đã!
Đang bắt tay, người bên cạnh bỗng dưng nhàn nhạt: "Bố còn định nắm bao lâu nữa?"
Giản Minh Chu quay đầu, nhìn thấy mi mắt Tạ Cảnh hơi cụp xuống. Ánh mắt nhìn sang đây, lại hỏi: "Còn nữa, cái đống củi này là cái gì?"
Lâm Tiến Thời bá khí phủi quần áo, nhánh gỗ lại lạch cạch rớt xuống: "Là lời xin lỗi."
Tạ Cảnh nhìn về lời xin lỗi rơi tan tác một đường, môi dưới khẽ động. Một loạt từ vựng tiếng Trung đẹp đẽ nuốt vào trong: "Không cần thiết."
Trước cửa: "......"
Giản Minh Chu hít một hơi, giải tán hiện trường: "Vào nhà đi đã."
...
Bọn họ tới xách theo hai hộp đồ bổ.
Giản Minh Chu nhận lấy, Tạ Tích Vân chỉ huy Lâm Tiến Thời thu nhặt lời xin lỗi rụng đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/couple-nay-chu-khong-ship-sao-/3577804/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.