Hạ Diệp không kịp cảnh giác bị nhồi một quả táo, hai mắt hiện rõ dòng "đồ xằng bậy".
Tạ Cảnh ngó cậu ta vài giây, khóe miệng nhếch lên: "Xin chào." Nói xong lại quay qua Giản Minh Chu, thản nhiên nói: "Chú nhỏ, sao chủ biên Hạ lại đến đây?"
Giản Minh Chu: "Cậu ta tới mượn tí đồ."
Hạ Diệp cười nhạt, lôi quả táo trong miệng ra.
Đang định nói gì đó, lại sực nhớ ra: "...Giản Minh Chu, cậu rửa táo chưa?"
"......" Giản Minh Chu nghiêng đầu: "Không sao đâu, táo mới lấy từ trong giỏ, còn tươi lắm."
Hạ Diệp tức giận run người!
"Chú nhỏ à." Hình như Tạ Cảnh lén cười một cái, cầm lấy giỏ trái cây từ tay anh: "Hoa quả vừa hái trên cây mới gọi là tươi, hơn nữa, càng tươi càng chưa được rửa sạch."
Cậu nói xong không thèm để ý Hạ Diệp run rẩy dữ dội hơn, quay người đi vào nhà.
Giản Minh Chu há hốc mồm nhìn theo bóng lưng cao lớn:
...Đòn kết liễu kinh khủng quá.
Yên lặng vài giây, anh vỗ vỗ Hạ Diệp: "Vào đi, ai bảo cậu nói người ta..." lẳng lơ.
Hạ Diệp khịt mũi, thâm thúy nói: "Thế sao cậu ta lại mặc áo của cậu?"
"Đó không phải đồ của tôi."
"Sao lại không phải, cậu từng mặc rồi..."
"Là của tôi." Tạ Cảnh đứng ở quầy bếp rửa trái cây. Nghe thấy liền nhướn mày nhìn Hạ Diệp: "Chúng tôi có hai cái giống nhau."
Lời của Hạ Diệp nghẹn lại cổ họng, nghiêng mắt.
Giản Minh Chu nhìn chằm chằm Tạ Cảnh, trong lòng nóng lên: Tạ Cảnh, căn bản không biết Hạ Diệp đen tối đến mức nào...! Nói vậy cứ như hai người cố ý mua áo đôi không bằng.
Anh bổ sung: "Giống y hệt nhau." Đến size cũng giống.
Tạ Cảnh ừ một tiếng: "Nên tôi cũng không biết có mặc nhầm không, cũng có thể đây là áo của chú."
Giản Minh Chu quay phắt lại: ...Tạ Cảnh! !
Ánh mắt bên cạnh càng ngày càng thâm thúy.
Anh vội đẩy Hạ Diệp ra: "Được rồi, tôi đi lấy album cho cậu."
...
Album cất trong phòng sách.
Giản Minh Chu đang lục tìm trong tủ sách, có mùi hương từ phòng bếp bay đến, Hạ Diệp dựa vào cửa: "Thơm thật, nhà cậu nấu gì thế?"
"Risotto hải sản cà chua"
(Ai thích mấy món ăn trong truyện tôi gửi cách làm cho :3)
Anh thuận miệng hỏi: "Ở lại ăn tối không?"
"Tôi chỉ..." Hạ Diệp định từ chối, chợt cảm giác được một tầm mắt. Cậu ta nghiêng đầu, chỉ thấy Tạ Cảnh dựa vào kệ bếp phía bên kia, trầm tĩnh cao lớn, rũ mắt nhìn qua.
Tựa như thú dữ bảo vệ lãnh địa của mình.
Cậu ta quay đầu, cong môi nâng kính: "...Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Giản Minh Chu ngoảnh lại: "?"
Sao tự dưng mặt dày vậy, không thèm khách sáo luôn.
Anh đưa album cho Hạ Diệp, ra ngoài phòng bếp. Tạ Cảnh đứng đó, cong eo lấy chén bát.
"Tiểu Cảnh, lấy thêm bộ bát đũa đi, chủ biên Hạ cũng ăn cùng chúng ta."
Anh ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh nghiêng người lấy chiếc muỗng bên người anh.
Cậu duỗi cánh tay dài, xương đòn phía trên cổ áo động đậy, chiếc áo thun đen ôm sát phần thân trên. Nhìn từ khoảng cách gần, có thể thấy rõ những đường nét săn chắc, mịn màng từ ngực đến eo và bụng.
Giản Minh Chu giật mình dời mắt đi nơi khác.
Thân hình của sinh viên thể thao đều ngon vậy sao?
Nhưng bọn Hà Tập cũng đâu giống như Tạ Cảnh...
"Chủ biên Hạ có thể ăn bao nhiêu? Thế này đã đủ chưa?"
Giản Minh Chu thoát khỏi dòng suy nghĩ, quay sang thì thấy Tạ Cảnh múc một bát cơm đầy. Ngập cả bát, không khác gì cho heo ăn.
Anh lập tức hít một hơi: "...Cậu ta không ăn nhiều đến mức đó đâu."
"Vậy à."
Tạ Cảnh xới bớt ra một ít, hời hợt đáp: "Lần trước hai người đi ăn về muộn, còn tưởng chủ biên Hạ ăn nhiều lắm chứ."
Lỗ tai Hạ Diệp giật giật: ?
------
Ba bát cơm nhanh chóng được dọn ra.
Giản Minh Chu và Tạ Cảnh ngồi cùng nhau, Hạ Diệp ngồi đối diện: "Ồ, ở nhà đều là cậu bạn nhỏ này nấu cơm à?"
Giản Minh Chu định gật đầu, kế bên cạch một tiếng.
Tạ Cảnh đặt đũa lên mép bát.
Không biết chọc phải chỗ nào, cậu cau mày nhìn sang. Mím môi nhàn nhạt đáp: "Vâng, như vậy có thể làm đồ ăn chú nhỏ thích nhất, không cần phí tiền ăn ngoài."
Giản Minh Chu nghe có chút cảm giác vi diệu quen thuộc...
Đang hồi tưởng lại, Hạ Diệp đối diện liếc nhìn anh, ánh mắt truyền ý nghĩ: Cảm nhận được vị trà xanh không?
"......" Làm gì có? Giản Minh Chu cau mày: Nói nhảm gì đó, tiểu Cảnh chỉ xã giao bình thường thôi mà.
Hạ Diệp đinh ninh: Là thứ gì che mờ đôi mắt cậu?
Trong lúc giao lưu bằng mắt, bên cạnh vang lên động tĩnh nhỏ.
Tạ Cảnh đặt bát , quay đầu hỏi: "Chú nhỏ muốn uống gì? Tôi đi lấy."
Màn giao lưu bị cắt ngang, Giản Minh Chu nói: "Tôi uống nước trái cây."
Tạ Cảnh quay sang: "Chủ biên Hạ thì sao?"
Hạ Diệp ám chỉ: "Trà."
Tạ Cảnh gật đầu, dường như không hề hay biết, đứng dậy đi lấy nước ở phía bên kia. Bờ vai rộng vòng eo săn chắc thoáng qua trước mặt, bóng lưng vững vàng điển trai, Giản Minh Chu liếc mắt rồi lập tức dời đi.
Sau đó anh bất đắc dĩ nhìn Hạ Diệp: Cậu xem dáng vẻ nhạy cảm nhỏ mọn của cậu kìa.
Hạ Diệp cứng họng.
Rất nhanh Tạ Cảnh bưng nước trở về, ngồi xuống.
Giản Minh Chu nhìn Hạ Diệp đang bình tĩnh lại, định nói gì đó. Giờ anh không hiểu nổi cậu ta: Từ sau khi khùng điên, Hạ Diệp lại thêm cái thuộc tính M, đã thế còn thường hay lên cơn.
Hình như kể từ lúc "sự kiện socola", người ta đã không được bình thường nữa rồi.
Lúc này Hạ Diệp không được bình thường cất tiếng: "Cậu chuẩn bị cho teambuilding cuối tuần chưa?"
Giản Minh Chu đáp: "Chỉ đi hai ngày, có gì để chuẩn bị à?"
Tạ Cảnh quay sang: "Teambuilding?"
"Ừm." Giản Minh Chu trả lời cậu: "Bộ phận chúng tôi cùng một nhà xuất bản khác đi suối nước nóng Thanh Nham."
"Nhà xuất bản khác?"
"Nhà xuất bản Tảo Giang, cũng nổi tiếng lắm."
Hai người đang nói chuyện, Hạ Diệp chợt nhớ đến chuyện gì đó, bật cười: "Đúng rồi, Minh Chu. Cậu biết biệt danh khác của nhà xuất bản Tảo Giang trong ngành không?"
"Biệt danh gì cơ?"
"Bộ trai bao Tảo Giang." [1]
[1] Gốc 男公关部/Nán gōngguān bù/ để chỉ bộ phận xử lý quan hệ với khách hàng, đặc biệt với khách hàng nữ. Nhưng đa số dùng để ám chỉ những nơi có dịch vụ trai bao. Ở đây ý nói các tác giả của nxb này đa số là nam, ngoại hình đẹp nên đặt biệt danh như vậy chứ không phải trai bao thật nha.
"! ! !" Giản Minh Chu sảng hồn: Cái quần gì vậy?
Hạ Diệp: "Trừ tác giả Kiêu Linh cậu thích nhất ra, còn có vài vị tác giả rất được nghênh đón, lúc trước sự kiện meeting của Tảo Giang gây náo loạn ầm ĩ."
Cậu ta nói tiếp: "Bộ biên tập bọn họ nhân sự ít, nên đợt này sẽ mời các tác giả đi, chỉ là không biết mời bao nhiêu người thôi."
Giản Minh Chu sửng sốt, còn có chuyện như vậy nữa à?
Lại nói, sao Hạ Diệp lại rõ chuyện nhà người ta dữ vậy? Trông thì mặt người dạ thú, bên ngoài lạnh lùng bên trong cuồng nhiệt à...
Đang mơ màng, anh lại nghe Tạ Cảnh khẽ nói:
"...Bộ trai bao?"
Sực tỉnh, Giản Minh Chu mới nhớ ra Tạ Cảnh "ngây thơ" vẫn đang ngồi bên cạnh. Lòng anh nóng bừng, xa xăm nhìn chằm chằm Hạ Diệp:
Nói cái khỉ gì trước mặt Tạ Cảnh vậy?
Hạ Diệp nhìn Tạ Cảnh: "Àaa không có gì đâu~ anh bạn nhỏ, đây là thế giới của người lớn."
Ngón tay Tạ Cảnh cong lên, lặng lẽ nhìn qua.
Giản Minh Chu nghe xong há hốc mồm: Thế giới người lớn gì nữa, càng nghe càng kì cục!
Anh tỉnh táo lại, bình tĩnh mở miệng: "Không liên quan tới chúng ta. Bệnh viện tâm thần của chúng ta dành cho cả nam và nữ."
Cả bàn: "......"
------
Ăn xong Hạ Diệp rời đi.
Giản Minh Chu xoay người về quầy bếp bên kia: "Hôm nay tôi rửa chén cho, tiểu Cảnh."
Sau khi tròng qua cổ, Tạ Cảnh quay lưng lại tiếp tục rửa chén.
Giản Minh Chu phía sau, đối mặt với tấm lưng vững chắc. Xương bả vai cử động, hõm lưng khảm vào thắt eo. Dây buộc tạp dề thắt qua vòng eo săn hẹp, anh rũ mắt, đầu ngón tay run nhẹ.
Không biết do anh căng thẳng hay do khí chất Tạ Cảnh quá mạnh mẽ.
Trong truyện tranh, chắc cậu phải là Alpha...
Trong lúc tâm trí Giản Minh Chu bay xa, người trước mắt lên tiếng:
"Chú nhỏ à, cuối tuần tôi cũng được nghỉ."
"Hả?" Giản Minh Chu ngẩng lên.
Tạ Cảnh cúi đầu rửa bát: "Tập huấn mỗi nửa tháng nghỉ một lần, tuần này được nghỉ ngơi, vốn dĩ tôi muốn rủ chú cùng ra ngoài chơi."
Giản Minh Chu ngơ ngác: Hình như tháng trước sinh nhật Hà Tập đúng là được nghỉ hai ngày...
Anh dịu dàng đáp: "Xin lỗi, vướng phải teambuilding. Cậu cũng đi chơi với bạn bè sao?"
Cậu khựng lại. Tạ Cảnh quay lại hỏi: "Tôi cũng có thể đi du lịch à?"
Mắt Giản Minh Chu chớp chớp: "Đương nhiên rồi."
Tạ Cảnh gật đầu, lại ngoảnh đi. Giản Minh Chu đi vòng lên trước nói: "Lần này tôi cũng mua đặc sản về cho cậu nhé, muốn gì nào, đồ ngọt à?"
"Không cần đâu, chú nhỏ. Dạo này không ăn ngọt nữa rồi."
Tạ Cảnh không tỏ thái độ, nhìn anh một cái: "Được rồi, chú qua bên kia nghỉ ngơi trước đi."
Giản Minh Chu lập tức bay đi đọc truyện tranh: "Ò."
Giản Minh Chu thoải mái làm tổ trên ghế lười, lật vài trang truyện, sau đó muộn màng sực nhớ ra: Không đúng, cơm là Tạ Cảnh nấu, bát là Tạ Cảnh rửa, vậy anh làm gì mà phải nghỉ ngơi?
Con ngươi Giản Minh Chu run rẩy.
Quả nhiên có thứ gì đó đang xâm chiếm cuộc sống của anh!
...
Cuối tuần sắp sửa đến gần.
Thứ sáu sau khi tan làm bọn họ sẽ lên đường đến Thanh Nham, hôm trước Giản Minh Chu đã thu dọn hành lý xong xuôi.
Lúc xếp hàng lý nhìn thấy bộ đồ ngủ mới mua đã phơi khô, chưa mặc qua lần nào, thuận tay mang theo luôn.
Tạ Cảnh miệng ngậm sữa tựa vào bàn ăn, ngước mặt chớp mắt: "Vâng."
Giản Minh Chu dặn dò xong liền rời đi.
Đang là lúc rảnh rỗi sau đợt sự kiện, lại thêm chuyện sau tan làm đi du lịch. Cả ngày hôm đó, bộ biên tập đều trong trạng thái phấn khởi, lén lười biếng đến 5 giờ chiều.
Đến giờ, cả đám người soạt một cái đứng dậy: "Hết giờ làm rồi! Đi teambuilding thôi——"
"Suối nước nóng Thanh Nham! Suối nước nóng! ! !"
Bộ biên tập ngồi xe buýt đến đó.
Líu lo cả đoạn đường, đuổi theo ánh hoàng hôn, cuối cùng cũng đến nơi lúc xế chiều.
Khách sạn khu suối nước nóng Thanh Nham được xây dựng trên sườn núi.
Giản Minh Chu xuống xe, quan sát một vòng. Bể tắm nước nóng của khách sạn nối liền nhau dưới ánh hoàng hôn chạng vạng, không đồng đều, tô điểm bằng những ánh đèn rải rác.
Không giống trong truyện tranh, thậm chí còn hơi thơ mộng.
Anh không nhịn được chụp vài tấm gửi cho Tạ Cảnh.
【Minh Chu】: Tiểu Cảnh, tôi đến nơi rồi. [hình ảnh] Đẹp không, có cảm giác được thấy tận mắt không? ^^
Nửa phút sau có tin nhắn trả lời.
【Cảnh】: Đẹp lắm, đúng là được đích thân trải nghiệm. ^^ [2]
[2] Như thấy tận mắt là 身临其境 /shēn lín qí jìng/, còn Tạ Cảnh nói là 身在其中/Shēn zài qí zhōng/: đích thân trải nghiệm.
Giản Minh Chu mỉm cười.
Đang định tắt điện thoại, ánh mắt anh chợt đờ đẫn.
"......" Từ từ. Đích thân trải nghiệm?
Lúc anh chăm chú nhìn câu nói đó, cánh cửa gỗ cách đó vài bước cọt kẹt mở ra.
Như để xác minh sự nghi ngờ của anh——
Giản Minh Chu ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh xuyên qua bóng tối bước ra ngoài. Hình bóng quen thuộc che khuất ánh sáng đằng sau, dừng trước mặt anh, cụp mắt mỉm cười: "Chú nhỏ à, sao giờ này mọi người mới tới."
"........."
Đôi mắt Giản Minh Chu chậm rãi mở to: ...Đang mộng du hả!
Chắc không phải anh chưa tỉnh ngủ đâu ha?
Đồng nghiệp phía sau thu dọn hành lý và selfie cạnh xe buýt. Dưới bầu trời tờ mờ tối, vẫn chưa ai chú ý tới bọn họ bên này.
Tim anh đập nhanh một cách khó hiểu: "Tiểu Cảnh, sao cậu lại..."
"Chú nhỏ, chú bảo tôi có thể đi du lịch mà."
"Nhưng tại sao cũng đến Thanh Nham?"
Hoàng hôn khiến khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ.
Thời khắc hai đôi mắt chạm nhau, một tia sáng ấm áp chiếu vào con ngươi Tạ Cảnh, sự dịu dàng nổi bật lên trên khuôn mặt góc cạnh. Khi Giản Minh Chu hơi khó thở, cậu khẽ cất tiếng: "Tôi đến tham quan thế giới của người lớn."
"......"
Nhịp tim anh dần ổn định trở lại, Giản Minh Chu hít sâu: "Tiểu Cảnh, làm gì có thế giới người lớn nào."
Anh nói tiếp: "Mọi thứ ở đây đều bình thường..."
Bỗng một chiếc xe buýt in chữ "nhà xuất bản Tảo Giang" dừng lại trước mặt. Cửa xe mở ra, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên bay ra, đại bàng non tiếp đất——
Sau đó chống tay, làm dáng tựa vào khung cửa gỗ:
"Các vị Hoàn Giác, mọi người..."
Tạ Cảnh chưa đóng cửa, anh ta bịch một tiếng té nhào vào trong! Ngửa đầu, bắt gặp ánh mắt cạn lời của Tạ Cảnh và Giản Minh Chu, sáu mắt nhìn nhau.
"......"
Tầm mắt Giản Minh Chu ngưng đọng.
Gặp quỷ hả, sao Đoạn Đình Phương lại ở đây?
——————
Suối nước nóng:
Tiện nhắc đến, ai có cơ hội đến Thanh Nham, highly recommend đến Thanh Nham cổ trấn nằm ở ngoại ô phía Nam của thành phố Quý Dương, tỉnh Quý Châu. Vé vào cửa mười mấy tệ nhưng đáng tiền lắm nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]