Giản Minh Chu nhìn khuôn mặt Hạ Diệp, không nhịn nổi cười với cậu ta một cái.
"......" Hạ thấy nụ cười khả nghi của anh, hạ kính xuống: "Cậu cười cái gì đấy?"
"Không có gì." Giản Minh Chu dịu dàng: "Năm phút không gặp, cảm giác thân thiết hơn."
" ? " Hạ Diệp còn muốn nói gì đó, taxi đã tới.
"Được rồi, đi thôi."
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, hai người lên xe.
Khách sạn đặt trước nằm gần trung tâm thành phố.
40 phút sau, Giản Minh Chu và Hạ Diệp làm thủ tục nhận phòng khách sạn, như thường lệ là phòng đôi.
Đẩy hành lý vào. Phòng tiêu chuẩn hai giường một phòng tắm, căn phòng rộng rãi sáng sủa.
Hạ Diệp nói: "Đi ăn trước đã."
Giản Minh Chu vừa tự nấu cho mình bữa 'cơm', tâm trạng vô cùng tốt: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
Hạ Diệp quay đầu: "Ai đãi cậu? AA." [1]
[1] AA là chia đều.
Giản Minh Chu bao dung nở nụ cười, không thèm tranh cãi.
Ăn trưa xong, hai người đến địa điểm tổ chức hoạt động.
Hội trường hoạt động ở trung tâm Bảo Thành.
Giản Minh Chu vừa vào đại sảnh, đã nhìn thấy sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng đến nổi có thể soi, trên đầu treo đèn chùm pha lê sáng lấp lánh.
Người phụ trách và tác giả đã lần lượt đến nơi.
Hoạt động Thất Tịch lần này không chỉ có tác giả truyện đam mỹ, còn có các tác giả truyện tranh thiếu niên và thiếu nữ. (shounen và shoujo manga)
Giản Minh Chu lần đầu tham gia hoạt động Thất Tịch, vẫn không hiểu tại sao lại có 'truyện tranh thiếu niên' lẫn vào đây. Cho đến khi anh nhìn thấy goods của hơn hai mươi mấy nhân vật chính đa dạng cp, mới ngơ ngác giác ngộ——
Thì ra truyện tranh thiếu niên mới là nơi ship cp chân chính!
Đang suy nghĩ, các biên tập và tác giả đã đến: "Chủ biên Hạ, phó biên Giản!"
Giản Minh Chu chào hỏi từng người.
Trước mặt đột nhiên có người gọi anh: "Phó! Biên! Giản!~"
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Túc Thanh, một tác giả truyện tranh thiếu nữ mà anh quen biết chạy qua đây. Túc Thanh kéo anh đi chụp ảnh chung: "Dạo này sắp ra tác phẩm mới, cho tôi chụp một tấm tham khảo hình tượng nhân vật đi!"
Giản Minh Chu được cưng mà sợ: "Nam thứ mấy?"
Túc Thanh vui vẻ: "Bạch nguyệt quang của nữ chính~"
Anh liếc mắt: ? ? ?
Biên tập viên chạy đến túm người về, xin lỗi Giản Minh Chu: "Xin lỗi xin lỗi..." Anh ta cúi đầu: "Cô Túc Thanh, như thế này bất lịch sự lắm đó."
Giản Minh Chu khoan dung: "Không sao, chỉ là hình tượng nhân vật, giới tính..."
Biên tập viên lại thấp giọng nói: "Bạch nguyệt quang thường hẻo sớm mà..."
"......" Anh liếc qua.
Anh chỉ tò mò giới tính thôi!
Tiễn hai khứa vẫn đang tranh luận về hình tượng nhân vật đi.
Giản Minh Chu bình tâm trở lại, Hạ Diệp liền từ bên cạnh đi tới:
"Làm gì đó? Trêu hoa ghẹo nguyệt à?"
"......"
Anh nhìn Hạ Diệp vừa trốn thoát khỏi đám đông, hỏi: "Vậy cậu thì sao?"
Hạ Diệp nhẹ giọng: "Tôi đi qua ngàn cỏ, nhưng không một cọng nào chạm vào Hạ Diệp." [2]
[2] Câu thơ xuất phát từ vở kịch 'Mẫu đơn đình' của Thang Hiển Tổ. Gốc là 百花丛中过,片叶不沾身: đi qua trăm hoa, lá cũng không chạm ta.Hạ Diệp đổi trăm thành ngàn, hoa (tượng trưng cho nữ) đổi thành cỏ (nam),片叶/piàn yè/: lá, Diệp trong Hạ Diệp cũng là 叶/yè/, nên Hạ Diệp đổi từ lá thành tên bản thân.
Giản Minh Chu gật đầu: "Vạn hoa ngàn cỏ không sợ, giữ lại sự trong sạch cho Hà Lộ Thần."
"Ha." Hạ Diệp hừ lạnh. Đang định nói gì đó, bỗng nhiên lại cười thâm thúy: "Bỏ đi, không so đo với cậu."
Giản Minh Chu ngờ vực: Khoan dung ghê, lạ thiệt.
Còn đang chưa rõ sự quái lạ của đối phương, điện thoại trong tay anh rung lên, mở ra, là tin nhắn của Tạ Cảnh.
【Cảnh】: Chú nhỏ, tới chưa?
【Minh Chu】: Đang ở hội trường hoạt động *^0^*
【Cảnh】: Ồ, phiền chú làm việc rồi.
Cùng lúc, ánh mắt Hạ Diệp bay sang. Giản Minh Chu kiềm chế, né xa một chút.
【Minh Chu】: Không có, vừa chào hỏi người phụ trách và tác giả xong, đang nghỉ ngơi.
【Minh Chu】: Có gì không, tiểu Cảnh?
【Cảnh】: Tôi vừa chạy bộ xong, nghỉ ngơi một chút, đến tìm chú nói chuyện. [cún lớn nằm sấp]
Meme cậu gửi đến là một con cún lông xù rất cưng.
Giản Minh Chu bị sự đáng yêu tấn công! Không có một chút sức chống cự nào, nếu thay vào Tạ Cảnh——
Đột nhiên nhớ đến hôm ở sân thi đấu, Tạ Cảnh dáng người cao lớn gục vào bả vai anh. Hồi tưởng lại, dường như hơi thở nóng rực nặng trĩu còn vương trên vai...
Nhịp tim, hơi thở, nhiệt độ đều tăng lên.
Hồn đang bay xa, lại nghe Hạ Diệp gọi: "Minh Chu, tác giả Hiểu Mộc đến rồi. Đừng có đứng đó tình tứ nữa, đến chào hỏi đi!"
"......"
Anh nắm chặt nắm đấm: Cái miệng của khứa Hạ Diệp này!
Giản Minh Chu hít một hơi sâu, đi qua đó. Bên kia còn đó vài vị tác giả đang đứng, ngạc nhiên bàn tán:
"Phó biên Giản có người yêu rồi à?"
"Đúng đúng~ Thất Tịch còn công tác, phải đi dỗ người yêu rồi!"
Giản Minh Chu cố giữ bình tĩnh: "...Chủ biên Hạ nói đùa thôi, cô Hiểu Mộc, lâu rồi không gặp."
Tiểu Mộc nhìn vành tai anh, mím môi: "Ồ ồ~ òoo."
Mấy người bọn họ đang trò chuyện, chợt nghe một âm thanh kinh hoàng vang lên: "Hả! ? 'Thất Tịch còn phải làm việc'!"
"Tác giả Lưu Phi nói thế thật à?"
Giản Minh Chu ngẩng đầu, nhìn người phụ trách đang nghe điện thoại, sắp tức thăng thiên: "Đang trên đường? Hỏi xem là đường nào?"
"Cái gì... Đường vào tim tôi? Anh ta biết đường vào tim tôi gập ghềnh, gian nan cỡ nào không! ?"
Giản Minh Chu: "......"
Vị tác giả cao thủ châm dầu vào lửa nào thế?
Biểu tình trên mặt anh đặc sắc quá, Hiểu Mộc bên cạnh đành giải thích: "Ồ, tác giả Lưu Phi ý, là người thích làm theo ý mình, thường sủi hoạt động lắm."
Giản Minh Chu nhìn sang: "Vậy à..."
Hạ Diệp khẽ nghiêng người: "Sự ghen tị trên mặt rõ ràng quá. Đam mê nhiệt huyết của cậu đâu rồi?"
Anh nghiêm túc: "Đang thay ca với sự lười biếng của tôi."
"......"
------
Nhưng lười biếng chỉ là suy nghĩ viển vông.
Hôm sau là Thất Tịch.
Ngày diễn ra hoạt động, rất nhiều độc giả đứng ở các quầy tầng dưới, các gian hàng, quầy trưng bày sặc sỡ, bắt mắt.
Đại sảnh tầng trên là nơi trao đổi của biên tập và tác giả, tác giả có thể giành thời gian xuống dưới chụp ảnh, gặp gỡ fan.
Giản Minh Chu tổ chức các hoạt động ở tầng hai.
Quả nhiên tác giả Lưu Phi không tới, từ xa còn có thể nghe tiếng gầm rú của người phụ trách. Đúng lúc Hiểu Mộc đi tới, anh liền hỏi thăm: "Tình hình sao rồi?"
"Người phụ trách hỏi tác giả Lưu Phi tại sao không lộ mặt, Lưu Phi nói 'Sách của tôi không đẹp bằng tôi à?'."
Hiểu Mộc cười haha: "Aizz, cũng khá thoải mái đó chứ~ Tôi cũng nghĩ khi nào mình có thể không mặc sống chết người khác như thế. Hôm nay tôi còn muốn cùng bạn trai hẹn hò!"
"Đúng rồi đó." Cô bưng mặt: "Để hôm nay có thể gặp nhau, anh ấy giờ chắc đang xếp hàng dưới hội trường tầng dưới!"
"......" Giản Minh Chu trợn mắt:
Hình như cô không mặc sống chết của bạn trai á!
"Phó biên Giản thì sao, không hẹn hò à?" Mộc Hiểu bỗng nhiên hỏi.
Giản Minh Chu còn chưa kịp lấy lại suy nghĩ, buột miệng: "Tôi chưa có bạn trai."
Dứt lời, hai người đồng thời ngưng đọng.
Đôi mắt anh run rẩy, bổ sung: "...và bạn gái."
Hạ Diệp từ bên cạnh đi qua, lại phát ra tiếng cười quái dị: "À há~"
...
Hoạt động diễn ra cả ngày, đến 8 giờ mới kết thúc.
Giản Minh Chu ở lại thu dọn hiện trường, quầy sách và các loại goods. Đang dọn dẹp, anh chợt thấy nhân vật yêu thích của anh, là công của một bộ truyện tranh mạt thế——
Cao to đẹp trai cứng rắn, eo buộc thắt lưng trông càng tình thú.
Nhân lúc mọi người xung quanh không để ý, anh kêu Hạ Diệp: "Nhanh, chụp cho tôi bức ảnh chung với standee này đi."
Hạ Diệp chụp vài bức, lại cười lạnh: "Ồ, cậu thích kiểu này à, cao lớn mãnh liệt, có tính xâm lược, trung khuyển... Sao giống ai đó ở nhà cậu vậy?"
"......"
Hạ Diệp không nói còn đỡ, càng nói càng giống.
Giản Minh Chu nhanh chóng điều chỉnh nét mặt: "Đừng nói nhảm." Tay anh nâng standee: "...Tiểu Cảnh sao có thể mỏng manh như vậy."
"Haha."
Bận rộn một hồi tới 9 giờ.
Giản Minh Chu còn nhớ chuyện mua đặc sản, sau khi hỏi thăm người khác liền đi mua một hộp bánh chuối chiên giòn, sau đó trở về khách sạn.
(Món bánh chuối chiên giòn)
——Là đặc sản, lại còn ngọt.
Hạ Diệp nhìn thấy, lại phát ra tiếng cười nhạt.
Giản Minh Chu không thèm để ý vẻ mặt của cậu ta, đi tắm rửa.
Khi anh tắm xong, điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của Tạ Cảnh, sau đó là tin nhắn wechat.
Đã muộn thế này, gọi đến hai lần, không phải là có việc gấp chứ?
Giản Minh Chu ngồi bên giường, mở điện thoại:
【Cảnh】: Chú à, tôi nhận được đặc sản rồi.
【Cảnh】: Tôi rất thích ^^
【Cảnh】: [Hình ảnh]
...Từ từ, đặc sản gì cơ? ?
Giản Minh Chu tức tốc ấn mở hình ảnh, thình lình nhìn thấy một hộp socola hạnh nhân vô cùng quen thuộc!
Anh lập tức ngồi thẳng dậy: Cái đệt mợ! !
Cái quần gì đây? ? ? ? Thông tin kí nhận phải là Hạ Diệp và Hà Lộ Thần mới đúng, tại sao...
Nụ cười phô trương chợt hiện lên trong đầu anh.
Giản Minh Chu tức khắc hiểu vấn đề, trong lòng sóng to bão lớn:
——Hạ Diệp! ! !
Lại còn giao đúng ngày Thất Tịch, thật là...
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay, sự xấu hổ tăng đến đỉnh điểm. Cảm giác ảo não dâng lên...
Hồi lâu, anh hít sâu, bình ổn tâm trạng: Không sao hết.
Anh cũng có một chiếc boomerang.
Anh ngoảnh đầu nhìn về hướng phòng tắm, Hạ Diệp đang gột rửa linh hồn. Tiếng nước tí tách, trong lòng suy đoán——
Nếu Tạ Cảnh đã nhận được, vậy chắc Lusen cũng đang nếm thử rồi nhỉ.
Giản Minh Chu ngẫm một hồi, trấn tĩnh lại gửi tin nhắn:
【Minh Chu】: Sợ socola chảy nên gửi trước. Còn có hộp bánh chuối chiên giòn, mai mang về cho cậu. ^0^
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh.
【Cảnh】: Cảm ơn chú nhỏ [cún lớn chắp tay]
Anh lại bị dễ thương tấn công rồi!... Ừm, bỏ đi.
Trả lời tin nhắn xong không bao lâu, cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Diệp gột rửa xong bước ra.
Giản Minh Chu xa xăm nhìn qua, ánh mắt chạm nhau, bước chân đối phương dừng lại, lùi một chút.
"...Làm gì thế, ánh mắt cậu nguy hiểm thật."
Giản Minh Chu khép mắt, đổi sang ánh nhìn dịu dàng: "Có lẽ cậu ngâm nước nóng lâu, hoa mắt rồi."
Hạ Diệp hoài nghi nhìn qua: "Thật không?"
"Ừ." Giản Minh Chu kéo chăn nằm xuống: "Ngủ thôi, cùng nhau đón ngày mới tươi đẹp."
......
Hôm sau, chuyến tàu điện 8 giờ.
Giản Minh Chu cùng Hạ Diệp lên xe. Vừa qua Thất Tịch, khoang xe vẫn sót lại chút không khí lễ hội.
Rất nhiều cặp đôi đi về, còn có vali gắn hoa hồng.
Hạ Diệp ngồi xuống: "Trở về còn được hít ké không khí Thất Tịch." Cậu ta liếc mắt nói: "Không phải hôm nay có hẹn à? Với 'con' đó nhà cậu?" [3]
[3] Trong tiếng Trung, lượng từ của người là 个/gè/, còn từ 'con' ở trên là lượng từ dành cho động vật (vd: 一只狗 /Yī zhī gǒu/: một con chó)
...'Con' là lượng từ gì vậy?
Bây giờ Giản Minh Chu đã mặc kệ sự đời: "Đúng đúng."
Lời chuẩn bị sẵn để đối phó của Hạ Diệp nghẹn trong cổ họng.
Lúc này, điện thoại rung lên. Giản Minh Chu mở ra, tin nhắn của Tạ Cảnh gửi đến:
【Cảnh】: Chú nhỏ, về tới chưa?
【Minh Chu】: Vừa lên xe điện, tầm 2 tiếng nữa là tới.
【Cảnh】: Tôi đến đón chú.
【Minh Chu】: Không sao, không cần đâu ^▽^
Vài giây sau, tin nhắn thoại nhảy ra.
Có lẽ Tạ Cảnh lười gõ nhiều chữ, trực tiếp gửi voice: "Đến đón chú, chúng ta ăn trưa rồi dạo trung tâm thương mại."
Giọng nói mang theo ý cười vang lên từ điện thoại, như có tia điện chạy qua đầu ngón tay anh.
Giản Minh Chu bình tĩnh lại, trả lời một chữ "được".
Hạ Diệp liếc nhìn: "Ô dô, đợi không nổi muốn gặp nhau rồi."
Giản Minh Chu mềm mại đáp: "Sao chủ biên Hà lại không đến, đang ở nhà nấu soup cho cậu sao?"
Hạ Diệp nghẹn họng lần hai, cuối cùng cũng câm miệng.
...
Ngồi trên xe 2 giờ, hai người tới trạm vào khoảng mười giờ.
Sau khi xuống xe, một luồng không khí mát lạnh ập đến. Mặt đất vẫn còn hơi ẩm, đêm Thất Tịch quả nhiên có một cơn mưa.
Đến cả sân ga cũng được gột rửa trắng bóng.
Hạ Diệp tạm biệt anh: "Cậu đi đi."
Giản Minh Chu vẫy tay, quay đầu rời đi.
Vừa ra khỏi trạm xe, phía xa đã trông thấy bóng hình quen thuộc. Tạ Cảnh đứng bên kia, gương mặt góc cạnh điển trai lạnh nhạt, chiều cao hơn những người xung quanh một chút, đặc biệt thu hút.
Nhìn thấy anh tới, ánh mắt Tạ Cảnh nhìn sang: "Chú nhỏ."
Giản Minh Chu nhớ đến hộp socola hôm qua, vốn dĩ lo lắng đối phương sẽ thấy tế nhị, nhưng hiện tại thái độ của Tạ Cảnh vẫn như thường, anh cũng yên tâm hơn.
"Đợi lâu chưa, tiểu Cảnh?"
"Không lâu lắm." Tạ Cảnh nói xong đưa một cốc qua tay anh: "Sáng nay nhiệt độ giảm, mua cho chú đồ uống nóng một chút."
Giản Minh Chu: "Ồ, cảm ơn nhé."
Tạ Cảnh lại tự nhiên nhận lấy hành lí, đi phía trước.
Hơi ấm của đồ uống từ cốc giấy truyền đến đầu ngón tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]