Giản Minh Chu kinh ngạc vì sự mặt dày vô liêm sỉ của cậu ta!
Được lắm Hạ Diệp, lại còn hành động xảo trá! Rõ ràng anh nói là nhân vật chính tổng tài bá đạo trong truyện tranh——
Anh quay đầu nhìn Tạ Cảnh, giải thích: "Tiểu Cảnh, nghe tôi nói, tôi không có..."
Tạ Cảnh: "Tôi có."
Giản Minh Chu không phản ứng kịp: "...Có cái gì?"
Tạ Cảnh nhìn anh chậm rãi nói: "Maserati."
Trước cửa xe bỗng rơi vào im lặng. Một lúc sau, tiếng động cơ kế bên vang lên "Vù——" một tiếng!
Chiếc BYD chất chứa hận thù tuyệt vọng phóng đi.
Đến tận lúc lên lầu, Giản Minh Chu vẫn đang hoảng hốt.
Anh chậm chầm hoàn hồn, nhìn Tạ Cảnh bình tĩnh bên cạnh: "Ban nãy cậu nói đùa thôi đúng không?"
Vì để Hạ Diệp câm miệng.
Tạ Cảnh: "Ừm."
Tâm trạng Giản Minh Chu ổn định lại. Tạ Cảnh đính chính: "Phải là nhà tôi có mới đúng."
Anh liếc mắt: ...Đó không phải kiểu đùa mà tôi nghĩ!
Ánh mắt anh thẳng thắn quá, Tạ Cảnh dừng lại, nửa đùa nửa thật: "Chú nhỏ, nếu chú muốn ngồi Maserati cười haha, tôi có thể về nhà lái qua đây."
" ! " Giản Minh Chu quay đi: "...Không cần."
Anh không dám tưởng tượng khung cảnh đó tuyệt mỹ đến cỡ nào.
Có lẽ sẽ trở thành địa điểm check in.
Túi bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Tạ Cảnh lấy ra một miếng bánh thịt bò chiên giòn bọc trong giấy dầu đưa qua: "Chú nhỏ, ăn không?" [1]
[1] Bánh thịt bò chiên giòn 酥皮牛肉饼 còn gọi là Crispy beef pie)
Chủ đề chợt thay đổi, Giản Minh Chu cầm lấy bánh cắn một miếng, lại nhớ ra: "Cậu thi bằng lái rồi à?"
"Ừm, kì nghỉ không có gì làm thuận tiện thi luôn. Chú nhỏ thi chưa?"
"Tôi thích ngồi yên một chỗ, chờ người ta vác đi hơn." Dù sao cũng là một hủ trạch nam.
Trong lúc nói chuyện, vừa khéo đến trước cửa nhà.
Tạ Cảnh móc chìa khóa ra, giọng nói lẫn với tiếng mở cửa: "Tôi biết rồi."
...
Thứ sáu là ngày cuối cùng trước buổi hội chợ doujinshi.
Hạn deadline bản thảo sắp đến, bộ biên tập vẫn là khung cảnh gà bay chó sủa y như cũ.
Giản Minh Chu nộp bản thảo để xét duyệt xong, không nhịn được đứng dậy, chuẩn bị đến phòng nghỉ hít thở chút không khí.
Phòng nghỉ nằm ở cuối hành lang.
Anh vừa rẽ qua đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hà Lộ Thần đứng trước cửa sổ kính to sáng sủa, tay bưng tách cafe tự mang theo, tạo ra một bóng hình tuyệt mỹ.
Cảnh tượng quá là tao nhã, Giản Minh Chu buột miệng thốt lên một câu uyển chuyển: "Hey~ Lusen."
"......" Anh nói xong lập tức cảm thấy mất mặt.
Nhưng Hà Lộ Thần dường như không để ý, nghe thấy liền lưu loát tự nhiên quay đầu, thậm chí còn đáp lại: "Hey, Jamy."
"......"
Giản Minh Chu hít một hơi sâu: Jamy là khứa nào!
Hơn nữa đứa nào lấy hai kí tự đầu trong tên làm tên tiếng Anh chứ, thô lỗ quá đi! ! [2]
[2] Giản Minh Chu phiên âm là /Jiǎnmíng zhōu/, Jianming-->Jamy.
Tuy nhiên, tình cờ gặp Hà Lộ Thần, anh lại nghĩ tới buổi hội chợ doujinshi ngày mai sợ sẽ gặp người quen, liền bước tới, nói bóng gió: "Chủ biên Hà, anh và tiểu Ngọc làm hòa chưa? Cuối tuần này có tụ họp nữa không?"
Hà Lộ Thần khựng lại, cười lạnh: "Hừ! Không biết, không quan tâm."
Nói xong liền bưng tách cafe ngạo nghễ rời đi.
"......"
Giản Minh Chu thăm dò không có kết quả, chỉ đành mở wechat hỏi người trong cuộc. Anh lướt xuống dưới, nhìn thấy danh sách hiện lên cái tên 【Tiểu Ngọc bi thương 】.
Giản Minh Chu: ......
Đúng là một cái tên wechat hợp tình hợp cảnh.
【Minh chu】: Tiểu Ngọc, anh có goods mới lấy từ bộ biên tập, cuối tuần tặng em nhé? (*^▽^*)
Rất nhanh có tin nhắn vừa vui vừa buồn trả lời lại.
【Tiểu Ngọc bi thương 】: Đã quá! Nhưng cuối tuần em có lớp bổ túc rồi, chẳng đi đâu được! T▽T Aaaaa... [đại mỹ nữ đấm bốc]
Ồ, phải đi học bổ túc.
Giản Minh Chu trả lời "Vậy để lần sau nhé.", trong lòng yên tâm một chút.
Đang cúi đầu trả lời tin nhắn, bên tai bỗng nhiên truyền tới âm thanh lạnh lẽo: "Cậu đang làm gì thế..."
Tay Giản Minh Chu run rẩy! Suýt nữa quăng mất điện thoại.
Anh quay đầu liền nhìn thấy Hạ Diệp tay cầm cốc, gần như sắp dán mặt qua, ánh mắt sau kính sắc bén: "Tôi vừa nhìn thấy Hà Lộ Thần bay ngang qua, có phải cậu cùng kẻ địch đứng bên cửa sổ ngắm giang sơn rộng lớn không?"
Giản Minh Chu tận dụng cơ hội ship cp: "Mấy lời này, kiến nghị lần sau cậu nên đi oán trách chủ biên Hà đi."
"Haha, đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý đồ đen tối gì."
"......"
Chủ đề cấm kị bị lướt qua.
Hạ Diệp lại nói về hội chợ doujinshi vào ngày mai:
"Tôi từ bi nhắc nhở cậu trước, lần này là hội chợ đặc biệt cho BL, nên cậu khiêm tốn bớt đi, đừng gây chú ý như lần trước bị người khác chụp lại."
Giản Minh Chu thành thục đáp: "Yên tâm, tới đó có rất nhiều coser, người mặc hán phục, lolita thu hút ánh nhìn. Tôi đeo khẩu trang, sẽ không ai chú ý đâu."
Hạ Diệp: "Cậu biết là được, còn nữa..."
Đang nói nửa lời, Tiểu Ngư đột ngột đi vào phòng nghỉ, mang theo mây đen cuồn cuộn——
"Chủ biên, phó biên! Mấy cuộc điện thoại trong văn phòng không ai nghe, hai người còn đi đánh lẻ! ! !"
Hai người: "......"
Giản Minh Chu nhìn cảnh tượng trong phòng nghỉ, chợt có ảo giác: Ngẫm lại mỗi người xuất hiện trong đây, trong não đều mang theo một kịch bản khác người.
Trên chiến trường thảm khốc, Hạ Diệp vô tình: "Vậy cô tới đây làm gì?"
Tiểu Ngư giơ cờ trắng đầu hàng, thẹn thùng cầm ly nước: "Tôi đến sờ bản thân á~" [3]
[3] Tiểu Ngư là 小鱼/xiǎo yú/, sờ là 摸/mō/, 摸鱼/mō yú/: sờ cá, ngôn ngữ mạng, nghĩa là lén làm biếng.
Giản Minh Chu liếc mắt: Thì ra cô cũng tới đây sờ cá!
------
Ngày thứ bảy đầy háo hức và căng thẳng cũng đã tới.
Hội chợ doujinshi 10 giờ sáng bắt đầu, nhưng buổi ký tặng vào lúc 2 giờ chiều.
Sáng sớm Giản Minh Chu bị tiếng reo điện thoại đánh thức, mở lên xem là tin nhắn của Hạ Diệp già nên ít ngủ.
【Chủ biên】: Tỉnh chưa? Có phải háo hức quá không ngủ được? [nụ cười thấu hiểu mọi thứ]
...Sao anh cảm thấy Hạ Diệp còn háo hức hơn.
【Minh Chu】: Vốn dĩ chưa tỉnh. ^_^
【Chủ biên】: Nhắc cậu lần nữa, nhớ phải khiêm tốn một chút.
Giản Minh Chu gửi một chiếc meme cực kì khiêm tốn: [Bóng hình dần biến mất trong cơn mưa]
【Chủ biên】: ......^_^ Là khiêm tốn, không phải mất tích.
【Chủ biên】: Đúng rồi, đứa nhóc nhà cậu đâu? Đừng có tới lúc quay về xách một túi BL 18x cực mạnh rồi đụng phải cậu ta, thế thì trăm miệng cũng không biện bạch được. [Cười nham hiểm]
Sau khi phong ấn cái mồm chít chít của Hạ Diệp, Giản Minh Chu đứng dậy chuẩn bị chọn quần áo.
Phải khiêm tốn, nhưng không mất đi vẻ trang trọng.
Dù sao cũng là gặp mặt với tác giả mình yêu thích.
Anh lựa hai bộ rồi đi ra gương toàn thân ngoài lối ra vào để so sánh.
Lúc này Tạ Cảnh đang định ra ngoài, nhìn thấy liền khựng lại.
Giản Minh Chu bình thường ăn mặc thoải mái, hiếm khi thấy được vài phần trang trọng. Anh đang đối diện với gương lựa đồ thì thấy trong gương xuất hiện thêm một bóng hình.
Tạ Cảnh dựa vào tường lối đi, rũ mắt: "Hôm nay đi hẹn hò à?"
"......"
Giản Minh Chu nhìn vào mắt cậu qua gương, quay đầu nói: "Không, chỉ là tùy tiện ra ngoài thôi." Anh lại hỏi: "Tiểu Cảnh, cậu xem trong hai bộ này, bộ nào khiến tôi mờ nhạt hơn?"
"Chú nhỏ, chú định đi ẩn náu ở đâu à?"
"...Không phải, nhanh chọn một bộ đi."
Cậu nhìn lên. Khuôn mặt dịu dàng, đường nét ngũ quan sâu sắc, ánh mắt không biết vì sao trông sáng hơn, có một loại sức hút khó tả.
Tạ Cảnh nhìn nhìn vài giây: "Tùy ý chọn một bộ." Cậu nói tiếp: "Sau đó che mặt chú lại."
"......" Giản Minh Chu trong lòng hoài nghi. Hình như vừa mới được khen, nhưng cảm giác không vui tí nào... Anh lý trí đáp: "Che lại càng dễ làm người khác chú ý hơn."
Vì vốn dĩ vẻ ngoài đã bắt mắt.
Tạ Cảnh bật cười, chỉ chiếc áo thun trắng phối với áo khoác màu be: "Bộ này đi."
Giản Minh Chu dễ dàng thông qua: "Được."
Tạ Cảnh chọn xong chuẩn bị rời khỏi nhà, Giản Minh Chu nhớ đến cái miệng xui xẻo của Hạ Diệp, lại cẩn trọng hỏi: "Hôm nay cậu cũng tập huấn tới chiều à?"
"Ừm, sao thế?"
"Không có gì." Giản Minh Chu yên tâm.
Anh tiễn Tạ Cảnh, ăn bữa trưa rồi rời nhà đến hội trường Xuân Minh.
...
Buổi trưa, ánh mặt trời như thiêu đốt.
Sân tập đại học F khô hanh, dưới ánh mặt trời những chiếc áo số trông vô cùng bắt mắt.
Buổi tập huấn của đội điền kinh vừa kết thúc.
Hôm nay Hà Tập hẹn Châu Hứa Dương chơi game.
Cậu ta đến khu vực nghỉ ngơi đeo balo, cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, đột nhiên kêu lớn: "Aaaa!"
Hà Tập đưa cậu ta xem điện thoại: "Em ấy cuối tuần này có lớp bổ túc, không đi hội chợ được, nhưng lại muốn xin chữ ký tác giả."
Châu Hứa Dương liếc nhìn, thấy khung trò chuyện đẫm nước mắt, còn để lại một câu——
【Tiểu Ngọc bi thương】: Bây giờ anh là anh trai duy nhất của em!
Châu Hứa Dương: "Vậy anh họ Hà là cái gì?"
Hà Tập: "Đoạn tuyệt rồi."
"......"
Châu Hứa Dương nói: "Vậy cậu đi đi."
Hà Tập phát điên: "Cậu không hiểu đâu! Là thể loại truyện tranh giống lần trước, một nam sinh như tớ đi xếp hàng thì biết bao nhiêu ánh mắt dòm ngó đây!" Cậu ta một tay túm Châu Hứa Dương, ánh mắt kiên định: "Cậu đi với tớ."
Châu Hứa Dương cũng phát điên: "Hai đứa cùng đi còn kì quái hơn!"
Hai người nhìn nhau vài giây, đồng loạt quay đầu: "Tạ Cảnh!"
Tạ Cảnh ở một bên uống nước, nhàn nhạt liếc nhìn: "Không đi."
Hà Tập nói: "Hai đứa con trai bọn tớ cùng xếp hàng, quá kì lạ rồi. Thêm cậu nữa sẽ giống một nhóm hơn."
"Nhóm gì, đồng bọn nghiên cứu BL?"
"...Ờm, nhóm sinh viên du lịch mùa hè?"
Đáp lại là tiếng cười lạnh của Tạ Cảnh.
Châu Hứa Dương đau khổ: "Tiếc là anh Minh Chu không có ở đây, nếu không có thể lừa Tạ Cảnh đi rồi."
Hà Tập cũng bi thương sâu sắc: "Đúng rồi."
Hai người nói xong, hoàn toàn không nhận ra có vấn đề gì. Châu Hứa Dương lại hỏi thời gian địa điểm, Hà Tập cúi đầu lướt: "Tớ xem xem, hội trường Xuân Minh, ấy?"
Cậu ta quay sang Tạ Cảnh.
Động tác uống nước của Tạ Cảnh dừng lại. Không biết nghĩ gì, lập tức vặn nắp chai: "Đi xếp hàng cùng các cậu xong, tôi còn có việc khác."
Hà Tập nghe cậu đồng ý, phấn khởi: "Ok!"
Tạ Cảnh đeo túi lên, nhàn nhạt đáp: "Đi thôi."
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Châu Hứa Dương: "Tiếc là anh Minh Chu không có ở đây, nếu không có thể lừa Tạ Cảnh đi rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]