Chú thích tiêu đề: Lật xe là chuyện gì đó không mong muốn xảy ra khiến người ta xấu hổ.
Dấu vết "ẩn náu" quá rõ ràng.
Hà Lộ Thần thanh lịch sững sờ.
Phía bên kia, Hà Ngọc cũng cứng đơ. Giản Minh Chu nhìn thấy cô hoảng hốt lùi nửa bước.
......Động tác này là sao nữa đây.
Trong phòng khách không ai dám nói câu nào.
Cảm giác đồng cảm quá sâu sắc, hai tay Giản Minh Chu đặt trên đùi im lặng siết chặt, âm thầm hít một hơi sâu, não bộ vận hành hết mức để nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ tình hình căng thẳng này——
"Đó là truyện của em!"
Hà Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại, hét to một tiếng thừa nhận: "Là lần trước em đến giấu ở nhà anh họ đó!"
Hà Tập cũng ngơ ngác phản ứng lại: "Đúng đúng, là tiểu Ngọc giấu đó!"
Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Hà Tập làm bộ nghiêm túc: "Em coi em kìa, gây rắc rối cho anh họ rồi đấy!"
Hà Ngọc lập tức hùa theo: "Xin lỗi anh họ, ai da... cái trí nhớ chết tiệt của em, sao lại quên mất mình giấu ở đây chứ!"
"......"
Giản Minh Chu bị đoạn biểu diễn dư thừa khoa trương này dọa chết lặng!
Môi anh hơi hé, cố gắng ngăn cản.
Ánh mắt đám người xung quanh chuyển từ hiểu rõ qua nghi ngờ, rồi cuối cùng thành hiểu ngầm. Thậm chí Nghê Nhiên còn tâm lý kêu lên kinh ngạc: "Thì ra là của tiểu Ngọc à——"
Hà Lộ Thần đã dần bay màu rồi.
Giản Minh Chu nhìn hết nổi, lên tiếng cắt ngang: "...Chủ biên Hà, nhà vệ sinh ở đâu, anh dẫn tôi đi đi."
Hà Lộ Thần được cứu vớt sống dậy: "...Ừm."
...
Cả hai rẽ vào góc phòng khách.
Giản Minh Chu liếc nhìn Hà Lộ Thần sắp bay màu kế bên, lập tức dời mắt: Kinh khủng quá, hình như anh đang đi kế bên một nét phác thảo nhẹ tênh.
(Ý ảnh là ông Thần bay màu hết, còn mỗi nét phác thảo)
Nhà vệ sinh bên cạnh hành lang.
Hai người dừng trước cửa, Giản Minh Chu không vào, đứng đối mặt với Hà Lộ Thần.
Hồi lâu sau, anh nhẹ giọng: "Không sao, mọi người đều biết của tiểu Ngọc mà."
Hà Lộ Thần đột nhiên rất sáng suốt: "Bọn họ không tin!"
Giản Minh Chu: "......"
Giản Minh Chu suy tư vài giây, dùng giọng điệu lúc trước của đối phương an ủi: "Thích BL thôi mà, có phải việc gì to tát đâu."
Sự tao nhã của Hà Lộ Thần dần sụp đổ: "Tôi không thích BL..."
Sau khi làm công tác tư tưởng cho anh ta năm phút.
Hà Lộ Thần cuối cùng cũng trở lại bình thường, quay lại dáng vẻ lịch sự thường ngày: "Bỏ đi, lời đồn bậy rồi cũng biến mất thôi."
Giản Minh Chu: "Đúng đúng."
"Hôm nay tôi phải nấu cho mình một phần Vichyssoise~ an ủi bản thân một chút." [1]
[1] Vichyssoise là món súp làm từ tỏi tây, khoai tây, hành tây và kem nấu chín và xay nhuyễn.
"......" Đó là cái quần gì?
Hà Lộ Thần cố tỏ ra là mình ổn: "Súp kem Vichy kiểu Mỹ làm lạnh."
Giản Minh Chu dừng một chút: "...Biết rồi, Lusen."
Trở lại phòng khách, đám người im lặng một phút.
Sau đó để không làm Hà Lộ Thần lúng túng, cố ý nói chuyện ồn ào.
Hà Lộ Thần ngoảnh mặt làm ngơ, trôi vào bếp.
Giản Minh Chu cạn lời trở về ngồi bên Tạ Cảnh, nhìn thấy Hà Ngọc đáng thương hề hề cũng đi vào bếp, lẽo đẽo theo sau Hà Lộ Thần. Loáng thoáng nghe được lời nói tội nghiệp:
"Anh em chúng ta sẽ không đoạn tuyệt chứ?"
"Em sẽ yên giấc ngàn thu ở trong danh sách đen của anh hả?"
"......" Giản Minh Chu
Những từ khóa quen thuộc vang lên.
Tạ Cảnh quay đầu nhìn anh.
Giản Minh Chu cầm chai nước hoa quả nhấp một ngụm, bình tĩnh mở miệng: "Tiểu Ngọc overthinking quá rồi."
Tạ Cảnh cười bất đắc dĩ: "Ừm."
------
Hà Lộ Thần ở trong bếp nấu cho bản thân món soup vui vẻ, đáng nhẽ nói sẽ mở DVD lại bị cắt ngang, nhóm người bắt đầu tìm kiếm niềm vui trong phòng khách.
"Dô! Hai cậu trìu mến nhìn nhau cái gì thế?"
Hà Tập bỗng đâm chọt một câu.
Giản Minh Chu quay đầu, thấy Nghê Nhiên xoa xoa mắt: "Tớ với A Tùng thi xem ai chớp mắt trước."
Hà Tập khinh bỉ: "Ấu trĩ."
Nói xong liền quay đầu, bắt được Giản Minh Chu đang lén quan sát, trở mặt rạng rỡ nhe răng: "Nè anh Minh Chu, mình cũng chơi thử——"
Châu Hứa Dương một tay bắt cậu ta lại: "Thử cái gì? Cậu thử với tớ."
Giản Minh Chu trong lòng gợn sóng: ...Ham muốn chiếm hữu kìa!
Nghê Nhiên hứng thú dạt dào: "Cũng được đó! Anh Minh Chu đấu với Tạ Cảnh đi!"
Giản Minh Chu tự dưng bị sắp đặt, liếc nhìn Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh vẫn là dáng vẻ tùy ý đó: "Tôi sao cũng được, chú nhỏ muốn thi không?"
Giản Minh Chu ngẫm nghĩ cũng không có việc gì: "Được."
Lần trước anh đấu mắt với người ta đã là hồi đại học.
Chỉ cần não anh bật chế độ chìm đắm trong truyện tranh, tâm hồn liền bay ngàn dặm, quên luôn chớp mắt——
Nhưng dường như Tạ Cảnh có năng lực đọc suy nghĩ, nói không chừng có thể trong mắt anh nhìn ra hình ảnh hai người đàn ông /làm mờ/...
Giản Minh Chu chỉ đành từ bỏ suy nghĩ đó, tập trung nhìn Tạ Cảnh: "Tới đi."
"Ừm." Đôi mắt Tạ Cảnh dời qua.
Hai mắt chạm nhau, lông mi Giản Minh Chu vô thức động nhẹ. Khuôn mặt Tạ Cảnh vốn đã có chiều sâu, đối mặt ở cự li gần dường như càng có sức hấp dẫn.
Hàng mi mảnh rũ xuống, ánh sáng chìm sâu trong đôi mắt.
Nhìn lâu một lúc, sẽ khiến người khác có cảm giác thâm tình.
Không biết có phải do bầu không khí căng thẳng hay không, nhịp tim của Giản Minh Chu hơi tăng lên. Dường như cảm nhận được sự dao động nhỏ của anh, Tạ Cảnh trong tầm mắt đột nhiên cười một tiếng: "Chú nhỏ à, chú đang căng thẳng à?"
"......!"
Lông mi Giản Minh Chu lại giật giật, hốc mắt cay cay.
Cố tình hả? Cái đồ quỷ kế đa đoan!
Tạ Cảnh vẫn đang dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn anh.
Giản Minh Chu bình tĩnh lại, gắng mở đôi mắt đau nhức, đáp trả: "Tiểu Cảnh à, đôi lúc cậu nhìn người khác thật thâm tình."
Dứt lời, hô hấp người trước mặt bỗng ngưng lại.
Nghê Nhiên bên cạnh lớn tiếng công bố: "Tạ Cảnh, cậu chớp mắt rồi!"
Giản Minh Chu kinh sợ lắc đầu: "Bày tỏ sự ngưỡng mộ thôi."
Không đi quấy rầy Hà Lộ Thần đẹp đẽ một mình, đám người bọn họ gọi đồ ăn ngoài như thường lệ ăn ở bàn trà. Bảy miệng tám lưỡi tán gẫu, Hà Tập chợt nhắc đến: "Cuộc thi thanh niên khu vực sắp bắt đầu rồi nhỉ."
"Ừ, tuần trước không phải huấn luyện viên đã nói rồi sao."
Giản Minh Chu hỏi: "Có cuộc thi gì sao?"
"Dạ, cuối tuần tháng sau có một cuộc thi thanh niên khu vực, đội điền kinh bọn em đều tham gia." Hà Tập lại nói tiếp: "Ấy, anh Minh Chu! Anh có thời gian đến cổ vũ cho bọn em không?"
Cuối tuần tháng sau.
Giản Minh Chu ngẫm nghĩ: Tất cả hội chợ tháng này đều tổ chức xong hết rồi, tháng sau chắc không có việc gì.
Anh đồng ý: "Được, đến cổ vũ cho bọn em."
Tạ Cảnh bên cạnh mỉm cười.
Giản Minh Chu quay đầu: ?
Đợi bọn Hà Tập nói về chủ đề khác, không chú ý tới bọn họ bên này, Giản Minh Chu mới nhích lại hỏi: "Tiểu Cảnh, ban nãy cậu cười gì thế?"
Xung quanh đều là âm thanh náo nhiệt, cậu cúi đầu ghé vào tai anh: "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới, lúc chú nhỏ đi cổ vũ lại nói, cổ vũ cho bọn họ chỉ là tùy tiện thôi, cổ vũ cho tôi mới là nghiêm túc."
Anh nói xong chuẩn bị nghe lời trêu chọc của đối phương.
Nhưng ngoài dự tính, vẻ mặt thản nhiên của Tạ Cảnh có phần nghiêm túc: "Ừm, cũng tốt."
Tạ Cảnh nói xong lùi ra, lại nói một câu: "Chú nhỏ, câu này của chú quả thật rất có phong cách truyện tranh thiếu niên."
Giản Minh Chu mặt không đổi sắc: "Đương nhiên rồi."
Tạ Cảnh bị mọi người kéo đi tán dóc, Giản Minh Chu cúi đầu định tiếp tục ăn, não đột nhiên sực nhớ.
Anh nhìn Tạ Cảnh cười nhàn nhạt bên cạnh:
...Tạ Cảnh không phải là không đọc truyện tranh sao?
...
Tám giờ hơn buổi tụ họp mới kết thúc.
Nhóm người lần lượt ra về, Giản Minh Chu khách sáo với Hà Lộ Thần vài câu, cũng cùng Tạ Cảnh rời đi.
Xuống lầu mới phát hiện bên ngoài trời bỗng bắt đầu mưa.
Hai người chỉ đành đứng dưới lầu chung cư.
Từ đây nhìn ra, con đường sỏi quanh co ướt đẫm nước mưa, đèn đường không xa kia dưới màn đêm tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ, chiếu rọi những hạt mưa nghiêng nghiêng.
Từng giọt nước từ mái hiên trên đầu dần trút xuống.
Giản Minh Chu ngắm nghía, cảm giác rất giống một cảnh trong truyện tranh.
Tạ Cảnh đột nhiên nhướn mày: "Chú nhỏ à, trong truyện tranh, dưới tình huống này, nhân vật chính có phải sẽ lấy áo che đỉnh đầu chạy ra ngoài. Hoặc vì không mang dù, cùng nhau đứng dưới mái hiên?"
Giản Minh Chu lúc nào cũng ghi nhớ thân phận biên tập truyện tranh thiếu niên của mình: "Không, hôm sau bọn họ sẽ vì mắc mưa mà không tham gia cuộc thi được."
Tạ Cảnh: "......"
Giản Minh Chu móc điện thoại, lý trí nói: "Vì thế tôi gọi một chiếc taxi, bảo bọn họ lái vào đây."
Tiếng mưa tí tách lẫn với giọng nói của Tạ Cảnh: "...Có tâm thật."
Không bao lâu chiếc taxi đã tới.
Giản Minh Chu và Tạ Cảnh mở cửa xe ngồi vào.
Chiếc taxi rời khỏi khu chung cư, phóng vào màn mưa, nước mưa rơi trên cửa kính, để lại những vệt uốn lượn.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lùi dần, đọng lại trong những giọt sương.
Đèn trong xe lờ mờ sáng, Giản Minh Chu tựa đầu vào ghế nhìn ra cửa sổ. Có lẽ vì quá yên tĩnh, phía trước còn có một tài xế xa lạ, Tạ Cảnh cũng không lên tiếng.
Đang quan sát, điện thoại rung lên.
Anh mở điện thoại, là tin nhắn của Hạ Diệp.
【Chủ biên】: Hôm nay do thám kẻ địch thế nào rồi? [đẩy kính]
"......"
Cảnh tượng ban chiều hiện lên trong đầu anh, Giản Minh Chu chậm chạp hồi lâu, cuối cùng có lòng lương thiện nhắn một câu:
【Minh Chu】: Thương hại anh ra một chút, anh ta đã đủ thảm thương rồi.
【Chủ biên】: ?
Trong bóng tối ánh sáng màn hình chơi chói mắt.
Giản Minh Chu trả lời xong, chuẩn bị tắt điện thoại, góc phải đột nhiên nhảy ra một tin nhắn. Anh dừng lại xem:
【Cảnh】: [Cún con lăn lộn]
Giản Minh Chu: ?
Anh ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Tạ Cảnh một tay cầm điện thoại, cong môi nhìn về phía anh.
Giản Minh Chu: "Sao lại gửi tin nhắn?"
Tạ Cảnh: "Nói chuyện với chú nhỏ đó."
"......" Đối diện nhau, không thể dùng miệng sao?
Tiếng mưa rơi tí tách có phần ru ngủ. Giản Minh Chu tắt điện thoại, ngửa đầu, bất lực dịu dàng nói: "Có chuyện gì, không thể miệng kề miệng nói được sao."
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Cảnh: ?
Giản Minh Chu: Trong mơ sắp chết cũng phải giật mình bật dậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]