Trong bầu không khí sôi động, dòng "wao" của Tạ Cảnh như cách biệt với thế giới.
Thậm chí còn không có dấu câu.
"......" Giản Minh Chu chợt lâm vào trầm mặc.
Hà Ngọc còn lấy làm lạ: "Ý? Vậy mà anh Tạ Cảnh lại ngoi lên nè!"
Cô nói xong thấy Giản Minh Chu không đáp lại, chớp chớp mắt, tầm mắt đảo qua đảo lại, rồi cười ẩn ý: "Ồ~ Có phải anh Tạ Cảnh ghen rồi không~ ~"
Giản Minh Chu suýt sặc: "Không phải đâu."
Anh vừa nhìn đã biết Hà Ngọc lại ship cp nữa rồi.
Nhưng chắc chắn Tạ Cảnh không phải ghen tuông gì. Chỉ là trước đó anh nói bản thân có công việc, sau lưng lại cùng em gái ăn vặt.
Sao càng nghĩ càng thấy sai sai...
Giản Minh Chu nhìn nhóm chat, cảm giác câu "Wao" đó dường như đang cố ý điểm mặt anh.
Anh cầm điện thoại: "Anh nhắn tin cho tiểu Cảnh đã."
Hà Ngọc nghe xong, khóe miệng sắp bay lên trời rồi!
Nhưng vẫn bẽn lẽn quan tâm hỏi: "Hay là, em thu hồi tin nhắn nha~"
Giản Minh Chu một tay giữ cô lại: "... Không cần đâu."
——Vậy còn kì lạ hơn!
Anh suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh: Tiểu Cảnh, tập huấn xong rồi sao?
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời.
【Cảnh】: Ừm
【Minh Chu】: Hẹn bạn bè cùng đi cửa hàng burger chưa?
【Cảnh】: Không có hẹn.
Ừm, dấu câu quay về rồi.
Giản Minh Chu đang nghĩ làm sao để nói về tình huống bây giờ một cách tự nhiên, đã nghe tiếng "tách tách" bên cạnh.
Anh quay đầu, chỉ nhìn thấy Hà Ngọc mở túi hạt dưa, ánh mắt phát sáng nhìn qua đây, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Đừng quan tâm em, anh Minh Chu, em tự cắn..."
Cô bổ sung: "Hạt dưa ~" [1]
[1] Cắn hạt dưa là 嗑瓜子/Kē guāzi/, đu cp là 嗑cp /Kē cp/, cùng một chữ 嗑.
Giản Minh Chu hít một hơi, không nghĩ nhiều nữa, trả lời tin nhắn Tạ Cảnh——
【Minh Chu】: Tôi vẫn đang ở buổi ký tặng, vừa lúc gặp em gái Hà Tập, có lẽ một tiếng nữa mới kết thúc.
Cách mười giây sau, lại gửi đến một cái meme [Cún to ngồi xổm]
——Gửi meme rồi, xem ra tâm trạng không tồi.
Hà Ngọc ngó thấy biểu cảm của anh, cười ranh mãnh: "Yo yo anh Minh Chu à, khóe miệng anh cong hết lên rồi kìa~ Anh Tạ Cảnh dễ dỗ vậy sao?
"......"
Giản Minh Chu nhịn không nổi, cuộn giấy gõ nhẹ đầu cô: "Đã bảo không phải như vậy rồi..." Anh bổ sung: "Hơn nữa, tính tình Tạ Cảnh trước giờ vẫn rất tốt."
"Aiyo! Ô hô hô hô..."
Còn nửa tiếng nữa là buổi ký tặng kết thúc.
Hà Ngọc cũng không ở lại lâu, chuẩn bị về nhà.
Lúc gần ra về cô còn chân thành tạm biệt Giản Minh Chu: "Cảm ơn Meo nha, em ăn no lắm."
"......" Ai là Meo hả.
Giản Minh Chu vẫy tay, tiễn bé con này đi vội.
Đúng năm giờ, buổi ký tặng kết thúc.
Dọn dẹp hiện trường và sắp xếp thủ tục với nhân viên công tác mất nửa tiếng, Giản Minh Chu đứng trước cổng đón taxi.
Ánh nắng lúc này đã nhạt dần, bầu trời trong xanh.
Gió thổi những bụi cây bên ngoài nghe xào xạc, tầm nhìn trong suốt.
Anh cúi đầu xem giờ, bỗng bị vỗ một cái.
"Hey, biên tập à!" Tiểu Lộc từ phía sau nhảy tới: "Anh đứng đây làm gì thế, trêu hoa ghẹo nguyệt à!"
Giản Minh Chu dịu dàng: "Ăn nói đàng hoàng."
"......"
"Buổi ký tặng thế nào rồi?"
"Cực kỳ thành công! Hóa ra có nhiều người thích tôi hơn tôi tưởng."
Tiểu Lộc bỗng thẹn thùng bưng mặt: "Hơn nữa, các cô gái khen tôi nói chuyện rất dịu dàng... Aiya~ Mình giỏi quá đi! Hahahahahaha——! ! !"
Tiếng cười chạm vào màng nhĩ, còn nghe cả tiếng vọng lại.
Giản Minh Chu nhẹ nhàng khép mắt: "Vậy à."
Đang nói chuyện, đúng lúc taxi tới.
Anh mở cửa xe bước vào, ngẩng đầu dặn dò Tiểu Lộc: "Về nhà rửa mặt, ngủ một giấc đi."
Giản Minh Chu xuống xe, đi thẳng đến cửa hàng burger, vừa đi vừa nhắn tin wechat hỏi: "Tiểu Cảnh, tôi sắp đến rồi, cậu đang ở đâu?
【Cảnh】: Tôi đã đến cửa hàng rồi.
Anh cúi đầu tiếp tục nhắn: Vậy cậu đợi tôi một lát...
Bước nhanh vài bước đã tới trước cửa tiệm, anh vừa đi lên bậc thềm hai bước, suýt đụng phải một bóng hình. Giản Minh Chu phanh lại, ngẩng đầu, một bàn tay bắt lấy cánh tay anh.
"Chú nhỏ à." Tạ Cảnh cúi đầu, khóe môi cong lên: "Không cần vội đâu, tôi cũng không hối chú."
Giản Minh Chu nhìn khuôn mặt cậu, dáng vẻ không chút để bụng, tâm tình anh cũng theo đó vui vẻ hơn.
"Sao không ở bên trong đợi tôi?"
"Đều giống nhau mà."
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào bên trong cửa hàng.
Bàn trong cửa hàng kín hơn một nửa, nhưng vẫn có không ít chỗ trống.
Giản Minh Chu đi về đến một vị trí, Tạ Cảnh theo sau kế bên, nghiêng đầu nhìn anh vài giây bỗng nhiên nói: "Chú nhỏ à, hôm nay chú khác với mọi ngày thật."
"Sao thế?"
"Suýt nữa là tôi không nhận ra chú."
Đúng lúc Giản Minh Chu kéo chiếc ghế đối diện với bức tường tráng gương của cửa hàng——
Mắt anh rũ xuống, trong đầu anh chợt hiện lên kịch bản:
Hôm nay, Tạ Cảnh dẫn tôi đến tiệm burger. Tôi mặc một bộ tây trang sơ mi trắng, nhìn bóng người trong gương, tôi còn không biết chàng trai trong gương là ai nữa...
"Chú nhỏ, chú sao vậy?"
Giản Minh Chu thình lình tỉnh lại: "Chuyện gì?"
Tạ Cảnh nhẹ giọng: "Trong một khoảnh khắc, chú dường như đang bước vào một cuộc sống khác."
Giản Minh Chu nhìn các set ăn đa dạng, hỏi Tạ Cảnh: "Cậu muốn ăn gì?"
"Set B đi." Tạ Cảnh không do dự, duỗi cánh tay dài, chỉ lên thực đơn trước mặt anh: "Món này, còn có món này, chắc đều là món chú thích."
Giản Minh Chu thuận theo nhìn một cái, đúng thật là món anh thích.
Anh khen ngợi: "Cậu biết rõ ghê."
Tạ Cảnh tùy ý đáp: "Ừm, hôm đó xem trên điện thoại."
Tâm trạng Giản Minh Chu phức tạp, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Đối phương vẫn là dáng vẻ thờ ơ như cũ, nhưng nghe ý câu nói, có lẽ từ đầu đã định mời anh đi ăn.
Vì thế nên hôm nay mới không hẹn người khác...
Tim Giản Minh Chu như bị ai gõ nhẹ, đột nhiên vui vẻ. Anh ấn menu, mềm mại nói: "May mà hôm nay cùng nhau tới."
Tạ Cảnh đơ ra một lát, lập tức đùa: "Chú nhỏ à, ở đây phần thứ hai không giảm nửa giá đâu."
Kế bên một nhân viên phục vụ đang lau bàn quay đầu: "Nhưng chúng tôi có voucher giảm 20 tệ cho hóa đơn trên 50 tệ đó!"
Tạ Cảnh: "......"
Giản Minh Chu: "......"
Ăn xong, Tạ Cảnh đứng dậy bảo đi thanh toán: "Chú nhỏ, bữa này tôi mời."
Giản Minh Chu một tay kéo Tạ Cảnh lại: "Để tôi trả cho, sao lại để cậu mời được."
Đối phương hơi nhướn mày, gỡ nhẹ tay anh xuống, ấn anh về chỗ ngồi: "Không cần, để tôi."
Nói xong quay người đi đến quầy thanh toán.
Lúc này trước quầy thanh toán xếp một hàng dài, anh ngồi tại chỗ vừa đợi vừa xem điện thoại. Khi anh đang lướt, bên cạnh bỗng có người hỏi: "Cho hỏi chỗ này có ai ngồi không?"
Giản Minh Chu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông khoảng ba mươi đứng trước mặt. Anh nghĩ mình cũng rời đi ngay khi Tạ Cảnh quay lại, bèn nói: "Anh ngồi đi, tôi sắp đi rồi."
Đối phương ngơ một lát: "A... Cậu phải đi rồi sao."
Người đàn ông khựng lại, vẫn ngồi xuống trước mặt anh.
Giản Minh Chu không nghĩ nhiều, đang định tiếp tục bấm điện thoại, đã nghe đối phương thăm dò: "Cậu cũng làm việc gần đây à?"
Anh ngẩng đầu: "Không phải."
"Ồ... Vậy cậu đi một mình sao?"
"......"
Đợi đã, đây không phải là...
Giản Minh Chu cảnh giác nhìn qua, quả nhiên người đó lại nói: "Chúng ta add wechat được không?"
Ngón tay anh run rẩy, trong lòng ôm chút hi vọng là không phải, từ chối: "Xin lỗi, không mua bảo hiểm, không tải app, không lấy voucher."
Đối phương lập tức xua tay: "Không không không, tôi chỉ muốn làm quen với cậu."
......Làm quen cái gì, đây chẳng phải là tán tỉnh sao!
Vậy mà anh bị người ta tán tỉnh rồi! Giản Minh Chu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi không add người lạ."
"Tôi sẽ không làm phiền cậu đâu."
"Không, tôi vẫn..."
Anh đang ứng phó với cuộc nói chuyện này, bỗng có một bàn tay đặt lên vai. Lòng bàn tay to rộng như thể ôm trọn lấy vai anh, cách một lớp áo sơ mi truyền đến nhiệt độ ấm áp quen thuộc.
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, cánh tay dài tựa như ôm lấy anh phía trước.
"Tôi thanh toán xong rồi. Đi chưa, về nhà thôi."
Cậu không gọi "chú" cũng không gọi "anh". Nói xong lại nhàn nhạt quét mắt qua người đối diện.
Đối diện im bặt.
Giản Minh Chu không biết có phải Tạ Cảnh nhìn ra rồi không, anh đứng dậy không để ý đối phương nữa: "Đi thôi."
Trên đường đi, tay Tạ Cảnh luôn ôm lấy bả vai anh.
Mãi đến khi rời khỏi cửa hàng, cậu mới buông tay.
Không khí trong lành ập đến, Giản Minh Chi thở phào, quay đầu nói: "Tiểu Cảnh, cảm ơn nhé."
Anh lần đầu được đàn ông tán tỉnh, có chút bối rối.
Hơn nữa còn để Tạ Cảnh giải vây giúp anh.
Tạ Cảnh nhìn qua anh, chốc lát mở miệng: "Lần sau lại gặp loại người kì lạ như thế, có thể từ chối thẳng thừng hơn."
Giản Minh Chu nghe cậu nói "loại người kì lạ", trong lòng nghĩ có lẽ Tạ Cảnh thấy đàn ông tán tỉnh đàn ông rất kì lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]