Chương trước
Chương sau
Cào phím: Rùa màu lam

Lúc Giản Minh Chu tỉnh lại, cảm giác mình đang gối đầu trên một vị trí rất thoải mái.

Nhiệt độ ấm áp từ đối phương truyền tới, mang theo chút hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm. Trong lúc mơ màng anh vô thức cọ sát, dùng má dụi lên.

Phía dưới đột nhiên căng thẳng.

"......" Ý thức bỗng thanh tỉnh.

Giản Minh Chu vừa mở mắt, liền thấy bản thân đang dựa vào bả vai Tạ Cảnh, trán còn dán vào hõm vai người ta. Mà đối phương lại yên tĩnh cụp mắt, một tay lướt điện thoại.

Tim anh hẫng một nhịp! Lập tức ngồi thẳng dậy.

——Từ từ, tại sao... sao lại như vậy?

Anh dựa vào Tạ Cảnh ngủ? Vừa nãy còn cọ cọ người ta...

"Chú nhỏ." Người trước mặt lên tiếng kéo suy nghĩ anh về.

Màn hình chợp tắt, Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn qua, thần sắc tự nhiên, mang theo ý cười nhạt: "Chú ngủ đủ rồi sao?"

Giản Minh Chu ổn định biểu cảm, nín thở: "...Tàm tạm."

Ánh mắt Tạ Cảnh rơi xuống vài giây, lại thoải mái dựa vào sofa. Ánh đèn chiếu lên bờ vai rộng lớn.

"Nếu chú vẫn buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi."

Cậu nói ngủ thêm một lát, nhưng lại giống như có thể dựa vào người cậu ngủ thêm một lát.

Hình ảnh hiện lên trong đầu anh chốc lát rồi lập tức bị dập tắt.

Nhưng anh thấy lúc Tạ Cảnh nói câu đấy thần sắc tự nhiên, hình như không có ý gì khác. Lòng thầm thở dài: Tạ Cảnh đúng là thẳng tắp, mình nghĩ không sai chút nào.

Anh bình tĩnh trở lại: "Không cần đâu, tôi tỉnh rồi."

Tạ Cảnh vâng một tiếng, đứng lên.

"Vậy chú thu dọn rồi dậy ăn tối đi."

Nói xong cậu cúi người nhặt chiếc khăn.

Bờ vai rộng lớn, trong khoảng cách gần như thế này, dường như có thể cảm nhận được từng tầng cơ bắp dưới lớp áo thun đen.

Giản Minh Chu nhìn nhìn: "Có làm vai cậu mỏi không?"

"Ừm, có một chút."

"......"

Không khách sáo tí nào.

Giản Minh Chu giơ tay: "Vậy để tôi ấn ấn cho cậu nha."

Ngay khi đầu ngón tay anh vừa chạm vào bờ vai qua lớp áo thun, vai liền căng chặt, rất nhanh rút khỏi bàn tay anh.

Tạ Cảnh quay qua, cười nhẹ: "Đùa thôi. Cái này nhằm nhò gì đâu."

Giản Minh Chu: ...Sinh viên thể dục. Nhất cậu rồi!

Set burger package mua về đã nguội từ lâu.

Giản Minh Chu hâm nóng lại, hai người ngồi trước bàn ăn bắt đầu bữa tối.

Tạ Cảnh ăn trông rất ngon. Dù chỉ là thức ăn nhanh nhưng nhìn cậu ăn cũng có cảm giác là món rất đắt tiền.

Giản Minh Chu vừa ăn vừa nhìn cậu.

Tay to ghê, một tay cũng có thể cầm trọn chiếc hamburger.

Đang quan sát, người đối diện bỗng nâng mắt, nhìn qua. Hai mắt chạm nhau, Tạ Cảnh mở miệng: "Chú nhỏ đang nhìn gì thế?"

Giản Minh Chu vẫn không đáp lời, ánh nhìn đối phương lại rơi xuống.

Tạ Cảnh nhìn miếng cà chua rơi ra, có lòng nhắc nhở: "Rau của chú sắp rơi ra hết rồi kìa."

"......" Giản Minh Chu.

Anh xoay lại cắn một miếng: "Cảm ơn."

------

Công việc chất đống qua giữa tháng giảm đi phân nửa.

Mấy hôm nay Giản Minh Chu cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Đang không biết cuối tuần sẽ làm gì, tiếng rung báo tin nhắn điện thoại vang lên.

【Hà Tập】: Anh Minh Chu! Cuối tuần này là sinh nhật em, ở nhà tổ chức sinh nhật, anh cùng Tạ Cảnh tới dự đi!

【Hà Tập】: [Cười rạng rỡ]

Tiệc sinh nhật vào thứ bảy.

Giản Minh Chu tính toán vẫn kịp mua quà sinh nhật, liền trả lời "Ok".

Buổi tối Tạ Cảnh tập huấn trở về.

Giản Minh Chu đang đứng ở quầy bếp uống nước, nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu: "Tiểu Cảnh, tiệc sinh nhật của Hà Lập vào cuối tuần?"

Tạ Cảnh chống tay lên tường thay giày, nghe tiếng, ngước mắt: "Vâng, cậu ta nhắn tin cho chú rồi à?"

"Nhắn rồi, nói là mời rất nhiều bạn bè." Giản Minh Chu hít một hơi: "Còn có em gái cậu ta!"

"Em gái cậu ta thì sao? Cùng với..." Tạ Cảnh bước qua, dừng lại một chút: " Kết bạn cùng với em gái trên lý thuyết của chú?"

"......" Giản Minh Chu: "Ừ, đúng rồi." 

Tạ cảnh không hiểu tại sao, rơi vào im lặng.

Giản Minh Chu bỏ qua vấn đề này, hỏi Hà Tập thích thứ gì.

Tạ Cảnh nói: "Tặng thoải mái, đồ ăn đồ chơi đều được."

Giản Minh Chu ghi nhớ, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, tiểu Cảnh, sinh nhật cậu ngày bao nhiêu? Cậu thích gì?"

Tạ Cảnh hơi sững người: "10 tháng 10. Không đặc biệt thích thứ gì cả." Cậu cong môi nói, dựa vào quầy bếp nhìn qua: "Chú nhỏ à, chú định tổ chức sinh nhật cho tôi sao?"

Ly thủy tinh phản chiếu tia sáng vụn vặt, rơi vào mắt cậu.

"Nếu nhà cậu tổ chức sinh nhật, tiện mời cả tôi." Giản Minh Chu đáp.

"Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật."

Âm thanh trước mặt nhẹ nhàng, Giản Minh Chu nghĩ mình nghe nhầm rồi. Anh ngẩng đầu nhìn qua, hồi lâu thăm dò: "...Vậy, 'tiệc mừng thọ' của cậu thì sao?"

"......" Tạ Cảnh dịu dàng cụp mắt: "Tôi mới 20, chú nhỏ à."

------

Rất nhanh đã tới cuối tuần.

Giản Minh Chu cầm quà mình đã chọn, cùng Tạ Cảnh đến dự tiệc sinh nhật.

Quà anh tặng là một con Peashooter biết bắn socola. [1]

[1] Peashooter: 1 loại cây trong zombie and plants.

——Vừa ăn được vừa chơi được.

Lần đầu nhìn thấy nó, khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Cảnh hiện lên tia kinh ngạc hiếm thấy.

Hai người bắt taxi. Đến nơi, Giản Minh Chu mới biết thì ra Hà Tập cũng là phú nhị đại ngầm: Căn biệt thự có bể bơi ở phía nam thành phố.

Lúc bọn họ đến, đã có rất nhiều khách khứa ở đó.

Có thể nhận ra nhân duyên Hà Tập khá tốt, mời không ít bạn bè, nam nữ đều có. Hiện trường vô cùng náo nhiệt, tràn đầy thanh xuân.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đi vào tìm Hà Tập.

Kết quả vừa rẽ qua phòng khách, đã nhìn thấy một cô gái tóc hai chùm khoác tay Hà Tập, nói gì đó cực kì thân thiết.

Giản Minh Chu: "......" Chân anh khựng lại, ánh mắt chấn động: CP sập phòng rồi!

Tạ Cảnh nhìn anh bất động, gọi một tiếng: "Chú nhỏ?"

Âm thanh thu hút sự chú ý của hai người đằng trước.

Hà Tập quay đầu chào: "Tạ Cảnh, anh Minh Chu, mọi người tới rồi! À, đây là em gái em, Hà Ngọc!"

Giản Minh Chu sống lại: Thì ra là em gái.

Lúc này, Châu Hứa Dương ở bên kia chạy đến, gọi lớn: "Hà Tập, pizza đến rồi, để ở đâu đây?"

"Để ngoài phòng khách đi."

"Ai dô, anh Hứa Dương!" Em gái lập tức kéo tay Hà Tập, nháy mắt với Châu Hứa Dương: "Hôm nay anh trai thuộc về em, anh đừng để bụng nha~"

Châu Hứa Dương khó hiểu: "Ờm, không sao mà."

"......" 

Giản Minh Chu nhếch môi: Em gái, thì ra em cũng đu cp này!

Anh bình tĩnh cầm hộp quà đưa qua: "Tiểu Tập, sinh nhật vui vẻ."

Tạ Cảnh cũng đưa quà: "Này."

"Wow cảm ơn! Ây da, anh Minh Chu tới là được rồi..." Hà Tập nói được một nửa, Hà Ngọc kế bên ló đầu ra. Cậu ra mới nhớ ra vừa nãy bị ngắt ngang lúc giới thiệu——

"Ồ tiểu Ngọc, anh Minh Chu anh từng kể với em, kia là bạn tốt của anh, Tạ Cảnh, bây giờ đang ở cùng anh Minh Chu đó."

Dứt lời, khóe miệng Hà Ngọc nhếch lên, không kiềm được bấu vào eo Hà Tập.

"Shhh...!" Hà Tập: "Em làm gì thế?"

"Không không không có gì hơ hơ hơ~"

Giản Minh Chu: ...Được rồi, anh biết rồi.

Anh liếc nhìn Tạ Cảnh biểu cảm không thay đổi, may mà đối phương không hiểu, nếu không thì khó xử lắm. Dưới ánh mắt nóng rực của em gái, anh gọi cậu rời đi: "Chúng ta ra ngoài đi."

Tạ Cảnh gật đầu: "Được."

------

Lúc này là buổi sáng.

Thời tiết rất tốt, ánh nắng sáng sủa chiếu vào nhà, xung quanh còn treo bảng chúc mừng sinh nhật và ruy băng bong bóng.

Một đám thanh niên trẻ tuổi hoạt bát sôi động, Giản Minh Chu cũng là người hướng ngoại, không bao lâu đã hòa nhập vào đám đông.

Trong đó có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhích đến đập bàn: "Chú đẹp trai của Tạ Cảnh! Em nhớ chú rồi, lần trước chú còn đến đưa giấy huấn luyện cho Tạ Cảnh!"

Giản Minh Chu nhìn qua Tạ Cảnh kế bên, ánh mắt nghi vấn: Bạn cậu à?

Tạ Cảnh ngồi bên cạnh ngẩng đầu: "Nghê Nhiên."

Nghê Nhiên thật sự thích khuôn mặt của anh, cảm thấy mắt mình được hưởng lợi rồi. Cô cực kì kích động: "Ấy chú nhỏ, à không, gọi là 'anh' hay 'chú nhỏ' đây? Chú..."

"Chú nhỏ." Tạ Cảnh đột nhiên mở miệng: "Mắt tôi hơi đau."

Giản Minh Chu lập tức nhìn quay qua: "Bị làm sao rồi?"

"Hình như bụi bay vào rồi, tôi đi tìm thuốc nhỏ mắt." Tạ Cảnh nói xong đứng dậy.

Giản Minh Chu không yên tâm, chào hỏi một câu với Nghê Nhiên rồi đứng lên: "Tôi đi với cậu."

"Cảm ơn, chú nhỏ."

Hai người ra phòng khách tìm Hà Tập lấy một chai thuốc nhỏ mắt, Hà Tập đang bận bịu sắp xếp bữa tiệc, hỏi Tạ Cảnh có sao không rồi rời đi.

Trong sảnh phụ, Tạ Cảnh giơ tay nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Cổ ngẩng cao, hầu kết cử động. Cậu nhỏ xong cúi đầu chớp chớp mắt, lông mi ướt đẫm.

Giản Minh Chu nhích lại gần: "Còn đau không?"

Mi Tạ Cảnh run run, đột nhiên mở mắt.

Hai mắt chạm nhau trong khoảng cách gần, đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng vào Giản Minh Chu.

Đối mặt vài giây, Tạ Cảnh bỗng cười cười: "Đúng rồi chú nhỏ, Nghê Nhiên là người lần trước hỏi chú đã có bạn gái chưa."

Giản Minh Chu không kịp đề phòng, nghe xong ngơ ngác.

Phản ứng đầu tiên là: Không phải đồng bọn! Nếu là em gái Hạ Tập, khẳng định sẽ hỏi anh có bạn trai chưa.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tạ Cảnh hỏi.

Giản Minh Chu tỉnh lại, trong phương diện tình yêu anh ngây ngô một cách kì lạ, chỉ đành ra vẻ ung dung: "Không sao, tôi lại không có suy nghĩ đó."

Tạ Cảnh chớp mắt, vỗ nhẹ anh: "Ừm, Nghê Nhiên cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi."

"......" Giản Minh Chu.

Vậy nói với anh làm gì, trêu anh à!

Nhỏ mắt xong, Tạ Cảnh cùng Giản Minh Chu trở về phòng khách.

Gần trưa, trên bàn bày đầy đồ ăn.

Bạn bè được mời cũng đến đông đủ, quây quần náo nhiệt quanh bàn, Hà Tập ngồi chính giữa.

Cậu ta nâng ly: "Hoan nghênh mọi người tới dự đại thọ 21 tuổi của tôi!"

Nhóm người cụng ly keng keng: "Phúc như Đông Hải!"

Giản Minh Chu huých tay Tạ Cảnh: "Kìa, tiệc mừng thọ tuổi đôi mươi."

Tạ Cảnh: "......"

Màn nâng ly không hợp thời kết thúc.

Giản Minh Chu nhìn quanh một vòng, nghiêng đầu hỏi: "Sao không thấy bánh sinh nhật?"

Tạ Cảnh không nói chuyện, Hạ Ngọc kế bên đột nhiên thò đầu ra: "Đã bảo anh họ đi lấy bánh rồi, nhưng anh họ vô dụng vẫn chưa tới!"

"......" Giản Minh Chu khen ngợi: "Nhà em cũng nhiều anh em nhỉ."

Hạ Ngọc bẽn lẽn: "E he!"

Hạ Tập cũng không quan tâm người họ hàng chưa tới, để mọi người ăn trước.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, Giản Minh Chu cúi đầu cắn miếng pizza, cửa biệt thự bỗng vang lên tiếng gõ.

Cốc, cốc, cốc, ba tiếng.

Trong lịch sự còn có chút làm màu, tiếng cửa suýt bị tiếng ồn lấp đi.

Chỉ có Giản Minh Chu ngồi gần cửa nghe thấy, đứng dậy đi đến cửa: "Hà Tập, bánh kem và anh họ cậu tới rồi."

Nói xong liền mở cửa.

Giản Minh Chu miệng ngậm pizza ngẩng đầu.

Cửa mở ra, người đến ăn mặc chỉnh tề, cầm hộp bánh sinh nhật lớn, kèm theo câu tiếng Anh mượt mà: "Hey~ small yi, happy birth......" [2]

[2] Hà Tập là 何熠 /Héyì/, small yi là tiểu Tập :))

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Tay Giản Minh Chu run tới nỗi suýt không cầm được miếng pizza.

Lại gặp quỷ rồi! Đây chẳng phải là chủ biên bộ văn học Hà Lộ Thần sao!

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Minh Chu: Nhiều người ghê~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.