Lúc Giản Minh Chu tỉnh lại, cảm giác mình đang gối đầu trên một vị trí rất thoải mái.
Nhiệt độ ấm áp từ đối phương truyền tới, mang theo chút hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm. Trong lúc mơ màng anh vô thức cọ sát, dùng má dụi lên.
Phía dưới đột nhiên căng thẳng.
"......" Ý thức bỗng thanh tỉnh.
Giản Minh Chu vừa mở mắt, liền thấy bản thân đang dựa vào bả vai Tạ Cảnh, trán còn dán vào hõm vai người ta. Mà đối phương lại yên tĩnh cụp mắt, một tay lướt điện thoại.
Tim anh hẫng một nhịp! Lập tức ngồi thẳng dậy.
——Từ từ, tại sao... sao lại như vậy?
Anh dựa vào Tạ Cảnh ngủ? Vừa nãy còn cọ cọ người ta...
"Chú nhỏ." Người trước mặt lên tiếng kéo suy nghĩ anh về.
Màn hình chợp tắt, Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn qua, thần sắc tự nhiên, mang theo ý cười nhạt: "Chú ngủ đủ rồi sao?"
Ánh mắt Tạ Cảnh rơi xuống vài giây, lại thoải mái dựa vào sofa. Ánh đèn chiếu lên bờ vai rộng lớn.
"Nếu chú vẫn buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi."
Cậu nói ngủ thêm một lát, nhưng lại giống như có thể dựa vào người cậu ngủ thêm một lát.
Hình ảnh hiện lên trong đầu anh chốc lát rồi lập tức bị dập tắt.
Nhưng anh thấy lúc Tạ Cảnh nói câu đấy thần sắc tự nhiên, hình như không có ý gì khác. Lòng thầm thở dài: Tạ Cảnh đúng là thẳng tắp, mình nghĩ không sai chút nào.
Anh bình tĩnh trở lại: "Không cần đâu, tôi tỉnh rồi."
Tạ Cảnh vâng một tiếng, đứng lên.
"Vậy chú thu dọn rồi dậy ăn tối đi."
Nói xong cậu cúi người nhặt chiếc khăn.
Bờ vai rộng lớn, trong khoảng cách gần như thế này, dường như có thể cảm nhận được từng tầng cơ bắp dưới lớp áo thun đen.
Giản Minh Chu nhìn nhìn: "Có làm vai cậu mỏi không?"
"Ừm, có một chút."
"......"
Không khách sáo tí nào.
Giản Minh Chu giơ tay: "Vậy để tôi ấn ấn cho cậu nha."
Ngay khi đầu ngón tay anh vừa chạm vào bờ vai qua lớp áo thun, vai liền căng chặt, rất nhanh rút khỏi bàn tay anh.
Giản Minh Chu ghi nhớ, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, tiểu Cảnh, sinh nhật cậu ngày bao nhiêu? Cậu thích gì?"
Tạ Cảnh hơi sững người: "10 tháng 10. Không đặc biệt thích thứ gì cả." Cậu cong môi nói, dựa vào quầy bếp nhìn qua: "Chú nhỏ à, chú định tổ chức sinh nhật cho tôi sao?"
Ly thủy tinh phản chiếu tia sáng vụn vặt, rơi vào mắt cậu.
"Nếu nhà cậu tổ chức sinh nhật, tiện mời cả tôi." Giản Minh Chu đáp.
"Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật."
Âm thanh trước mặt nhẹ nhàng, Giản Minh Chu nghĩ mình nghe nhầm rồi. Anh ngẩng đầu nhìn qua, hồi lâu thăm dò: "...Vậy, 'tiệc mừng thọ' của cậu thì sao?"
Tạ Cảnh nhìn anh bất động, gọi một tiếng: "Chú nhỏ?"
Âm thanh thu hút sự chú ý của hai người đằng trước.
Hà Tập quay đầu chào: "Tạ Cảnh, anh Minh Chu, mọi người tới rồi! À, đây là em gái em, Hà Ngọc!"
Giản Minh Chu sống lại: Thì ra là em gái.
Lúc này, Châu Hứa Dương ở bên kia chạy đến, gọi lớn: "Hà Tập, pizza đến rồi, để ở đâu đây?"
"Để ngoài phòng khách đi."
"Ai dô, anh Hứa Dương!" Em gái lập tức kéo tay Hà Tập, nháy mắt với Châu Hứa Dương: "Hôm nay anh trai thuộc về em, anh đừng để bụng nha~"
Châu Hứa Dương khó hiểu: "Ờm, không sao mà."
"......"
Giản Minh Chu nhếch môi: Em gái, thì ra em cũng đu cp này!
Anh bình tĩnh cầm hộp quà đưa qua: "Tiểu Tập, sinh nhật vui vẻ."
Tạ Cảnh cũng đưa quà: "Này."
"Wow cảm ơn! Ây da, anh Minh Chu tới là được rồi..." Hà Tập nói được một nửa, Hà Ngọc kế bên ló đầu ra. Cậu ra mới nhớ ra vừa nãy bị ngắt ngang lúc giới thiệu——
"Ồ tiểu Ngọc, anh Minh Chu anh từng kể với em, kia là bạn tốt của anh, Tạ Cảnh, bây giờ đang ở cùng anh Minh Chu đó."
Dứt lời, khóe miệng Hà Ngọc nhếch lên, không kiềm được bấu vào eo Hà Tập.
"Shhh...!" Hà Tập: "Em làm gì thế?"
"Không không không có gì hơ hơ hơ~"
Giản Minh Chu: ...Được rồi, anh biết rồi.
Anh liếc nhìn Tạ Cảnh biểu cảm không thay đổi, may mà đối phương không hiểu, nếu không thì khó xử lắm. Dưới ánh mắt nóng rực của em gái, anh gọi cậu rời đi: "Chúng ta ra ngoài đi."
Tạ Cảnh gật đầu: "Được."
------
Lúc này là buổi sáng.
Thời tiết rất tốt, ánh nắng sáng sủa chiếu vào nhà, xung quanh còn treo bảng chúc mừng sinh nhật và ruy băng bong bóng.
Một đám thanh niên trẻ tuổi hoạt bát sôi động, Giản Minh Chu cũng là người hướng ngoại, không bao lâu đã hòa nhập vào đám đông.
Trong đó có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhích đến đập bàn: "Chú đẹp trai của Tạ Cảnh! Em nhớ chú rồi, lần trước chú còn đến đưa giấy huấn luyện cho Tạ Cảnh!"
Giản Minh Chu nhìn qua Tạ Cảnh kế bên, ánh mắt nghi vấn: Bạn cậu à?
Tạ Cảnh ngồi bên cạnh ngẩng đầu: "Nghê Nhiên."
Nghê Nhiên thật sự thích khuôn mặt của anh, cảm thấy mắt mình được hưởng lợi rồi. Cô cực kì kích động: "Ấy chú nhỏ, à không, gọi là 'anh' hay 'chú nhỏ' đây? Chú..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]