Việt Nam sờ sờ điện thoại, chợt nhớ ra U.K đang ở đây, cậu hít nhẹ, quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kì.
"Tôi làm sao tới được đây vậy?"
U.K cười mỉm, chậm rãi tóm tắt sơ qua về việc hắn cứu cậu khỏi tay I.E như thế nào.
"Cảm ơn vì hành động của ngài..." Việt Nam cúi đầu cảm ơn, U.K gật đầu vừa lòng.
"Cơ mà, tôi cần phải rời khỏi sớm, ân tình này..."
"Cậu không cần vội vã thế, cơ thể cậu còn yếu, ở đây lâu thêm chút." Không để Việt Nam nói xong, U.K thẳng thừng ngắt lời.
Có vấn đề. Việt Nam ngại ngùng cười, trong lòng thầm đoán xem U.K đang toan tính gì.
"Như vậy có vẻ không ổn..."
"Yên tâm, lâu lắm chỗ này mới có khách tới chơi mà." U.K cười đáp, sau đó hắn liếc qua đồng hồ, nói tiếp.
"Giờ cũng không còn sớm, cậu có đói không? Muốn dùng bữa chứ?" U.K lịch sự nói.
"Cảm ơn ngài, nếu ngài không phiền..." Việt Nam cười đáp, U.K gật đầu rồi rời khỏi.
"Cậu cứ nghỉ ngơi, khi nào chuẩn bị xong sẽ có người lên gọi cậu." Hắn nói xong liền đống cửa đi mất.
Việt Nam cũng thu lại nụ cười, lạnh nhạt nhìn xuống bộ áo ngủ màu đỏ sẫm đang được mặc trên người.
Cậu à một tiếng.
Việt Nam ngẩng đầu đánh giá xung quanh, cửa sổ kính sát đất, từ tầm nhìn ra ngoài có thể đoán đây là tầng 6, 7. Hơn nữa căn phòng này,... dường như có giám sát.
Việt Nam nắm chặt điện thoại, bước xuống giường.
Khi bị I.E đánh ngất, cậu mặc đồ Phát Xít.
Khi I.E đụng độ U.K, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/countryhuman-vietnam-harem-xuyen-vao-sach-biet-lam-sao/177646/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.