Đến cuối cùng Tạ Chiêu cũng không phát hiện mình thiếu một gói que cay.
Vốn Lục Thừa Tư còn hơi đắc ý, nhưng ngày hôm sau anh nghe Tạ Chiêu nói, bởi vì trong nhà có việc, ông chủ quán tôm cay đã hẹn trước phải đóng cửa mấy ngày, tất cả lịch hẹn trước đều bị lùi lại, hoặc là hủy bỏ đặt lại sau.
Lục Thừa Tư: “…”
Anh sai rồi, anh không nên vì tham một gói que cay mà liên lụy đến ăn tôm.
Vốn anh cũng không nhất định phải ăn quán này, nhưng bởi vì Tạ Chiêu rất đề cử, hiện tại lại xảy ra chuyện này tạo ra tâm lý phản nghịch, anh càng muốn ăn tôm của quán này.
Lục Thừa Tư: Không sao, tôi có thể đợi
Tạ Chiêu nhìn biểu tượng anh gửi tới, luôn cảm thấy có chút cắn răng nghiến lợi.
“Phụt.” Tạ Chiêu không nhịn được bật cười, cho dù tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm, trước mặt ăn uống cũng hèn mọn như thế!
Tạ Chiêu: Trải qua chờ đợi đồ ăn, thường thường khi ăn sẽ ngon hơn nhiều
Lục Thừa Tư: Tôi cũng nghe nói nghiên cứu tâm lý học về vấn đề này, nhưng với tôi mà nói, tất cả đồ ăn đều chờ rất lâu rồi
Tạ Chiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Tạ Chiêu: Thảm
Trước khi quán tôm mở cửa trở lại, Tạ Chiêu nhận được thư mời tiệc rượu trong giới. Thời gian đã được xác định chính thức, hoàn hảo chuyển ra sau hội ký sách của cô, Tạ Chiêu hết sức hài lòng.
Mặc dù buổi gặp mặt trong giới này không cần mặc đồ đặt may cao cấp, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cot-truyen-toi-viet-thanh-su-that/1151234/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.