Tiếng thét chói tai của Phó Linh rất nhanh dẫn vệ sĩ tới, Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư cũng đi theo nhìn xem.Sắc mặt Phó Linh tái nhợt ngồi xổm dưới đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm máy tính trên bàn, giống như bên trong có ma nữ thò đầu ra.Tạ Chiêu thầm nghĩ không đúng, vội vàng đi lên kiểm tra máy tính của mình, phát hiện quả nhiên bị người khác động tới.Cô quay đầu nhìn Phó Linh ngồi chồm hổm, hỏi cô ta: “Cô mở tài liệu ra? Làm sao cô biết mật mã máy tính của tôi?”Triệu Khoan bên cạnh vô ý thức chửi bậy một câu: “Với mật mã đó của cô, muốn không biết cũng khó.”Tạ Chiêu: “…”Cô im lặng giây lát, rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói: “Cho nên các anh cũng biết? Còn không thừa nhận các anh từng lén copy tài liệu của tôi!”Triệu Khoan: “…”Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, giống như đang phê phán anh ta lắm miệng―― Hiển nhiên anh ta đã quên, lần trước cũng bởi vì anh ta lắm miệng, sự việc mới bại lộ.“Cô xem máy tính có vấn đề gì không trước đi.” Lục Thừa Tư nhắc nhở một câu.Tạ Chiêu cũng không muốn cãi cọ với bọn họ, quay đầu kiểm tra tài liệu của mình: “Cô ta viết một câu Phó Lãng bị oan, được cảnh sát thả ra.”Lục Thừa Tư nghe xong lời này, lập tức nở nụ cười lạnh.Tạ Chiêu cũng lắc đầu, nhìn về phía Phó Linh còn đang hoảng hồn: “Vừa rồi còn có chút thương cô, nhưng chuyện Phó Lãng chứng cứ đã vô cùng xác thực, anh ta đã làm sai chuyện, nên nhận trừng phạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cot-truyen-toi-viet-thanh-su-that/1151217/chuong-20.html