Ngón tay út của hai người ngoắc vào nhau, không gian trở nên yên tĩnh. Lông mi của cô khẽ run lên, đột nhiên cô phá lên cười, cơ thể hơi nghiêng về phía Kinh Hoằng Hiên, cô đặt tay lên bả vai của anh. "Ý của em là, Ninh Tuấn Thần chắn chắn không phải là đối thủ của anh, anh dễ dàng KO hắn ta, em không hề có ý bảo anh nên tìm đường lùi đâu, ha ha!" Mễ Mị dùng nụ cười để khiến cho Kinh Hoằng Hiên chuyển sự chú ý. Nếu Kinh Hoằng Hiên hỏi lại, chắc chắn cô sẽ nói anh suy nghĩ nhiều rồi. Tóm lại, khi đối diện một người thông minh như anh, càng nói nhiều thì dễ lộ ra sơ hở. Kinh Hoằng Hiên nghe xong lời nói này của cô, con mắt khẽ đảo qua một vòng, anh trầm tư suy nghĩ, khẽ gật đầu nói: "Ừ, em nói rất đúng." Anh ngồi yên nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập sự cưng chiều. Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm. Cô dần bình tĩnh lại, thấy Kinh Hoằng Hiên không còn để ý đến chuyện này nữa, lúc này cô mới yên tâm. Xem ra, cuộc nói chuyện ngày hôm nay diễn ra rất thành công, Mễ Mị cảm thấy rất phấn khích. Khúc nhạc đêm kia nhanh chóng bị lãng quên, đây là lần đầu tiên cô với Kinh Hoằng Hiên hợp tác với nhau, đây mới là hợp tác đích thực. Bữa cơm trưa diễn ra khoảng tầm 30 phút mới kết thúc. Vì ngày hôm nay Mễ Mị mới xuất viện, nên sau khi ăn xong hai người không có dự định đi đâu chơi cả, Kinh Hoằng Hiên đưa cô về nhà. Trước khi bước lên xe, Mễ Mị giữ Kinh Hoằng Hiên lại, dưới ánh mắt dịu dàng của anh. Mễ Mị cũng đủ dũng khí để nói ra điều mình muốn nói. "Kinh Hoằng Hiên, bây giờ hai chúng ta chính thức là đồng minh đúng không?" "Đúng vậy." Kinh Hoằng Hiên trả lời không chút do dự: "Sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em." Anh đẹp trai à, anh nhớ giữ lời hứa đó nhe! Trên đường về nhà, tâm trạng của Mễ Mị rất tốt. Xe chạy đến trước cửa nhà cô, Mễ Mị chờ Kinh Hoằng Hiên dừng xe hẳn, cô mới cởi dây an toàn, quay lại chào tạm biệt anh: "Tạm biệt anh ~ " Kinh Hoằng Hiên bước xuống xe, chủ động mở cửa xe giúp cô, sau đó anh nắm chặt lấy tay cô, nói: "Em đứng đây chờ anh một lúc được không." Hả? Mễ Mị nghi ngờ đi theo anh, cả hai người dừng lại ở trước cốp xe, Mễ Mị nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đột nhiên quay lại nhìn cô, trái tim cô đập ngày càng nhanh, cô cảm thấy rất hồi hộp và mong đợi. Có phải anh định tặng quà cho cô đúng không? Cốp xe từ từ mở ra, để lộ ra món quà bí mật anh dành cho cô. Cánh hoa màu hồng nhạt, quyến rũ. Trong cốp xe chất đầy hoa hồng. Dưới ánh nắng mặt trời, "màu hồng nhạt" dần chuyển sang "màu pastel". Mễ Mị ngạc nhiên, cô lấy tay che miệng lại, run rẩy nói: "Đóa hoa này... anh định tặng cho em sao?" "Ừ, chúc mừng em đã xuất viện." Kinh Hoằng Hiên ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng như làn gió xuân. "Về sau, anh mong tiểu công chúa của anh lúc nào cũng khỏe mạnh." Vòng tay ấm áp rộng lớn, ngập tràn mùi hương quen thuộc, giữ cho nhịp tim cô ổn định trở lại. Cảm xúc đó liên tục thôi thúc cô, Mễ Mị không chút do dự, cô từ tiến lại gần khuôn mặt đẹp trai kia, kiễng chân lên, cố ngẩng đầu lên từ từ tiến lại gần. Người này đã phạm quy trước, nên... cô mới không thể kiềm chế được! Cô cố áp chế từ run rẩy từ cổ họng truyền lên, vừa bật ra khỏi miệng, giọng nói của cô trở nên rất dịu dàng: "Cảm ơn anh." Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, tay Mễ Mị đặt lên bả vai của Kinh Hoằng Hiên, nhanh chóng chạm lên khóe môi của anh. Bốn cánh môi chạm vào nhau, khiến cho cơ thể của cô run lẩy bẩy. Dự định lúc đầu của cô, là hôn xong sẽ bỏ chạy. Nhưng cô là tay mơ, nên không biết cách điều chỉnh cho phù hợp. Mễ Mị chỉ biết khóc thét trong lòng. Khuôn mặt Mễ Mị đỏ ửng lên, cô đang định rút quân. Cô nhìn người đang đứng bên cạnh, vừa có chút kích động vừa xấu hổ. Gót chân không ngừng lắc lư. Phải làm sao bây giờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn người khác, chắc biểu hiện của cô rất tệ! Kinh Hoằng Hiên sững người lại, anh cảm nhận sự nóng rát từ tai bốc lên, cảm giác mềm mại khẽ lướt qua cánh môi. Tất cả mọi thứ giống như là một giấc mơ. Phản ứng đầu tiên trong đầu anh, đây là lần đầu tiên Mễ Mị chủ động hôn anh. Mễ Mị đứng cách anh khoảng tầm 2 bước chân, cô nhìn anh bằng cặp mắt long lanh, vẻ mặt thẹn thùng. Người luôn giữ được sự bình tĩnh như Kinh Hoằng Hiên, lần đầu tiên trở tay không kịp. Chỉ một vài giây trôi qua, trong lòng hai người dâng trào những mạch sóng ngầm. Mễ Mị trước cái nhìn chăm chú của Kinh Hoằng Hiên, cô dần cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ vừa nãy cô không may đụng trúng anh? Nhưng sao cô không cảm thấy đau nhỉ.... Vì sao anh lại nhìn cô như vậy! Cô đang rất bối rối, tiếp theo nên làm gì đây. Nói lời chào tạm biệt xong chạy thẳng vào nhà? Nhưng đóa hoa kia phải làm sao bây giờ, đây là lần đầu tiên cô được Kinh Hoằng Hiên tặng hoa, nhất định cô phải mang nó về QWQ! Cô nhìn lướt qua đóa hoa màu hồng nhạt kia, đột nhiên Mễ Mị nảy ra ý tưởng. "Anh giúp em chụp một tấm ảnh được không!" Bầu không khí ái muội đã bị phá vỡ. Mễ Mị cúi đầu xuống, cô tiến lại gần, nhét điện thoại vào tay Kinh Hoằng Hiên, nói xong cô chạy đi, cô đứng trước xe ô tô, tay cầm theo bó hoa, đứng tạo dáng, cô liên tục thúc giục anh mau chóng chụp ảnh cho nào. "Nhanh lên nào, nhớ phải chụp cho em đẹp vào đấy." Chụp ảnh xong, cô thuận lợi mang đóa hoa về nhà, ha ha ha. Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị đang nở nụ cười rạng rỡ, đã vào thưa thế chuẩn bị, anh cố áp chế cảm xúc trong lòng xuống, ngoan ngoãn mở camera ra... Đúng là tiểu tổ tông... Kinh Hoằng Hiên vừa mới giơ điện thoại lên, đang chuẩn bị chụp ảnh, thì Mễ Mị đột nhiên ngăn cản anh lại: "Không được, anh chờ em một chút." Sau đó liền chạy về chỗ anh đang đứng. Ủa? Lại có chuyện gì vậy? Mễ Mị kéo cánh tay anh xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Anh để máy ảnh thấp xuống, anh mà chụp góc độ này là biến em thành một con robot vừa thấp lùn. Nên anh hạ thấp tay xuống, và điều quan trọng nhất, phải làm nổi bật đôi chân dài của em." Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Anh nhân tiện nhìn xuống cặp chân của cô. Làn da trắng nõn, lại thẳng, đầu gối tròn và trơn bóng. So với chiều cao của cô, thì cô sở hữu một cặp chân khá dài. Mễ Mị vừa tạo dáng xong. Kinh Hoằng Hiên cúi người xuống giơ điện thoại lên, anh bắt đầu chụp hình. Cạch cạch cạch. Kinh Hoằng Hiên điều chỉnh khoảng tầm 2 đến 3 góc độ, mất tầm khoảng 1 phút. "Xong rồi." Anh vừa dứt lời, Mễ Mị chạy đến chỗ anh đang đứng, cô mở điện thoại ra để xem ảnh. Dù gì thì Kinh Hoằng Hiên cũng thường xuyên đi chụp hình tạp chí, nên anh nắm khá rõ quy tắc chụp ảnh, nên bức hình anh chụp khá đẹp. Mễ Mị bật cười, cô mở album ảnh ra xem, sau đó cô nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện anh chụp tận 8 bức hình, nhưng đều được chung một góc, biểu cảm trên khuôn mặt của cô cũng giống hệt nhau. Cô nhìn còn tưởng anh copy paste. "Tại sao anh lại chụp nhiều như vậy?" Mễ Mị bối rối hỏi. "Chụp như vậy để em lựa chọn ra bức hình đẹp nhất." Kinh Hoằng Hiên trả lời rất hiển nhiên: "Trong vòng một phút đồng hồ, con người sẽ thay đổi rất nhiều biểu cảm khác nhau, em cứ mở ra nhìn thử đi, chắc chắn em sẽ tìm ra được điểm khác biệt." Mễ Mị hóa đá... Kinh Hoằng Hiên nhận tiện mở một bức ảnh ra để ngắm, trên khuôn mặt của anh để lộ ra sự hài lòng. Ừ, chân có vẻ rất dài. "Em có hài lòng không?" Kinh Hoằng Hiên hỏi. Mễ Mị khẽ gật đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Kinh Hoằng Hiên cao hơn cô một cái đầu, lúc hai người đứng cạnh nhau, cô đều phải ngẩng đầu lên để nhìn anh. Nhờ ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên, đột nhiên trong đầu cô nhớ đến bài viết đang hot trên mạng gần đây... "Kinh Hoằng Hiên, anh giúp em chụp mấy tấm hình nữa có được không." Đôi mắt của Mễ Mị sáng lấp lánh: "Lần này anh không cần ngồi xuống đâu, anh tự điều chỉnh theo góc độ mình thích." 5 phút sau, Mễ Mị vui vẻ cất điện thoại. Cô kêu người giúp việc gần đó gíup cô mang đóa hoa vào trong nhà trước Trước khi tạm biệt, Kinh Hoằng Hiên còn giữ Mễ Mị lại, anh dịu dàng hỏi cô: "Ngày mai em có muốn văn phòng của anh vẽ tranh không?" Mễ Mị khẽ gật đầu, cô bật cười nói: "Đương nhiên là có rồi! Em còn mang theo cơm trưa nữa~ " Kinh Hoằng Hiên bật cười. Mễ Mị đã hứa với Kinh Hoằng Hiên. Nhưng cả hai vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi. Kinh Hoằng Hiên đưa cô về đến cửa nhà, khi thấy cô vào trong nhà, lúc này anh mới rời đi. Mễ Mị nhìn qua khe cửa thấy Kinh Hoằng Hiên ngày càng đi xa, đột nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng thở dài ai oán. "Em về nhà rồi à..." Mễ Mị quay lại nhìn, thấy Mễ Quan đang đứng nhìn cô. Mễ Quan nhìn cô em gái đang chìm đắm trong tình yêu, còn bó hoa hồng rực rỡ trên bàn phòng khách, lần đầu anh ta buồn thay cho số phận độc thân của mình. Mễ Mị làm mặt xấu, cô đóng cửa lại, vui vẻ chạy lên phòng. Khoảng tầm 15 phút sau, Mễ Quan mở wechat ra xem, thấy em gái vừa cập nhật bài viết mới. Mễ Mị: Cảm ơn Kinh tổng. Jpg. Ở phía dưới còn kèm theo một bức ảnh, Mễ Mị trong bức ảnh đang nở nụ cười rạng rỡ, cô đang ôm một đóa hoa màu hồng nhạt. Tràn ngập hơi thở tình yêu. [ Kinh Hoằng Hiên: Xinh đẹp. ] [ Thu Viện Á: Oa oa oa! Ghen tị quá đi! Tôi cũng muốn hẹn hò! ] [ Mễ Quan: Chuyện xảy ra khi nào, tại sao anh không biết... ] [ Phương Kỳ: Trời ơi, lãng mạn quá. 666 ] [ bằng hữu: Ngất xỉu. Vì ép ăn cơm chó nhiều quá. ] —— Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy Mễ Mị đã vào trong nhà, anh mới chịu rời đi. Khi xe đang chạy trên đường, nụ cười trên khuôn mặt anh dần biến mất. Anh xoay tay lái, tìm một bãi để xe gần đó, dừng xe lại. Kinh Hoằng Hiên nhắm mặt lại, anh ấn thật mạnh lên hai huyệt thái dương của mình Đầu của anh lại bắt đầu đau. Kể từ ngày Mễ Mị suýt gặp tai nạn trên đường, ngày nào anh nằm mơ giấc mơ đó. Khi tỉnh dậy, anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng đau đầu. Lúc đầu, anh chỉ thấy hơi đau đầu, mấy ngày sau trán của anh bắt đầu nóng lên, dường như có người nào dùng búa đánh vào đầu của anh, dần dần, anh thấy đau đến mức người như ngất lịm đi. Khoảng tầm 15 phút sau, con đau đầu biến mất, cả người anh ướt đẫm mồ hôi. Mấy ngày sau, tình trạng này lặp lại và ngày càng thường xuyên hơn. Nhưng Kinh Hoằng Hiên không kể cho ai nghe chuyện này. Nhưng mà ngày hôm nay, cơn đau đầu không giống với mọi khi, anh bắt đầu ù tai chóng mắt, giống như, có con gì đó đang ở trong đầu anh, nó ăn từng mạch máu và phá hủy não bộ của anh. Cơn đau đầu kéo dài mãi, khiến đôi mắt của anh biến thành màu đỏ. Trước mặt anh lại xuất hiện hình ảnh kia, mờ mờ ảo ảo hiện lên. Vũng máu đỏ tươi đó lại xuất hiện, từ từ, máu đã ngừng chảy, biến thành khung cảnh ảm đạm đau thương. Trên bầu trời những cánh hoa hồng đang từ từ rơi xuống, có một bóng người đang đi về phía anh.... Cảm giác này rất quen thuộc Dường như... anh đã lãng quên điều gì đó... "Phù ——" Kinh Hoằng Hiên hít thở sâu một hơi, cơn đau dữ dội kia dần biến mất, chỉ còn sót lại sự tê cứng và mỏi mệt. Gân xanh tay anh bắt đầu nổi lên, có thứ gì đó chặn lỗ tai anh lại. Lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên liên tục nhấp nhô, anh nhắm mắt lại. "Reng reng reng " Kinh Hoằng Hiên vội vàng mở mắt ra, anh nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên của Lưu Khải Truyện. "Alo, Khải Truyện." "Hoằng Hiên, đã bắt được Lam Huệ." Ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên đột nhiên tối sầm lại: "Cậu đang ở đâu." "Vẫn ở chỗ cũ." Lưu Khải Truyện: "Còn có một việc nữa, ngân hàng bên Mỹ vừa đưa tin, họ nói Ninh Tuấn Thần đã rút một khoản tiền rất lớn. Và ngày hôm nay, người kia đã báo cáo lại tin tức, hắn ta nói Ninh Tuấn Thần đột nhiên đầu tư tiền vào một phòng nghiên cứu." Chuyên gia về não bộ! Kinh Hoằng Hiên nghe thế vậy, trong lòng anh lóe lên một tia sét.. Trong đầu vang lên âm thanh giống với tiếng đàn đứt dây. Anh đưa hai tay ra vuốt sống mũi, giọng nói vẫn rất bình thản: "Sai người đi điều tra tung tích Ninh Tuấn Thần giúp tôi, mau lên" Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại, anh lôi viên thuốc giảm đau ra tống vào miệng, bắt đầu khởi động xe, đi về hướng Đông của thành phố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]