Edit: Ngô Diệp Tử Beta: Bom "Mễ Mị, em không sao chứ?" Có một cảm giác đau nhức từ mũi truyền lên, Mễ Mị nhìn thấy một bóng đen mờ ảo đang đứng trước mặt. Cô cảm thấy rất tức ngực, huyệt thái dương nhức lên từng cơn, cô cố mở to mắt ra, mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện. Người này sở hữu một cặp mắt đào hoa rất đẹp, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng, đường nét trên khuôn mặt rất xuất sắc. Mễ Mị trầm trồ khen ngợi đối phương, đây quả thực là một anh chàng rất đẹp trai. Vào giây phút này, người đó đang nhíu mày nhìn cô, cặp mắt đen nháy, sâu thăm thẳm không chút gợn sóng. Thấy Mễ Mị đang thơ thẩn nhìn mình, anh đành phải lên tiếng. "Em vẫn ổn đúng không?" Hình như người này đang nói chuyện với cô? Nhưng cô không hề quen người này... Mặc dù trong lòng Mễ Mị rất khó hiểu, nhưng cô không thể kiểm soát được cái miệng của mình: " Anh Hoằng Hiên." Kinh Hoằng Hiên thấy người trong lòng đã dần tỉnh lại, anh mới thả lỏng bàn tay đang ôm cô ra. Làn da trắng nõn của Mễ Mị xuất hiện 1 vết đỏ do anh vừa dùng một lực mạnh ấn xuống. Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, anh đành phải vươn tay ra nhấc bổng cô lên, tiến về phía trước mấy bước, và dịu dàng đặt cô lên giường. Mễ Mị đang rất hoảng sợ, cô không hiểu vì sao mình lại gọi người này là anh Hoằng Hiên, lại còn được ôm theo kiểu công chúa, vì khoảng cách quá gần nên cô có thể cảm nhận khí chất lạnh lùng xen lẫn mùi hương cây tùng trên người đàn ông này. Mễ Mị định lên tiếng hỏi vị soái ca này là ai? Tại sao bọn họ lại quen biết nhau? Họ đã từng gặp nhau ở đâu? Bỗng nhiên có một cơn đau nhức từ ngực truyền lên, cô còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đỏ rực: [ Cảnh báo!!! Không được làm trái theo thiết lập nhân vật!!! Khởi động mức cảnh báo cấp độ 1, ký chủ sẽ bị cảm giác như điện giật ~ PS: Trong quá trình kiểm tra, phát hiện năng lượng của ký chủ quá thấp. Nên hệ thống quyết định mở kỹ năng dành cho người mới. ] Một luồng điện không biết từ đâu xuất hiện, khiến cho toàn bộ cơ thể của cô bị tê cứng lại, nhịp tim tăng một cách chóng mặt. Vào giây phút này, Mễ Mị mới hiểu được cảm giác một chiếc ô tô từ vận tốc 20 km/h đột nhiên tăng tốc lên tới vận tốc 200 km/h. Cô hoảng sợ vội lấy tay lên che ngực. Kinh Hoằng Hiên vừa đặt cái gối ở phía sau lưng Mễ Mị, anh vẫn chưa kịp thả tay ra, thì đột nhiên sắc mặt của Mễ Mị trở nên trắng bệch, cô ngã vào trong vòng tay của anh. "Rốt cuộc thì em bị làm sao vậy? Em có muốn anh đưa em đến bệnh viện không?" Kinh Hoằng Hiên tay chân nhanh nhẹ vội đỡ lấy Mễ Mi, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu xuất hiện tia nghi ngờ. Ngày hôm nay, Mễ Mị đột hiện hẹn gặp anh tại khách sạn Hi Phạm. Vừa mới bước vào trong phòng, nhìn cách bày trí của căn phòng, sau đó nhìn cách ăn mặc của Mễ Mị, anh lập tức đoán ra được ý đồ của cô. Khi anh nhìn thấy Mễ Mị đột nhiên té xỉu, anh còn thản nhiên đứng nhìn cô diễn kịch. Nhưng vào lúc này, Mễ Mị nằm trong vòng tay của anh, anh có thể cảm nhận được cơ thể run rẩy của cô, sắc mặt thì trắng bệch, mồ hôi liên tục ra, bàn tay trắng nõn bắt đầu nổi gân xanh lên, dường như chỉ cần dùng chút lực là có thể dễ dàng bẻ gãy... Lúc này anh mới nhớ ra người này từ nhỏ đã thường xuyên đau ốm. Kinh Hoằng Hiên hoảng hốt, anh sợ bây giờ cô đang thực sự không ổn. "Thuốc... thuốc... ở trong ví..." Kinh Hoằng Hiên lập tức với lấy chiếc ví đang được treo trên giá đựng đồ đưa cho cô. Mễ Mi theo bản năng vội vàng mở hộp thuốc màu trắng ra, cô dốc 3 viên thuốc rồi cho thẳng lên miệng. Dường như dòng điện vẫn còn sót lại trong cơ thể, nên cô vẫn cảm thấy rất tức ngực. Bàn tay cô run đến mức cầm hộp thuốc cũng không vững. Mễ Mị nhắm mắt lại cố hít thở sâu một hơi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?! Rõ ràng vào giờ này thì cô đang phải ở nhà? Tại sao vừa mở mắt ra cô lại chạy đến một nơi xa lạ? Lại còn gọi người đàn ông kia là Hoằng Hiên ca ca... Với cả dòng chữ cảnh cáo cô vừa nãy là gì, vừa nãy cô bị điện giật. Đúng rồi, chế độ dành cho người mới là sao?! "Anh khuyên em sức khỏe đang không được tốt thì đừng có nghịch ngợm." Từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiêm túc của người đàn ông. Ngay sau đó có một chiếc khăn màu trắng phủ lên người cô. Lúc này cô mới để ý trên người mình đang choàng chiếc khăn tắm của khách sạn. Mễ Mị bình tĩnh quan sát nét mặt của người đàn ông kia, tim của cô đang đập rất nhanh, cô gào thét trong im lặng: Chuyện này không phải do tôi gây ra, bây giờ tôi đang rất bối rối. Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi áo của Kinh Hoằng Hiên vang lên, nó cứ liên tục kêu, dường như Kinh Hoằng Hiên không thèm để ý tới, anh ngay lập tức tắt máy. Anh cúi xuống nhìn sắc mặt của Mễ Mị đã khá hơn. Anh đi đến bàn rót một cốc nước ấm. Nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Kinh Hoằng Hiên nhíu mày, anh lôi điện thoại ra nhìn tên người đang gọi điện thoại đến. "Alo?" Lần này Kinh Hoằng Hiên quyết định nghe máy, anh vừa nghe điện thoại, vừa chạy đến đưa nước cho Mễ Mị. Bây giờ đầu óc của Mễ Mị đang rất choáng, nhìn thấy ly nước trước mặt, cô không chút do dự, cầm cốc nước lên uống một ngụm. Dòng nước ấm áp chảy từ cổ họng đến dạ dày, xua đi cảm giác lo lắng ở trong lòng cô, khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc kệ có chuyện gì đang xảy ra, nhưng vị soái ca này có vẻ rất ga lăng, cô quay sang nhìn Kinh Hoắc Hiên bằng ánh mắt cảm kích. Trong mắt của Kinh Hoằng Hiên, anh thấy Mễ Mị đã cầm cốc nước lên uống, sắc mặt đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, đôi mắt cô lóe sáng lên, hình như ánh mắt của cô đang dừng ở trên người anh. "Anh sẽ đến ngay." Kinh Hoằng Hiên cúp máy điện thoại. Anh quay lại nhìn Mễ Mị đang ngồi trên giường: "Tý nữa anh sẽ gọi điện báo cho anh trai của em, để cậu ấy đi đến đây đón em về nhà." Đột nhiên trước mặt Mễ Mị đột nhiên xuất hiện một dòng chữ [Em không muốn. Em muốn anh đưa em về cơ! ] Ma xui quỷ khiến, Mễ Mị lại nói theo câu nói đó: "Em không muốn. Em muốn anh đưa em về cơ!" Cô nức nở òa khóc nói. ... Cái quái quỷ gì vậy! Kinh Hoằng Hiên sau khi nghe rõ lời cô vừa nói, trên khuôn mặt của anh lộ rõ sự khó chịu nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào phát hiện ra: "Anh đang có việc gấp cần xử lý. Anh sẽ nhờ Mễ Quan đưa em về nhà. Ngày mai anh sẽ đi đến gặp em. Ngoan nào." [Không được để cho người Mễ gia biết Mễ Mị đã về nước. ] Mễ Mị lại nhìn thấy một dòng chữ hiện lên. Cô cảm thấy dường như có ai đang điều kiện cô. "Giờ đã muộn rồi, anh đừng nói chuyện này cho người nhà em biết. Bọn họ cũng không biết ngày hôm nay em về nước." "Nhưng hiện tại em..." "Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi." Kinh Hoằng Hiên đang nói dở thì bị giọng nói nóng vội của Mễ Mi xen ngang, bầu không khí trở nên rất quái dị. Lòng bàn tay của Mễ Mị đã trở nên ướt đẫm, cô có cảm giác chiếc cốc đang cầm sắp rơi xuống. Cô cố cầm cốc nước lên uống thử... thật may mắn là tay của cô vẫn còn có thể cử động! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra!!! QAQ Mễ Mị ép bản thân mình phải thật bình tĩnh. Cô ngẩng đầu lên để quan sát khuôn mặt của người đàn ông kia. Lúc này cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia. Cô thực sự rất sốc, nếu bây giờ cô có thể tự nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, cô có thể cảm nhận sự cô độc và buồn bã toát lên từ cơ thể của mình. Mọi thứ xung quanh đều mang màu sắc u ám. Cô bắt buộc bản thân tập trung lực chú ý. Giương mắt đánh giá người trước mắt. Người đàn ông này... thực sự rất đẹp trai! Cô chắc chắn anh ta là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp. Hai người im lặng nhìn nhau. Kinh Hoằng Hiên chủ động phá vỡ thế im lặng. "Nếu có chuyện gì xảy ra, em nhớ phải gọi điện thoại báo cho anh biết." Mễ Mị khẽ gật đầu. Kinh Hoằng Hiên không thèm ngoảnh lại nhìn cô mà ngay lập tức rời đi. Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Mễ Mị vẫn đang nhìn anh. Có phải cô đang đợi anh hồi tâm chuyển ý? Nhưng anh đã đi đến đại sảnh của khách sạn, mà vẫn không nhìn thấy có người đuổi theo anh. Kinh Hoằng Hiên đi qua đại sảnh, anh thấy hơi lo lắng nên dặn phục vụ nhớ phải để ý đến cô. Rầm. Cánh cửa phòng vừa đóng chặt lại. Mễ Mị liền đưa tay lên xoa hai huyệt thái dương, cô nằm xuống giường. Từ khi cô tỉnh lại, đầu của cô đã đau như búa bổ. Đột nhiên, một hộp thoại hình chữ nhật xuất hiện trong đầu cô. [ Ở trong căn phòng khách sạn 5 sao, khuôn mặt của Mễ Mị đỏ bừng, cô ngắm nghía mình trong gương... Từ bé, cô đã có một ước mơ, chính là được gả cho anh Hoằng Hiên... Căn phòng này được trang trí bằng những gam màu quyến rũ. Ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên nhìn thoáng qua chiếc giường lớn trong phòng, thấy một cô gái đang ngồi giữa những cánh hoa hồng đỏ thắm. Có lẽ bởi vì quá nóng vội, nên Mễ Mị vừa nhìn anh đã vội vàng đi xuống giường... ] Cô vừa mới đoạn xong đoạn này, Mễ Mị vội mở mắt ra nhìn, cô nhìn lướt qua căn phòng mà cô đang ở, phòng khách sạn, trên bàn được bày trí nến và hoa hồng, ga trải giường màu đen, cô đưa tay ra cầm những cánh hoa hồng đỏ thắm lên. Tại sao căn phòng này lại giống với căn phòng mà đoạn văn kia vừa miêu tả. Mễ Mị cúi đầu xuống, kéo chiếc khăn tắm mà Kinh Hoằng Hiên choàng lên người cô trước khi rời đi. Lúc này cô mới nhận ra bản thân mình đang trong tình trạng khỏa thân, cô chỉ mặc đúng chiếc áo lót quyến rũ màu đỏ rực, cùng với chiếc quần lót chữ T, lại còn làm bằng chất liệu xuyên thấu, dưới chân còn mặc chiếc quần tất ren?? Mễ Mị không thể tin đây là sự thật, cô hoảng sợ vội chạy vào trong toilet, nhìn vào gương, là hình ảnh một cô gái sở hữu gương mặt rất xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, trên người chỉ mặc bộ đồ lót màu đỏ càng làm nổi bật khí chất xinh đẹp. Bởi vì quá hoảng sợ nên cô trợn tròn mắt ra nhìn, nhưng như vậy càng khiến cho cô trở nên ma mị hơn... Tại sao cô lại mặc bộ đồ lót sexy này! Cô còn đeo cái bờm hình tai mèo trên đầu?? Bây giờ có hiểu được lý do vì sao Kinh Hoằng Hiên lại do dự như vậy. Hóa ra là, cô đã dụ dỗ thất bại! Đây là lần thứ 3 trong buổi tối ngày hôm nay. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Mễ Mị vội mặc áo choàng tắm lên người, cô hoảng sợ, vội chạy lên giường để tiếp tục xem những trang truyện trong đầu. Nguyên chủ cũng giống với cô, cả hai người đều tên là Mễ Mị, cũng vừa tốt nghiệp đại học xong liền trở về nước, và cô ấy đang muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho vị hôn phu của mình. Từ nhỏ, nguyên chủ đã bị mắc bệnh tim bẩm sinh, cô ấy đã từng phải trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật, nên trên ngực trái của cô ấy có một vết sẹo rất lớn. Không biết liệu có phải do cô ấy quá hưng phấn hay không, nên vừa mới nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên là cô ấy đã bị phát bệnh. Và chính cô ấy đã tự tay phá hủy bầu không khí lãng mạn mà mình cố gây dựng. Nhưng cô ấy không biết rằng, vị hôn phu không thèm để tâm đến điều đó. Sau khi nhận được một cuộc điện thoại, anh đã vội vã rời đi và bỏ lại cô ấy một mình trong khách sạn. Và người gọi điện thoại cho anh chính là cô gái tên Nghê Nhất Lâm. [ Kinh Hoằng Hiên đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Nghê Nhất Lâm, nhưng anh chờ một lúc mà vẫn không thấy người kia lên tiếng. Anh chỉ nghe thấy có tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia chuyền lại. Kinh Hoằng Hiên hoảng sợ vội tăng tốc độ xe lên. Những người đi đường chỉ nhìn thấy một chiếc xe ô tô thể thao đang lao trên đường với tốc độ chóng mặt... (còn tiếp) ] Mễ Mị muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, dù cô đã dùng đủ mọi cách thì trên màn hình vẫn hiện ra dòng chữ đó. Cái quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày chuyện sẽ được cập nhật chương mới? Mễ Mị không nhịn được liền di chuyển đến đoạn đầu của câu chuyện. Nhưng cô chỉ nhìn thấy đúng bìa truyện, ngay cả mục lục cũng không thế. Bìa truyện là hình ảnh một cô gái đang cười, background phía sau là những đóa hoa hồng đỏ thắm. Quyển truyện này có tên là ( Chiếm lấy tình yêu của em). Đoạn văn án: Từ nhỏ Nghê Nhất Lâm đã phải sống trong cô nhi viện, ước mơ lớn nhất của nàng chính là có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc ổn định, và sau này kết hôn với người mình yêu, và cả hai sẽ cùng nhau trải qua một cuộc sống hạnh phúc giản đơn. Thế nhưng, ở ngã rẽ định mệnh. Ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩa đến, mình sẽ có ngày dây dưa với người đàn ông quyền lực này. Giọng nói ấm áp đó vẫn văng vẳng bên tai nàng, giống như những sợi dây tầm xuân quấn chặt lấy trái tim của nàng. "Em không rời khỏi anh được đâu." —— Ơ kìa... Mễ Mị ngồi trên chiếc giường phủ đầy hoa hồng. Hiện tại, cô có thể xác nhận rằng, cô đã xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết có tên là "Chiếm lấy tình yêu của em". Và nữ chính chính là Nghê Nhất Lâm, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, nhờ chăm chỉ học hành, cùng với tinh thần yêu đời lạc quan. Luôn nỗ lực phấn đấu để chạm tới ước mơ. Còn nam chính, dù không nhắc đến tên nam chính nhưng cô có thể dễ dàng đoán ra được nam chính chính là người đàn ông vừa rời đi lúc nãy—— Kinh Hoằng Hiên! Mà cô bất hạnh xuyên vào vai nữ phụ pháo hôi, mắc bệnh tim, tên là Mễ Mị. Tóm lại, vị hôn phu của cô tên là Kinh Hoằng Hiên, là một vị tổng tài bá đạo. Và đêm nay, sau khi ra nước ngoài để trang bị thêm kiến thức, cô muốn nhân cơ hội này để quyến rũ anh. Dù đứng trước vị hôn thê xinh đẹp quyến rũ, nam chính tổng tài mặt không đổi sắc vẫn đứng im bất động. Nhưng vì nhận được điện thoại của Nghê Nhất Lâm, nên anh đã vội vàng rời đi. Vì muốn chạy đến an ủi cô ấy, anh ta đã có một cuộc đua xe khốc liệt với cảnh sát trên đường cao tốc! Nữ chính là cô gái trong sáng thuần khiết ngây thơ, và sở hữu khí chất khác hoàn toàn với vị hôn thê kiêu ngạo. Nên mới được nam chính để ý đến. Cho nên, ngay từ đầu cô đã được định sẵn là một kẻ độc ác và yêu nghiệt. Và mỗi ngày cô sẽ được xem chương mới của câu chuyện, cô không được làm trái theo thiết lập nhân vật. Cô phải đi đúng theo kịch bản của câu chuyện, sẽ trở thành kẻ cản đường hoặc chất xúc tác cho câu chuyện tình yêu cảm động của nhân vật nam nữ chính. Một khi cốt truyện yêu cầu cô phải ra tay, thì cô buộc phải ra tay nếu không sẽ bị trừng trị. Á, á. Con mẹ nó! —— Mễ Mị vẫn chìm đắm trong cảm xúc bực bội. Cô đã dùng đủ mọi cách để xem các trang truyện tiếp theo, nhưng cô vẫn chỉ xem được đúng 3 trang đầu tiên của câu chuyện. Cô đã thử dùng tín hiệu để liên lạc hệ thống nhưng kết quả vẫn là thất bại Mễ Mị dùng răng cắn đầu ngón tay cái, cô trầm tư suy nghĩ, dựa theo lời cảnh báo lúc nãy cùng với hình phạt bị điện giật, dựa theo những gì cô biết bây giờ trên người cô chắc chắn đang có hệ thống. Nếu không thì ai rảnh mà bày mấy cái trò đó ra. Nhưng bây giờ hệ thống đã đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ việc đưa cô đến thế giới này đã tiêu hao quá nhiều năng lượng? Nên bây giờ cô gọi hệ thống không thể trả lời! Hiện tại cô chỉ muốn quay trở về nhà của mình! Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Mễ Mị hoàn hồn, vội cầm điện thoại lên nghe. "Xin chào, Mễ tiểu thư, vừa nãy trước khi rời đi Kinh tổng đã dặn dò chúng tôi chuẩn bị cho ngài bữa tối. Hiện tại chúng tôi đang đứng chờ trước cửa. Hiện tại ngài có đang bận việc gì không ạ?" Từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói ngọt ngào của một cô gái. Bữa tối? Nếu cô không biết trước cốt truyện, Mễ Mị chắc chắn sẽ rất cảm động và sẽ khen Kinh Hoằng Hiên hết lời. Nhưng bây giờ cô nhìn đã biết trước cốt truyện, Mễ Mị thầm chửi thề trong lòng - -! "Mang vào đi." Mễ Mị đứng dậy, sau khi chắc chắn bản thân đã đủ kín đáo, thì cô mới đi ra mở cửa phòng. Cô ngồi trên ghế sofa, bởi vì căn bệnh tim vừa tái phát nên cơ thể của cô hiện tại vẫn còn rất yếu. Phục vụ phòng dọn xong các món ăn để lên bàn "Mễ tiểu thư, ngài có cần chúng tôi giúp việc gì không ạ?" "Không cần, cảm ơn anh rất nhiều." —— *Thế giới trong sách: "Đinh đong." Tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên. Khiến cho Mễ Mị người vừa nãy còn đang nóng vội đi mấy vòng trong phòng đột nhiên dừng lại. Nhịp tim đập rất nhanh vì cô sắp sửa được gặp lại người đó ngoài ra cô cũng rất lo lắng vì chuyện mình sắp làm. Cô hít thở sâu một hơi, dùng bàn tay lạnh ngắt áp lên má để trấn tĩnh lại bản thân. Cô mở mắt ra, trong lòng cô tràn ngập sự mong chờ. " Anh Hoằng Hiên." Người mà cô ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt cô. Trong lòng Mễ Mị trào dâng cảm xúc ngọt ngào và hạnh phúc, cô nở một nụ cười rạng rỡ. "Ừ." Kinh Hoằng Hiên cũng nở nụ cười đáp lại, ánh mắt của anh đảo qua cách bày trí khác lạ của căn phòng này, sau đó quay lại nhìn cô gái trước mặt. "Em gọi anh đến đây có việc gì?" "Anh, anh có thể đi đến chỗ em được không." Vừa dứt lời, Mễ Mị liền kéo Kinh Hoằng Hiên vào phòng. Cạch, cánh cửa phía sau dần đóng lại. "Em đang định làm gì?" Kinh Hoằng Hiên khẽ nhíu mày, trong ánh mắt không hề có tia dao động. Cô gái đang đứng trước mặt anh, chỉ mặc đúng bộ đồ lót màu đỏ càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà. Và anh phải công nhận rằng cô rất xinh đẹp và quyến rũ. "Hoằng Hiên, anh muốn em không?" Trong câu nói đó có chứa đựng rất nhiều sự chờ mong, can đảm, cùng với tình yêu nồng cháy, và cả sự lo lắng... Một lúc sau, người kia vẫn không lên tiếng. Đầu ngón tay của Mễ Mị khẽ run lên, cô ấy cảm thấy rất hoảng sợ xen lẫn với sự xấu hổ tột cùng. Nhịp tim cô ấy ngày càng đập nhanh và dần mất kiểm soát, khung cảnh trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cô ấy dần ngã quỵ xuống. Hình ảnh cuối cùng mà cô ấy nhìn thấy, Kinh Hoằng Hiên đang vội vàng chạy đến đỡ cô ấy, và anh đang nhìn cô bằng cặp mắt đen nháy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]