Hiện tại bây giờ, ta cũng chẳng thể hiểu được bản thân mình. Không hiểu vì điều gì lại cười đến vui vẻ, vui đến độ vai còn vô thức run lên hai cái.
Đứa trẻ trong lòng bị tiếng cười của ta làm cho hoảng loạn, tiếng khóc cũng như vậy mà lớn dần. Tai của ta dạo trước không tốt nhưng không hiểu như nào tiếng khóc của đứa trẻ này lại đi một lượt từ trái sang phải trong tai. Còn muốn thô bạo mà xé toang màn nhĩ của ta.
Ta ôm chặt hắn, một tay khẽ vuốt trên tấm lưng nhỏ bình tĩnh mà nói:" Ca ca như ta không thể cho ngươi ăn ngon. "
- Cháo trắng cùng dưa muối rất ngon._hắn nức nỡ.
- Ngươi sáng nào cũng đối ta than phiền rằng không muốn ăn sáng._ một bên nói, một bên đưa tay rút giấy trên bàn mang đứa nhỏ đang đu trên cổ ta mà gỡ xuống nâng cằm giúp hắn lau mặt.
Nhưng đứa trẻ này thật sự rất cứng đầu, ta càng lau nước mắt hắn sẽ như vậy mà chảy nhiều hơn, mặt cũng như vậy mà đỏ bừng khiến ta không thể không tức giận. Nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Nếu ngươi còn khóc, ta sẽ mang chậu lại hứng, tháng sau sẽ không cần phải trả tiền nước.
Đứa trẻ nghe đến đây mang theo ánh mắt ngập nước ngẩn đầu nhìn ta, bộ dáng lúc này của hắn thật sự rất chật vật cong môi nói với ta là hắn không có khóc. Với câu nói của hắn, ta vẫy vẫy khăn giấy đầy nước mắt trên tay... động tác của ta khiến đứa trẻ này thêm thập phần thẹn thùng một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cot-nhuc-ket-than/1061867/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.