“Được.” Châu Sinh Thần gật đầu, cơ thể vì đứng cả đêm mà trở nên cứng đờ. “Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Ánh mắt Tiểu Nhân lóe lên, anh nhìn cũng hiểu.
Có chuyện gì muốn nói với anh lại không dám mở miệng? Châu Sinh Thần bước xuống lầu, đang nghĩ về biểu hiện kỳ lạ của Tiểu Nhân, tầng một có hai người phụ nữ đang dọn dẹp, anh rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay màu xanh thẫm, đưa lên che mũi tránh bụi trong phòng.
Né tránh không nói... trước mặt mẹ né tránh không nói...
Anh bỗng dừng bước, nghĩ tới Thời Nghi.
Trong nháy mắt anh vội vàng rảo bước, men theo con đường bằng đá xanh tới bên ngoài sân.
Toàn bộ sân viện này vì bệnh tình của Văn Hạnh, đều được cách ly tuyệt đối, bất kỳ ai muốn đến đều phải có mẹ Châu Sinh Thần phái người mời mới được vào. Anh quên mất điều này, vì quá bận tâm đến Văn Hạnh mà quên đi vấn đề này.
Quả nhiên khi ra khỏi tòa nhà, Châu Sinh Thần thấy chú Lâm ở không xa đang nhìn anh cực kỳ lo lắng và vô vọng.
Anh bước tới, đám bảo vệ mới miễn cưỡng tránh ra một lối nhỏ.
“Thời Nghi sao rồi?” Châu Sinh Thần nắm lấy cánh tay ông, năm ngón tay siết chặt.
“Cô Thời Nghi đang cấp cứu.”
“Cấp cứu?”
Chú Lâm nhanh chóng giải thích: “Tối qua, lúc nửa đêm…”
Châu Sinh Thần đã không để ý xem ông nói gì, anh buông ra, chạy đi rất nhanh. Biệt thự này có sáu mươi tám khu lớn nhỏ, một nghìn một trăm mười tám phòng, người rất nhiều, cũng rất phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cot-cach-my-nhan/146202/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.