Vị khách mời khẽ vỗ vỗ vào lưng Thời Nghi.
Cô bừng tỉnh: “Cảm ơn. Cảm ơn quý vị.”
Cô nhận lấy cúp ngọc, do đứng ở nơi được chiếu sáng nhất trên sân khấu nên nhìn mỗi người đều chỉ thấy đường nét, cô thấy Châu Sinh Thần khẽ bắt chéo chân, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Tôi không phải một người giỏi ăn nói,” Thời Nghi rất khiêm tốn, “vì thế tôi chỉ muốn nói cảm ơn. Tôi hi vọng có thể tiếp tục lồng tiếng cho mỗi bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, phim phóng sự, những bộ phim được mua bản quyền của các bạn.”
Cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức mọi người đều tưởng cô vẫn chưa nói xong.
Vì vậy tất cả vẫn yên lặng chờ đợi.
Thời Nghi im lặng một lát, không thể không mỉm cười rồi nói cảm ơn lần nữa.
Sau đó hơi nâng cúp hình tháp trong tay lên. Váy dài màu lam chấm đất vốn là cảnh xuân vô hạn, cô lại kiên quyết chọn kiểu dáng cổ điển che đi cánh tay, cả người chỉ có một món trang sức chính là sợi dây chuyền phỉ thuý mà hôm gặp mặt mẹ Châu Sinh Thần tặng, nó xanh đến mức dường như có nước nhỏ xuống từ đó.
Cô không mỉm cười, thậm chí còn gấp gáp muốn rời đi.
Tất cả mọi người bây giờ mới ý thức được cô đã nói xong.
Tiếng vỗ tay vang lên, cô nhấc tà váy rời khỏi sân khấu, đi xuống từ nơi ánh sáng rực rỡ nhất. Sau lưng đã có nghệ sĩ khác lên sân khấu, biểu diễn trong làn khói mờ ảo.
Dưới sân khấu trong bóng tối Thời Nghi lén lút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cot-cach-my-nhan/146193/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.