Tiểu Thấtmới rời khỏi phòng thí nghiệm được khoảng mười ngày, nhưng trong thời gian đó,anh đã được hít thở một bầu không khí khác lạ, được đứng dưới ánh mặt trời ấmáp. Tuy đã dần làm quen với cuộc sống mới song anh vẫn chưa thể kìm được cảmgiác căng thẳng khi phải đối mặt với những người mặc áo blouse trắng.
Mấy lầnvừa nhìn thấy bác sĩ, Tiểu Thất đã muốn trốn khỏi nơi này một cách nhanh chóng,nhưng rồi anh lại ép mình phải thật bình tĩnh, tự nhủ rằng bây giờ, anh làĐường Trạch Tề, không phải là 074, không một ai ở đây biết anh đến từ đâu,chẳng ai biết anh chỉ là một quái vật không nên tồn tại trên thế gian này.
Anh làĐường Trạch Tề, Đường Trạch Tề, Đường Trạch Tề...
TiểuThất không ngừng tự nói với mình như thế, bất giác siết chặt bàn tay của Hàn Túhơn trước.
Nhậnthấy sự bất an của Tiểu Thất, Hàn Tú đành để mặc cho anh nắm tay mình, hoàntoàn không có ý định rút ra. Cô không rõ từ khi nào, có lẽ là từ lúc bước rakhỏi siêu thị, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô như thế. Hai bàn tay đan vào nhaukhiến cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh.
Sợ hãilà một cảm giác hết sức bình thường. Nhưng...
Rõ rànglà hơn mười ngày trước, những vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn bâygiờ rất nhiều, nhưng lúc đó, anh không hề có những biểu hiện này. Cứ nhìn thấybác sĩ, à không, không chỉ bác sĩ mà cả y tá, chỉ cần thoáng thấy người mặc áoblouse trắng là ánh mắt anh lai tràn đầy sự sợ hãi và phẫn uất. Anh sợ bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/copy-moi-tinh-dau/135442/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.