Chương trước
Chương sau
Khi đếnEC, Hàn Tú sắp xếp Tiểu Thất đến làm vệ sinh thảm trải sàn ở văn phòng của côTrần Mạnh Lợi xấu tính. Người ta có câu: “Cùng giới khắc khẩu, khác giới hútnhau”, cô với Tiểu Lưu đều là phụ nữ, nếu tới làm ở chỗ Trần Mạnh Lợi thì chẳngkhác nào dâng thịt vào miệng cọp.
NhìnTiểu Thất kéo chiếc máy làm vệ sinh thảm trải sàn đi về phía “hang hùm”, Hàn Túđột nhiên cảm thấy không an tâm nên vội đuổi theo, vỗ nhẹ vào vai anh và nói:“Anh biết cách sử dụng chiếc máy này chưa đấy?”
“Ừm”.Trừ khi tâm trạng tốt, còn không, Tiểu Thất bao giờ cũng trả lời mấy câu hỏikiểu đó một cách đơn giản và ngắn gọn như thế.
Hàn Túvẫn không thể yên tâm: “Tôi sẽ di cùng anh tới phòng làm việc của vị đại tiểuthư đó”. Cô phải tận mắt chứng kiến việc anh có thể thao tác máy mà không gặpvấn đề gì rồi mới an tâm quay lại sắp xếp công việc cho Tiểu Lưu. Đây là nguyêntắc của Hàn Tú: cô có thể cho phép nhân viên của mình đập bàn trước mặt kháchhàng vì lòng tự trọng, nhưng không chấp nhận bất cứ một sai sót nào về kĩ thuậthay phục vụ khách hàng với chất lượng thấp.
Đi theotrưởng phòng hành chính bên EC, Hàn Tú và Tiểu Thất kéo chiếc máy làm sạch thảmtrải sàn đi vào phòng làm việc của Trần đại tiểu thư.
Nhìnthao tác của Tiểu Thất thành thục không hề thua kém các nhân viên lâu năm, HànTú biết mình có thể tin tưởng vào anh, tuy vậy, trước khi đi, cô vẫn không quêndặn dò: “Anh lau dọn cho nghiêm túc đấy! Giờ tôi qua xem Tiểu Lưu làm việc thếnào. Nhớ là đừng động vào bất cứ thứ gì trong phòng này nhé!”
“Ừm.”
Vừaquay người lại, chưa bước được mấy bước, Hàn Tú bỗng va phải một người, loạngchoạng suýt ngã, may sao người ấy đã đỡ lấy vai cô. Đưa tay lên sờ chiếc mũiđang đau, trong tầm nhìn hạn hẹp của mình, cô trông thấy một chiếc áo sơ mi nammàu trắng sọc tím. Chưa ngẩng đầu lên xem đó là ai, cô đã nhanh chóng cúi gậpngười xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không làm anh đau chứ?”
Cô nghethấy người đó khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói: “Hàn Tú à, em bắt đầu trở nên kháchkhí như vậy từ bao giờ thế?”
Khóemiệng Hàn Tú hơi giật giật, giọng nói này quen thuộc quá!
Ngườiđối diện mặt mũi anh tuấn, nụ cười xán lạn đang nhìn cô chăm chú. Cô nhanhchóng rời khỏi tay anh, cười ngượng ngùng: “Thì ra là Trần tổng, thật ngại quá,lại đâm trúng anh.”
TrầnMạnh Lễ, thái tử gia của công ty EC. Từ trước khi kí kết hợp đồng với công tyEC, Hàn Tú đã quen anh chàng nổi tiếng đẹp trai đào hoa này.
Thựcra, cô quen biết Trần Mạnh Lễ một cách khá tình cờ.
Lần đầutiên hai người gặp mặt là vào một ngày của ba năm trước, cô cùng Sam Sam, bạntrai Sam Sam và mấy người bạn khác đi leo núi. Mới leo được giữa chừng, Sam Samvì chuyện anh bạn trai thích giúp đỡ người khác, dìu một mĩ nữ lạ mặt ăn mặc vôcùng gợi cảm chứ không đỡ mình đi một đoạn ngắn nên lên cơn ghen lồng lộn, tìmđủ mọi lí do để cãi cọ. Bạn trai Sam Sam trong lúc tức giận, quay đầu bỏ điluôn.
Đây rõràng là một chuyện nhỏ nhặt, vặt vãnh, chẳng đáng để hai người họ cãi nhau đỏmặt tía tai. Cho rằng Sam Sam chuyện bé xé ra to, làm lớn chuyện một cách quáđáng, anh chàng kia chẳng qua chỉ giúp người ta một chút, không hề liếc mắt đưatình với mĩ nữ, hành động giúp đỡ người khác đó hoàn toàn không có gì là sai cả(chẳng qua là cô gái đó ăn mặc hơi gợi cảm thôi),Hàn Tú mắng mỏ, khuyên nhủ côbạn một hồi rồi đuổi theo bạn trai Sam Sam.
Hàn Túchạy được một lúc thì thấy bóng dáng chàng trai đó ở phía trước.
“Này,hai người nói chuyện tử tế với nhau đi! Chẳng qua chỉ là một người qua đường ănmặc gợi cảm quá thôi mà, hà tất phải tức giận như thế chứ?”. Cô vừa hét lớn vừađưa tay ra ngăn cản anh chàng kia vẫn đang tiếp tục đi xuống. Ai ngờ trong lúcvội vã, cô bước sẩy chân rồi mất thăng bằng, cả người lao về phía trước.
Nghĩđến cảnh lăn lông lốc xuống núi, tính mạng bé nhỏ này sắp đến hồi kết thúc, cônhăm tịt mắt lại, hét lớn: “Cứu tôi với!!!”
Nghethấy tiếng kêu, Trần Mạnh Lễ lập tức dừng bước, quay người lại nhìn. Trông thấymột cô gái mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại đang đổ nhào về phía mình, anh nhanhchóng đưa tay kéo người bị nạn vào lòng.
Tưởngrằng mình đã thành công trong việc chặn bạn trai Sam Sam lại, đồng thời đượcanh ta cứu mạng trong lúc nguy cấp, Hàn Tú bèn ngẩng đầu lên. Ai ngờ đứng trướcmặt cô lại là một người đàn ông có tướng mạo khác xa mười vạn tám ngàn dặm sovới người cần tìm.
Cô kinhngạc tới mức quên cả việc nói lời cảm ơn.
Hôm đó,bạn trai của Sam Sam và Trần Mạnh Lễ đều mặc áo phông đen và quần sẫm màu, haingười họ lại cắt cùng một kiểu tóc, dáng người họ khác giống nhau nên có muốnkhông nhận nhầm cũng khó!
Chứngkiến cảnh tượng đặc sắc này, mấy người đi cùng anh chàng kia liền cười lớn,nói: “Mạnh Lễ à, hoa đào của cậu đúng là nở rộ khắp nơi khắp chốn!”
Nghethế, mặt Hàn Tú đỏ bừng lên, cô xấu hổ đẩy người đàn ông được gọi là Trần MạnhLễ ra, vội vàng nói: “Cảm ơn anh, thật ngại quá, tôi nhận nhầm người.”
TrầnMạnh Lễ mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn như hoa đào nở rộ giữa tiết tháng tư:“Không có gì, được đỡ một mĩ nữ là duyên phận trời ban cho tôi.”
Hàn Túđưa tay lau mồ hôi. Mĩ nữ? Duyên phận? Từ khi chia tay Đường Trạch Tề, Hàn Tútrở nên ghét cay ghét đắng những gã đàn ông tự cho rằng mình đẹp trai, thíchliếc mắt đưa tình với phụ nữ ở mọi lúc, mọi nơi. Trần Mạnh Lễ lại rơi đúng vàodạng này.
Cô cúiđầu chào tất cả những người đàn ông đẹp trai trước mặt, cảm ơn rối rít rồi quayngười, định bước đi, nhưng rất nhanh chóng bị anh chàng kia chặn lại. “Tôi tênlà Trần Mạnh Lễ, rất vui được quen biết cô. Nể tình tôi đã cứu mạng cô, cô cóthể cho tôi biết cao danh quý tính được không?”
Vẻ mặtngười đàn ông này biểu lộ một cách rõ ràng ý đồ “cưa gái”, có lẽ anh ta đangmuốn chứng tỏ vận đào hoa và kĩ thuật của mình không hề thua kém Đường Trạch Tềnăm xưa.
Hàn Túcười khan vài tiếng rồi nói: “Tôi là Lục Nhân Nghị! Mấy cô bạn đang đợi tôi ởtrên kia, thật ngại quá, tôi đi trước nhé!”. Nói xong, cô lao đi vun vút, tốcđộ còn nhanh hơn cả lúc phi thân xuống núi để đuổi theo anh bạn trai của SamSam.
Lần hộingộ thứ hai là vào lúc cô mới tốt nghiệp, đang lau dọn nhà vệ sinh nam cho mộtcông ty. Khi ấy, cô đang mặc đồng phục, nhìn chẳng khác là mấy so với nhữngngười công nhân bình thường khác, tay cầm giẻ lau nhà. Khi cô đã làm xong việc,chuẩn bị đi ra ngoài thì gặp Trần Mạnh Lễ đang bước vào.
“Tiểuthư Lục Nhân Nghị!” Anh ta gọi cô một cách thân thiết.
TrầnMạnh Lễ thuộc loại đàn ông đẹp trai đến mức khiến người ta mới chỉ nhìn qua mộtlần đã khó lòng quên được. Nhưng chẳng may cho anh, Hàn Tú vốn bất bình thường,cô nằm trong nhóm phụ nữ có bộ nhớ được cài đặt chế độ tự động xóa bỏ hình ảnhcủa những người đàn ông đẹp trai đã từng quen biết, gặp gỡ. Đối diện với TrầnMạnh Lễ complet lịch sự, đầu óc Hàn Tú hoàn toàn trống rỗng, cô cau mày, nóimột cách lạnh nhạt: “Anh là ai?”. Đã bảo rồi, cô ghét nhất là loại đàn ôngthích tán tỉnh phụ nữ ở mọi nơi mọi lúc.
TrầnMạnh Lễ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, kể sơ sơ về sự việc xảy ra hôm đi leonúi. Cô đã nhớ ra mọi chuyện nhưng vẫn thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đi leonúi, cũng không mang họ Lục, có lẽ anh đã nhận nhầm người. Hết giờ làm rồi,phiền anh tránh đường cho tôi!”. Nói xong, cô chuồn ngay sang nhà vệ sinh nữ.
Lần thứba trùng phùng là vào năm ngoái, lúc đó, cô đã mở công ty riêng, tuy rằng quymô không lớn lắm, nhưng nhờ vào nỗ lực của bản thân, cô đã ký được hợp đồng vớikhách hàng lớn là công ty EC. Khi ấy, cô mới biết Trần Mạnh Lễ là thái tử giacủa EC. Hàn Tú bỗng thấy hối hận vì lúc trước đã tỏ ra vô tình với anh như vậy,anh chỉ cần nói vài câu là việc hợp tác với công ty EC sẽ tuột khỏi tầm tay côchỉ trong nháy mắt.
“Hàntiểu thư, chắc lần này tôi không nhận nhầm người nữa phải không?”. Trần Mạnh Lễgiở hồ sơ lấy từ phòng hành chính, xem một lượt hết lí lịch của cô.
“Đúngvậy, đúng vậy!”. Cô rối rít khẳng đinh, tuyệt đối không thể đắc tội với vị tháitử gia này được.
“Đúnglà “quá tam ba bận”, có thể tình cờ gặp nhau tới ba lần trong biển người mênhmông này thì không thể không nói đó là duyên phận”.
“Đúng,đúng, đúng!”. Hàn Tú gật đầu lia lịa. Duyên phận cái khỉ gì chứ? “Phân chó” thìcó!!!
Thật kìlạ, chẳng qua họ mới gặp nhau có ba lần, cô thậm chí chẳng nhớ đúng họ tên củaanh, không hiểu sao anh lại chung tình đến thế, chẳng có việc gì cũng gọi điệntới, nói chuyện với cô, lại còn thích dùng chiêu thức tặng hoa cũ rích. Cá nhânHàn Tú cho rằng hình như mấy người giàu đều cảm thấy để tiền bên người nhiềuquá thì nó sẽ cắn mình nên mới phải tiêu xài hoang phí như thế.
Dù khóchịu đến đâu, Hàn Tú vẫn không thể tỏ ra cứng rắn, lạnh nhạt với Trần Mạnh Lễvì anh là đối tác lớn của công ty. Nhưng sau mấy lần qua lại lằng nhằng, cô đãtiến sát tới giới hạn có thể chịu đựng được, cuối cùng hạ quyết tâm, kiên quyếttừ chối: “Hai chúng ta không thể, mà cũng không thích hợp.”
“Tạisao chứ? Không thử tìm hiểu một thời gian, sao biết không thích hợp?”. TrầnMạnh Lễ hỏi vặn lại.
“Nóitrắng ra thì là vì tôi rất ghét những anh chàng nhà giàu đẹp trai, tâm hồn utối, cứ nhìn thấy mấy gã đó là tôi muốn tát cho vài cái. Nếu anh thực sự muốntheo đuổi tôi thì trước tiên phải rạch vài vết trên mặt đã, lúc đó, có thể tôisẽ suy nghĩ lại.”
Hàn Túđã nói rất thật, nếu Trần Mạnh Lễ trông xấu xí hơn một chút thì có lẽ cô sẽnghĩ đến khả năng qua lại với công tử đời thứ hai nhà đại gia. Từ sau cuộc tìnhvới Đường Trạch Tề, Hàn Tú thực sự dị ứng yới những người đàn ông cao ráo, đẹptrai. Cô không phủ nhận rằng mình thật ngớ ngẩn và biến thái.
Hàn Túcứ tưởng là sau khi nghe thấy yêu cầu “củ chuối” này, Trần Mạnh Lễ sẽ nhanhchóng liệt cô vào hàng ngũ quái vật Godzilla cấp một, ai ngờ anh lại cười títmắt và nói: “Tôi có thể hiểu câu nói của em theo nghĩa em đang tán thưởng tướngmạo của tôi không?”
Hàn Túthật sự không hiểu nổi mình là người như thế nào mà có khả năng thu hút nhữnggã trai đào hoa, lãng tử đến thế. Cô rất muốn nói với Thượng đế rằng: “Người cóthể ban cho con một người đàn ông bình thường được không?”.
Nhưngtheo thời gian, với tính khí dễ chịu và thoải mái của mình, Trần Mạnh Lễ đã choHàn Tú một cái nhìn hoàn toàn khác về anh. Anh tuyệt đối không phải hạng côngtử cả ngày rỗi việc nhàn nhã, chỉ biết tán tỉnh con gái nhà lành như cô đãtưởng. Sau khi khôi phục hình tượng cho Trần Mạnh Lễ, Hàn Tú cũng thay đổi cáchđối xử, không còn như trước kia - vừa nhìn thấy anh là chạy biến - thỉnhthoảng, cô đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh. Dần dần, hai người đã trở thành bạnbè, tuy đã thân thiết hơn trước những vẫn chưa thể tiến đến quan hệ bạn trai -bạn gái mà Trần Mạnh Lễ hằng mong muốn.
“HànTú, bệnh ghét nhà giàu của em lại tái phát à? Sao phải tỏ ra xa cách với anhthế chứ?”. Nụ cười của Mạnh Lễ vô cùng tươi tắn.
Giọngnói nhẹ nhàng của anh đã kéo Hàn Tú ra khỏi dòng hồi tưởng.
Nhìnngó xung quanh, thấy hàng loạt cặp mắt đang hướng về phía hai người, cô cườingại ngùng rồi đến gần Trần Mạnh Lễ, thì thầm: “Nể mặt tôi một chút được không?Hôm nay, tôi tới đây để làm việc. Nếu có bất cứ ân oán cá nhân nào, xin mời anhgọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được.”
TrầnMạnh Lễ cười nhẹ: “Gọi điện thoại à? Được thôi, vậy trước tiên, phiền em có thểchuyển chiếc máy fax ra khỏi phòng làm việc của tôi được không?”
“Tôi đãcảnh cáo anh bao nhiêu lầm rồi, tại sao hôm nào anh cũng dùng cái giọng nóiđường mật đến buồn nôn như thế để chào buổi sáng tôi hả? Anh có biết là làm nhưvậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng suất làm việc cả ngày của tôi không?”.Bỏ ngoài tai yêu cầu chẳng ra sao của Trần Mạnh Lễ, Hàn Tú nói một tràng. Thựcra, không phải cô chưa từng cảm động trước hành động quan tâm này của anh,nhưng cứ nhớ tới mối tình đầu đầy cay đắng, tự nhiên cô lại dựng lên một bứctường phòng ngự kiên cố trong lòng mình, tự nhủ: “Thôi bỏ đi, càng tránh xa mấytên đàn ông vừa đẹp trai vừa nhà giàu càng tốt!”.
“Thậtkhông? Anh cứ tưởng làm vậy sẽ truyền cho em nguồn động lực vô biên chứ?”. TrầnMạnh Lễ vẫn cười.
“Độnglực cái đầu anh ấy! Đúng là phải nghiêng mình chào thua anh mất thôi. Tôi đilàm việc đây, chuyện phiếm để khi khác nói!”. Nói xong, Hàn Tú nhanh chóng chạymất.
“Đượcthôi, vậy chút nữa anh sẽ tới tìm em”. Trần Mạnh Lễ đứng nguyên tại chỗ, nhìntheo bóng dáng của Hàn Tú, khẽ mỉm cười.
Anh thíchngười con gái này từ tận đáy lòng. Hàn Tú không nhõng nhẽo, không giả tạo, nếulà người khác thì đã bám chặt một công tử nhà giàu như anh, trong khi đó, côluôn nỗ lực, dựa vào chính sức mình, làm việc miệt mài, không chút ngơi nghỉ.Anh rất thương cô, anh biết cô đã trải qua một mối tình không mấy tốt đẹp, vìvậy, anh mong muốn có thể khiến cô chấp nhận anh bằng tấm chân tình của mình.Nhưng dù anh đã nỗ lực đến mức nào, có cố gắng bao nhiêu thì tới tận bây giờ,anh vẫn không thể xóa bỏ được nỗi muộn phiền, sầu lo mãi in hằn trong trái timHàn Tú.
(2)
TrầnMạnh Lợi đi đôi giày cao gót mười phân, từ từ bước vào phòng làm việc của mình.Vừa bước đến trước cửa, cô đã nghe thấy âm thanh của máy làm vệ sinh thảm trảisàn.
Trôngthấy Tiểu Thất đang làm việc chăm chú, cô nghĩ: “Cho người khác tới làm, coinhư công ty vệ sinh này biết điều đấy, lại còn điều một người đàn ông trẻ trungđến nữa chứ”. Trần Mạnh Lợi cao ngạo hất cằm, mắt liếc xuống đúng 45 độ để nhìnTiểu Thất, ánh mắt vừa hướng về phía dó, cô đã chẳng thể thu nó lại được nữa.
Thânhình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn của chàng trai đang dọn dẹp vệ sinh ở đối diệnđã thu hút hết sự chú ý của cô. Bộ đồng phục lao động quê một cục không ảnhhưởng một chút nào đến khí chất của anh. Từ trước đến nay, Trần Mạnh Lợi đãnhìn thấy rất nhiều chàng đẹp trai tuấn tú, từ các anh ngoại quốc mắt xanh tócvàng cho tới những nam nhân Á Đông, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một ngườiđàn ông mang vẻ tự tại, trầm mặc đến thế.
Ánh mắtlộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô khoanh hai tay, chăm chú nhìn ngắm anh một hồi lâu nhưđang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Cảmthấy có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, Tiểu Thất bất giác nhếch mày, vừaquay người lại, ngay lập tức anh trông thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa,khuôn mặt bôi trát trắng xóa như bức tường bên cạnh, môi thì đỏ rực như vừa thổhuyết đầy miệng.
Anhthực sự không hiểu nổi vì sao một người lành lặn bình thường như thế lại phảilàm khuôn mặt thành ra nông nỗi này. Nhìn gương mặt không chút phấn son nào củaHàn Tú, anh còn thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trongkhi đó, Trần Mạnh Lợi lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước đôi mắt tĩnh lặngnhư băng của Tiểu Thất. Người đàn ông này đúng thật là cực phẩm nhân gian!
“Anhthuộc công ty vệ sinh nào thế? Trước đây, tôi chưa từng gặp anh”. Trần Mạnh Lợihắng giọng, bước vào phòng làm việc như một nữ vương cao quý rồi tiến lại gầnTiểu Thất.
Anh vốnkhông muốn nói chuyện với người phụ nữ này, nhưng lúc nãy, trước khi dẫn anhtới đây, Hàn Tú đã phổ biến cho anh nghe một lô một lốc các nguyên tắc làmviệc, trọng điểm tập trung vào bốn chữ: “mỉm cười phục vụ”. Tiểu Thất vẫn chưaquen với việc mỉm cười với người xa lạ cho lắm nên chỉ lãnh đạm đáp một câu:“Tôi tới từ Đại Chúng”.
“Thì ralà một nhân viên khác của Đại Chúng, thảo nào mà tôi chưa thấy anh bao giờ. Anhtên là gì?”. Giọng nói thanh thanh và thái độ lạnh lùng của Tiểu Thất đó khiếntrái tim Trần Mạnh Lợi khẽ rung động.
Chưa kểtới việc trưởng phòng Vương và Hàn Tú thảo luận với nhau sáng nay, chỉ dựa vàotrực giác, anh đã không muốn nói chuyện nhiều với người phụ nữ này. Ánh mắt côta nhìn anh biểu lộ rõ sự tham lam, như thể muốn lột sạch quần áo của anh từtrên xuống dưới. Tuy anh đã miễn cưỡng chấp nhận cái tên Đường Trạch Tề, nhưngvào giây phút này, anh cũng không muốn dùng cái tên đó. Nhớ lại lúc nghe anhnói tên thật của mình, Hàn Tú liền tức giận bỏ đi, Tiểu Thất quyết định sẽ nóira cái tên đó.
Anh imlặng trong giây lát rồi lạnh lùng đáp: “074”.
“Côchết đi”?!!! Nghe thấy câu trả lời, khuôn mặt của Trần Mạnh Lợi lúc thì đỏ rựclên, lúc lại trắng bệch, không giấu nổi vẻ tức tối, phẫn uất. Bao nhiêu cảmtình của cô dành cho Tiểu Thất trước đó trong khoảnh khắc bỗng tiêu tan hết cả.
Tênnhân viên vệ sinh này chẳng qua chỉ trông đẹp trai đôi chút thôi, có vậy mà hắndám mắng cô “chết đi” sao? Từ trước đến nay, chưa từng có người đàn ông nào dámnói chuyện với cô như thế. Trần Mạnh Lợi bực bội bước về phía trước, muốn xemxem người đàn ông này rốt cuộc có bản lĩnh tới mức nào mà dám nói chuyện với kháchhàng của mình như thế!
Ai ngờgót giày quá cao, lại bước vội nên cô bị mất đà, chúi người về phía trước, vừahay ngã vào lòng của Tiểu Thất.
Đầutiên là kinh ngạc, sau đó là một cảm giác thích thú, đang định dùng tay sờ lênkhuôn ngực rắn rỏi chắc nịch của anh, ai ngờ người đàn ông mà cô đang dựa vàolùi lại ngay tức khắc, khiến cô tiếp đất theo tư thế “bò gặm cỏ”. Vẫn may làsàn có trải thảm, chứ nếu nó toàn là gạch đá thì với cú ngã mạnh như vậy, erằng cô sẽ không thể phơi mặt ra đường trong ít nhất vài ngày tới.
TrầnMạnh Lợi ngước nhìn Tiểu Thất chỉ đứng cách mình một bước chân, trên mặt chẳngbiểu hiện một chút thương hại nào thì vô cùng phẫn uất. Anh không đỡ được côthì đã đành, rõ ràng là đã đỡ được cô, vậy mà anh chẳng nói chẳng rằng, vô duyênvô cớ lùi ngay người lại, cứ làm như thể cô mắc bệnh truyền nhiễm khủng khiếpnào vậy, thật là quá đáng!
Cô phẫnnộ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê trước mặt rồi lại ngước lên nhìn Tiểu Thất,tức giận nói: “Anh đỡ tôi một chút không được à?”
Khuôn mặtTiểu Thất vẫn rất bình thản, không hề tỏ vẻ biết lỗi, chỉ lãnh đạm đáp: “Tuântheo đúng quy định của công ty, ngoại trừ tấm thảm dưới chân, tôi không đượcphép động vào bất cứ đồ vật gì trong căn phòng này. Nếu Trần tiểu thư bị bệnhvề xương cốt thì phiền cô đi khám bác sĩ, như thế sẽ tốt hơn”.
Đồ vật?Không ngờ anh ta dám coi cô chỉ là đồ vật, còn bị bệnh về xương cốt?
“Tôi làngười chứ không phải đồ vật, hơn nữa, tôi cũng không bị bệnh xương cốt gì cả”.Trần Mạnh Lợi vừa mở miệng liền cảm thấy hình như mình đã nói sai nên cố gắngđứng dậy, nói tiếp: “Tôi không phải thứ đồ vật mà anh không được phép độngvào.”
TiểuThất nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn biểu đạt mình là đồ vật haykhông phải là đồ vật?”
“Á!!!”.Trần Mạnh Lợi tức điên người, hét lớn: “Người phụ trách của anh đâu? Tôi muốnkiến nghị, tôi muốn kiến nghị!”
Vừa nghe thấy tiếng hét Hàn Tú vội vàng chạy tới phòng làm việc của Trần MạnhLợi. Trong lòng cô không ngừng lo lắng. Quả nhiên không thể để tên đàn ông đó ởlại đó một mình. Bây giờ thì phiền phức rồi!
Lúcchuẩn bị bước vào phòng làm việc, Hàn Tú chợt nghe thấy giọng nói thản nhiêncủa Tiểu Thất: “Nếu muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên, mình phảibiết tự trọng đã”. Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đang định mắng cho anh mộttrận thì bao nhiêu từ ngữ bỗng biến đi đâu hết.
“Nếumuốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên, mình phải biết tự trọng đã”. Câunói này vô cùng thích hợp với loại thiên kim tiểu thư ngạo mạn, khinh người nhưTrần Mạnh Lợi. Cô biết rằng mình không thể quy kết mọi tội lỗi vào Tiểu Thấtđược. Tuy đầu óc Tiểu Thất có chút vấn đề, nhưng sau một tuần tiếp xúc với anh,cô đã hiểu ra rằng khi nói hay làm bất cứ chuyện gì, anh nhất định đều có lí doriêng của mình.
Cô hítmột hơi thật sâu rồi bước vào phòng. Cô nhìn thấy Tiểu Thất đang thu dây điệncủa máy làm vệ sinh lại, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một biểu hiện nào tố cáorằng anh vừa gây họa; còn Trần Mạnh Lợi thì đang khoanh tay, nhìn chằm chằm vàoTiểu Thất, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ bị biến dạng vì quá tức giận.
Hàn Túgõ cửa, nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, Trần tiểu thư, tôi là HànTú người phụ trách của công ty vệ sinh Đại Chúng. Xin hỏi, cô không hài lòng vềdịch vụ của chúng tôi sao?”
“HànTú?”. Trần Mạnh Lợi hướng đôi mắt căm giận sang Hàn Tú. Cái tên này sao nghequen thuộc thế nhỉ? Gạt mối thắc mắc sang một bên, Mạnh Lợi lên tiếng: “Cô làngười phụ trách của công ty vệ sinh Đại Chúng à?”
“Đúng.Xin hỏi, Trần tiểu thư có gì không hài lòng về dịch vụ của chúng tôi vậy?”. HànTú nhắc lại, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
TrầnMạnh Lợi hếch cao cằm, đưa mắt xuống nhìn Hàn Tú, lạnh lùng nói: “Tôi khôngbiết công ty cô đào tạo nhân viên kiểu gì nữa. Người tháng trước sang đây lậttung hết đồ đạc trên bàn làm việc của tôi lên, còn người lần này thì...”. TrầnMạnh Lợi chỉ ngón tay sơn móng màu xanh lá cây về phía Tiểu Thất: “... thái độphục vụ vô cùng đáng ghét, anh ta không ngừng châm chọc tôi. Làm gì có ngườinào lại đối xử với khách hàng của mình như thế chứ? Công ty cô không tuyển đượcngười có phẩm chất tốt hơn sao? Nếu không trả lương cao cho nhân viên nên chỉcó thể mời những người kém cỏi như vậy về làm việc thì tôi thấy, công ty côđóng cửa được rồi đấy!”
Nghe côta nói thế, Hàn Tú không những không tức giận mà còn cười tươi hơn. Lúc này, côđã hiểu vì sao toàn bộ nhân viên trong công ty không một ai chịu đến đây làmviệc. Người phụ nữ này đúng là độc nhất vô nhị!
Cô bướcvề phía Tiểu Thất, ra hiệu cho anh mang máy móc ra ngoài rồi nhìn thẳng TrầnMạnh Lợi, bình tĩnh nói: “Thì ra là Trần tiểu thư không hài lòng về phẩm chấtcủa nhân viên công ty chúng tôi. Thực lòng, tôi không hiểu họ phải có nhữngphẩm chất như thế nào mới đáp ứng được tiêu chuẩn của Trần tiểu thư nữa. Nếu cómột người thường xuyên không cẩn thận, để quên chiếc đồng hồ Omega của mìnhtrên xe ô tô rồi dùng lời lẽ khắc nghiệt để buộc tội ăn cắp cho nhân viên hoặcmột người đi đường nào đó, lại còn xúc phạm danh dự của họ thì không hiểu ngườinày thuộc dạng phẩm chất cao hay thấp nhỉ?”
Lời nóicủa Hàn Tú vừa dứt, sắc mặt của Trần Mạnh Lợi hết xanh rồi lại đỏ.
Vàongày này tháng trước, khi nhân vên vệ sinh lau dọn xong phòng làm việc của côthì Mạnh Lợi không thấy chiếc đồng hồ Omega của mình đâu. Ngày hôm đó, tâmtrạng của cô vốn không được tốt, chuyện chiếc đồng hồ mất tích như giọt nướclàm tràn ly. Bản thân cô cũng không nhớ là mình để nó ở chỗ nào nữa, ai ngờTrần Mạnh Lễ lại nhiều chuyện như vậy, tự dưng xuất hiện và nói cô để quên trênxe, khiến Trần Mạnh Lợi vô cùng mất mặt. Thêm vào đó, mấy người đàn ông trôngnhư hung thần ác bá cương quyết bắt cô phải giải thích rõ ràng. Sự việc đã đếnmức ấy, làm sao cô có thể dễ dàng cúi đầu nhận sai được, đành phải nói nhữnglời cay nghiệt hơn.
Từtrước đến nay, Trần Mạnh Lợi luôn chiếm thế thượng phong khi tranh cãi, thậtkhông ngờ, người phụ nữ đứng trước mặt cô lúc này chẳng qua chỉ là một nhânviên vệ sinh tầm thường, vậy mà dám công kích cô, dám nói chuyện với cô bằngthái độ đó sao?
“Cô ănnói kiểu gì với khách hàng thế? Một nhân viên có thái độ phục vụ không ra gìcũng đồng nghĩa với việc cả công ty đó đều như vậy. Sao công ty cô có thể đàotạo ra những người phẩm chất không ra gì như mấy người chứ? Cô có biết tôi làai không? Tôi có thể từ chối thanh toán tất cả chi phí làm vệ sinh của các côđấy! Số điện thoại của sếp các cô là bao nhiêu? Tôi phải kiến nghị về các cômới được”. Trần Mạnh Lợi nói gấp.
Hàn Túkhông thể kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Cô ho nhẹ rồi tỏ ra có lỗi vớiTrần Mạnh Lợi: “Thật ngại quá, Trần tiểu thự, tôi chính là người phụ trách cấpcao nhất, cũng là người thành lập nên công ty Đại Chúng Bảo Khiết. Cô muốn kiếnnghị ai thì cứ nói, tôi xin rửa tai lắng nghe. Có điều, tôi muốn nhắc nhở Trầntiểu thư đôi lời, thời hạn hợp đồng giữa công tỵ tôi với bên cô là ba năm, hiệngiờ mới bắt đầu năm thứ hai, chi phí làm vệ sinh của quý này đã được thanh toántừ đầu quý trước rồi, cũng có nghĩa là tiền vệ sinh tháng này đã được chi trả.Cô có thể từ chối trả tiền vệ sinh của các quý sau.”
TrầnMạnh Lợi cười khẩy: “Bảo sao thái độ của nhân viên công ty cô lại khó chịu đếnthế, thì ra là vì bà chủ cũng thuộc hạng không có phẩm chất, vô văn hoá. Dựavào thái độ phục vụ như thế này mà cô vẫn muốn tiếp tục hợp tác với EC sao? Tôinhất định sẽ hủy hợp đồng.”
Hàn Túmỉm cười, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Được thôi. Nếu công ty ECkhông hài lòng về dịch vụ của bên chúng tôi thì có thể huỷ hợp đồng, nhưng làngười trực tiếp kí kết, tôi từ chối đàm phán về việc huỷ hợp đồng này. Đại bộphận các nhân viên trong ngành của chúng tôi đều đã lớn tuổi, lại chẳng có bằngcấp cao như ai kia, nhưng chúng tôi cũng có đôi bàn tay và lòng tự tôn, chúngtôi có giá trị tồn tại của riêng mình. Nếu Đại Chúng mất cơ hội phục vụ cho ECthì tôi e rằng các công ty khác chưa chắc đã dám nhận mối làm ăn này, bởi vìchúng tôi hoài nghi về nhân phẩm của người lãnh đạo cấp cao ở công ty EC. Xinlỗi Trần tiểu thư, dịch vụ vệ sinh của công ty Đại Chúng ở EC hôm nay đã kếtthúc, chúng tôi còn phải phục vụ khách hàng tiếp theo. Về việc hủy hợp đồng,tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị Trần.”
Nóixong, Hàn Tú quay người bước ra, nhưng vừa tới cửa, cô liền ngoái lại bảo: “Tôiđã tốt nghiệp đại học, học vị của tôi là cử nhân.” Mà cho dù chỉ có bằng tiểuhọc thì trình độ văn hóa của cô vẫn cao hơn người phụ nữ này gấp bội lần rồi.
TrầnMạnh Lợi tức tới xanh mặt lại.
Hàn Túliếc vị đại tiểu thư một cái rồi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bỏ đi. Nhưng khi vừabước ra khỏi đó, cô lại thấy chán nản như quả bóng bị xì hết hơi vậy. Cô khôngbiết mình bị làm sao nữa, trước đây, ngay cả khi phải đối mặt với những ngườikhó chịu hơn thế, Hàn Tú vẫn luôn giữ được nụ cười và bình tĩnh ứng phó. Đây làlần đầu tiên cô nổi giận với khách hàng, lại là khách hàng vô cùng quan trọng củacông ty.
Rõ rànglà trước khi bước vào căn phòng đó, Hàn Tú đã thầm nhủ trong lòng hàng ngànhàng vạn lần rằng cho dù Trần tiểu thư có nói năng khó nghe, cay độc đến đâu,cô vẫn sẽ nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc, cô ta vừa mở miệng là lòng nhẫn nại của côđã cận kề vực thẳm rồi!
Cô cũngbiết công việc dọn dẹp vệ sinh trong mắt mọi người là nghề nghiệp hạ đẳng,nhưng cách nhìn nhận, đánh giá như thế thật thiếu công bằng với những con ngườikhông được ăn học, phải lao động chân tay để kiếm sống. Ai cũng phải bỏ côngsức ra để đổi lấy miếng ăn, chẳng qua là bằng những hình thức khác nhau màthôi. Những kẻ trước giờ chưa bao giờ mó tay vào việc gì, chỉ dựa vào miệnglưỡi hay gia thế, căn bản không có tư cách bình phẩm hay phán xét họ.
Lòng tựtôn quan trọng hơn tiền bạc!
Càngngày càng ít người chấp nhận lao động chân tay nên Hàn Tú luôn tự nhắc nhở bảnthân rằng điều mà cô cần quan tâm nhất không phải là khách hàng mà chính lànhững nhân viên tâm huyết đó. Bởi vậy, cô không thể chấp nhận được việc họ vôduyên vô cớ bị người ta sỉ nhục.
(3)
Bênngoài phòng làm việc của Trần Mạnh Lợi có rất nhiều nhân viên của công ty ECđang áp mặt vào cửa kính để xem chuyện náo nhiệt. Vừa nhìn thấy Hàn Tú đi ra,bọn họ liền giải tán ngay lập tức.
TiểuThất đẩy máy vệ sinh ra cửa lớn của công ty EC, lặng lẽ nhìn về phía Hàn Tú. Côtừ từ bước đến bên anh, chẳng nói gì, chỉ nhìn anh một hồi lâu. Tiểu Thất cũngquay sang nhìn cô.
TiểuLưu đứng bên cạnh liền hỏi: “Hàn tổng, Trần tiểu thư lại vu oan cho Tiểu Thấtăn cắp đồ của cô ta sao?”
Vẫnnhìn Tiểu Thất, Hàn Tú không trả lời câu hỏi của cô nhân viên mà nói: “Anh cóđộng vào bất cứ đồ vật gì trong phòng làm việc của cô ta không?”
“Không”.Tiểu Thất đáp, mấy giây sau, anh lại nói: “Cô không cần vì tôi mà cãi nhau vớicô ta đâu.”
Mặt HànTú bỗng nhiên đỏ lên: “Ai nói lúc nãy, tôi cãi nhau vì anh chứ? Tôi làm thế làvì lòng tự tôn của bản thân và của tất cả nhân viên trong công ty Đại Chúng. Kẻsĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Anh có hiểu không?”
TiểuLưu nói xen vào: “Hàn tổng, chị xem, cái cô Trần đó tức giận đến mức độ ấy,liệu sau này, cô ta có cho chúng ta đến đây làm nữa không?”
“Tôi sẽgiải quyết sự việc này”. Thực ra, trong lòng Hàn Tú chẳng mấy tự tin về khảnăng tiếp tục hợp tác của hai bên, xét cho cùng, Trần Mạnh Lợi vẫn là con gáicủa chủ tịch, còn cô chẳng qua chỉ là người dưng nước lã mà thôi.
Đúnglúc đó, A May - trưởng phòng hành chính của công ty EC - chạy đến trước mặt HànTú rồi kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Ây da, giám đốc Hàn, sao cô lại đắc tộivới đại tiểu thư công ty chúng tôi chứ? Cô biết không, lúc nãy, cô ấy gọi điệncho tôi, nói muốn hủy hợp đồng với bên cô, giận dữ như thể muốn thiêu rụi toànbộ nhân viên trong EC đấy.”
“A Mayà, tôi biết mình đã làm cô khó xử, nhưng vẫn xin cô kí giúp vào đơn xác nhận đãphục vụ vệ sinh hôm nay cho chúng tôi, còn những chuyện khác, tôi sẽ nói chuyệnvới chủ tịch Trần sau”. Hàn Tú rút đơn xác nhận ra.
A Mayvội bảo: “Giám đốc Hàn à, cô nghe tôi nói này, đại tiểu thư đã hét như sư tử HàĐông và trực tiếp chỉ thị cho tôi, thế thì làm sao tôi có gan để kí đơn xácnhận cho cô chứ!. Tôi thật sự khâm phục cô đấy, đã cãi tay đôi lại còn dám gạtđại tiểu thư nữa. Rõ ràng là chi phí quý nào trả quý ấy, vậy mà cô dám nói rằngtừ quý trước đã trả trước tiền của quý này. Cô rắp tâm hại chúng tôi phải nằmnhà, gặm chân gặm tay mình mà chết dần chết mòn hay sao?”
“Đó chỉlà giải pháp tình thế thôi”. Người xưa có câu “Binh bất yếm trá”, Hàn Tú caumày nhăn nhó. Lẽ nào tiền vệ sinh một quý, người phụ nữ ấy cũng muốn ăn quỵt?Cô hỏi tiếp: “Chủ tịch Trần không có ở đây sao?”
“Chủtịch Trần đi Hồng Kông rồi, tuần sau mới về. Tôi không dám kí đơn này đâu.”
“A Mayà, có nhiều việc không thể đổ hết lỗi lầm lên đầu chúng tôi được. Lần trước, dìCao bên công ty chúng tôi đã bị đại tiểu thư của các cô lột hết quần áo rakhám, như vậy là công bằng sao? Tôi có nên tố cáo cô ta tội vu oan, xúc phạmnhân phẩm và danh dự của nhân viên công ty Đại Chúng hay không? Tuy chúng tôichỉ là người quét dọn, làm vệ sinh, phải lao động bằng tay chân, đổ mồ hôi nướcmắt để lấy miếng cơm, nhưng chúng tôi không bao giờ bán đi lòng tự tôn, để chongười ta mặc sức chà đạp. Cô nghĩ xem tuổi tác của các dì, các thím đó đều đángtuổi mẹ cô ta…”. Hàn Tú không nhẫn nhịn nổi, nói một tràng.
“Giámđốc Hàn, những gì cô nói tôi đều hiểu và thông cảm, nhưng chúng tôi có khác gìcác cô, cũng chỉ là người làm công ăn lương. Sếp muốn thế nào thì chúng tôibuộc phải làm theo thế ấy thôi”. A May cướp lời Hàn Tú.
Hàn Túmím chặt môi, hít một hơi thật sâu, nói thẳng vào vấn đề chính: “Cô nói đi, rốtcuộc, tôi phải làm thế nào?”
“Để tôikí cho!”. Đúng lúc ấy, Trần Mạnh Lễ bước tới. Anh đang nói chuyện điện thoạitrong phòng làm việc thì tiếng gầm như sư tử của Trần Mạnh Lợi từ đâu vọng lại.Cúp máy rồi nhanh chóng ra ngoài hỏi han, anh mới biết là cô chị lại vừa gâykhó khăn cho người khác.
NgheTrần Mạnh Lễ nói thế, Hàn Tú cảm động đến rơi nước mắt, lần đầu tiên nhận thấyanh chàng hào hoa này thật là dễ thương.
Cô mỉmcười, đưa đơn cho Trần Mạnh Lễ: “Làm phiền ngài, giám đốc Trần.”
TrầnMạnh Lễ vừa kí tên vừa nói: “Trợ lí Trần lúc nào cũng như vậy, em không cần đểtâm nhiều đến chị ấy đâu. Tháng sau, công ty em cứ đến làm việc như thường lệ.Anh sẽ báo cáo việc này với chủ tịch Trần, em dừng lo lắng quá!”
“Giámđốc Trần Mạnh Lễ à, thay mặt toàn thể nhân viên công ty Đại Chúng, tôi cảm ơnanh rất nhiều”. Đôi mắt cười của Hàn Tú đẹp như vầng trăng khuyết.
“Khôngcần tất cả nhân viên trong công ty em phải cảm ơn anh đâu, em mời anh ăn mộtbữa cơm là được rồi”. Trần Mạnh Lễ lập tức nắm lấy cơ hội.
A Maythở phào nhẹ nhõm, có giám đốc Trần gánh vác thay cô việc này thì mấy nữa, TrầnMạnh Lợi sẽ không làm khó cô được. Nghe thấy Trần Mạnh Lễ hẹn gặp Hàn Tú, A Maybiết điều, lặng lẽ rút lui.
Hàn Túcười tít mắt, nói đùa: “Được thôi, không thành vấn đề! Tháng sau, khi tới đâylàm vệ sinh, tôi sẽ mang một suất cơm đến cho anh, coi như trả nợ việc anh giảivây cho tôi hôm nay.”
“Em…”.Trần Mạnh Lễ chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. “Nếu là cơm hộp thì anhhi vọng do chính tay em làm.”
“Tôichỉ biết làm mỗi món cơm rang trứng thôi”. Hàn Tú thật thà bảo.
“Chỉcần do em đích thân làm, món gì anh cũng ăn”. Trần Mạnh Lễ mỉm cười.
“Đùavậy thôi, hôm khác, tôi sẽ mời anh dùng bữa. Tôi đi đây, giờ phải quay về côngty rồi, chiều nay, tôi còn việc phải giải quyết. Bye bye!”
“Được,vậy anh không tiễn em nữa, bye bye!”. Trần Mạnh Lễ đáp.
Khi cảba vừa bước xuống hầm đỗ xe, Tiểu Thất bỗng dừng lại, nói với Hàn Tú: “Bây giờđã là mười một rưỡi rồi, tôi muốn đi phơi nắng một lúc.”
TiểuLưu không rõ sự tình, nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, nhìn Tiểu Thất đầy kinhngạc: “Này Tiểu Thất, vì sao anh phải đi phơi nắng chứ?”
Hàn Túđang đưa tay lên vuốt trán, ngay lúc Tiểu Thất định giải thích lý do, cô liềnkéo anh lại, thì thầm: “Đầu óc anh có vấn đề, một mình tôi biết là đủ rồi, cónhất thiết phải để mọi người biết rõ không?”
Hàn Túkhông hề kì thị người đầu óc có vấn đề, nhưng cô không muốn thanh danh của mìnhbị ảnh hưởng khi chuyện này bị lộ ra. Cô không thể để các dì, các thím trướcnay nhất nhất tôn trọng mình biết rằng cô lợi dụng sự ngây ngô của Tiểu Thất đểtrục lợi được. Hình ảnh Hàn tổng oai nghiêm trong mắt tất cả nhân viên dù thếnào đi chăng nữa cũng phải được bảo toàn.
Nghĩthế, cô bèn nói với Tiểu Lưu: “Ý của anh ấy là, chút nữa khi lên xe, anh ấy sẽngồi ghế trước, để cô ngồi ghế sau, như vậy thì ánh nắng sẽ không chiếu vàongười cô được.”
TiểuLưu vô cùng cảm kích: “Tiểu Thất, anh là một quý ông đích thực. Vậy tôi khôngkhách khí nữa nhé!”. Nói rồi cô ấy lập tức ngồi vào ghế sau.
Lại mộttrái tim thiếu nữ thuần khiết bị đánh cắp!
“Anhngồi ở ghế bên cạnh tay lái nhé! Cẩn thận không tí nữa bị nắng chiếu cho rát dađấy!”. Hàn Tú nói khẽ rồi ngồi vào ghế trước.
TiểuThất ngây người nhìn cô. Liệu anh có nên hiểu câu nói “Cẩn thận không tí nữa bịnắng chiếu cho rát da đấy!” của Hàn Tú theo nghĩa cô đang quan tâm đến anhkhông?
Anh chỉmuốn làm cho da mình đen hơn đôi chút chứ không phải đầu óc anh có vấn đề, bởivì bất cứ ai khi tiếp xúc với anh xong, câu đầu tiên họ nói đều là: “Anh trắngquá!”.
Nước daquá trắng trông như bị bệnh vậy, đây chính là nhược điểm của anh. May mà đồngphục lao động ở Đại Chúng khá dài nên nó mới được che di ít nhiều. Tuy TiểuThất đã thoát khỏi phòng thí nghiệm đó, nhưng nếu không tìm được xác của anh,Cổ tiên sinh nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Anh càng thu hút sự chú ý củanhững người xung quanh thì sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, do vậy, việc đầu tiênanh phải làm là biến làn da trắng vì bị nhốt nhiều năm trong phòng thí nghiệmtrở thành làn da khoẻ mạnh như người bình thường. Đến giờ, anh đã lờ mờ đoán ramối quan hệ giữa Hàn Tú và Đường Trạch Tề - người có ngoại hình giống hệt anh.Cổ tiên sinh chỉ cần lần theo đầu mối Đường Trạch Tề là sẽ tìm ra anh.
TiểuThất không biết mình có thể sống dưới cái tên Đường Trạch Tề bao lâu, nhưng từkhi thoát khỏi nơi khủng khiếp đó, anh đã bắt đầu tham lam, bắt đầu nhen nhómhi vọng về việc được tiếp tục sống, sống một cách tử tế và đường hoàng. Anhnhất định không chịu bỏ cuộc một cách dễ dàng, cho dù anh chỉ là một quái vậtđược tạo ra trong căn phòng thí nghiệm lạnh giá, không nên tồn tại trên thếgiới này, nhưng anh vẫn muốn sống tiếp.
TiểuThất nắm chặt tay, nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh Hàn Tú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.