Chương trước
Chương sau
Kể từ lúc đi làm, Hứa Vị Trần chưa từng đồng ý cho mình bất kì ngày nghỉ nào, hắn cho rằng ngày cuối tuần là dành cho những người không muốn thăng chức. Thế nhưng sau sinh nhật, tần suất nghỉ ngơi vào cuối tuần của Hứa Vị Trần càng ngày càng cao.Sáng sớm chủ nhật, sau khi từ công viên về nhà, Hứa Vị Trần ngủ nguyên một ngày, buổi chiều còn bỏ nhỡ hai cuộc điện thoại của mẹ.

Đường Kí Minh nhìn thấy nhưng không gọi hắn dậy, không lâu sau, Lý Văn Tâm gọi điện vào máy của Đường Kí Minh: "Kí Minh, bọn dì sắp lên máy bay rồi, chẳng phải đã hẹn buổi tối sẽ mở tiệc bọn dì ư? Sao gọi cho Hứa Vị Trần mà nó không nghe máy."

Hứa Vị Trần mơ màng nghe thấy mẹ bất mãn gọi tên mình thì bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày mẹ về từ chuyến du lịch nghỉ hưu.

Do hai mẹ chưa chơi đã, gia hạn ở lại hai lần, đổi chuyến bay hai lần, Hứa Vị Trần đã không còn biết rốt cuộc khi nào thì họ định về nhà.

Hắn lo lắng ngồi dậy, nhìn Đường Kí Minh.

Đường Kí Minh cũng thoáng mù mịt, nhưng phản ứng của y nhanh hơn Hứa Vị Trần, lập tức trả lời: "Chắc Hứa Vị Trần đang bận ạ? Dì đừng lo, cứ lên máy bay đã, con sẽ gọi cho em rồi bảo tài xế đến đón hai người."

"Kí Minh, con có công ty cần lo cũng chẳng bận như Hứa Vị Trần," Mẹ Hứa Vị Trần phàn nàn, "Chẳng biết hàng ngày nó đang bận cái gì nữa."

"Công việc của Hứa Vị Trần không giống con," Đường Kí Minh trấn an, "Con sẽ tìm em, dì yên tâm."

Thấy Đường Kí Minh đã cúp máy, Hứa Vị Trần ghen tị vì mẹ cứ luôn khen y mà không khen mình, thế là móc mỉa nói: "Giờ mẹ em thích anh như thế, đợi đến lúc biết chúng ta đã ngủ phè phỡn với nhau mấy năm rồi thì chẳng biết có còn thấy anh tốt hết ở mọi điểm không."

Đường Kí Minh: "Cần phải nói rõ với dì như thế không, anh sợ dọa dì."

Hứa Vị Trần không suy nghĩ sâu xa bằng y và cũng chưa có bất kì kế hoạch nào, nghe ý kiến của Đường Kí Minh như thế, có vẻ y đã có chủ ý rồi nên chỉ đơn giản hỏi: "Thế phải nói sao, chúng ta phải thú nhận vào hôm nay ư? Mẹ em có đuổi chúng ta khỏi nhà hàng không?"

"Hôm nay tạm đừng nói nhé, được không?" Đường Kí Minh hỏi Hứa Vị Trần rồi nói: "Anh có kế hoạch." Nhưng y không nói rõ ràng, ngón tay chạm vào cằm Hứa Vị Trần rồi trượt xuống, chạm vào cổ Hứa Vị Trần và sợi dây chuyền trên xương quai xanh của Hứa Vị Trần, đột nhiên hòa hảo xin lỗi, nói: "Anh cũng quên mất chuyện hôm nay các mẹ về, có lẽ em phải thay sang áo cổ cao đấy."

"..." Hứa Vị Trần vào phòng tắm soi gương, thấy dấu hôn dàn trải khắp người lên đến cổ, bị Đường Kí Minh làm cho cáu điên lên.

Hắn gằn giọng chửi Đường Kí Minh đang lề dề vào theo, đến việc hỏi chi tiết kế hoạch come out cũng không nhớ được.

May mà buổi tối lạnh, mặc nhiều đồ cũng không kì lạ lắm.

Hứa Vị Trần tìm ra một cái áo cổ lọ mỏng màu đen từ trong tủ quần áo, miễn cưỡng che kín mình đến cằm rồi sầm sì đến nhà hàng với Đường Kí Minh.

Đường Kí Minh lái chiếc xe cũ về, vì mấy hô nay thời tiết đẹp nên y hé cửa sổ xe, gió mát lùa vào má Hứa Vị Trần.

Chắc do Hứa Vị Trần vẫn đang không hào hứng, trong xe im lặng quá lâu nên Đường Kí Minh bất ngờ mở lời khen bộ trang phục này của Hứa Vị Trần rất đẹp.

Trong lòng Hứa Vị Trần thừa biết Đường Kí Minh chỉ đang tìm cớ nói chuyện, muốn mình đáp lại, đáng ra Hứa Vị Trần không phải chú ý đến y.

Nhưng Đường Kí Minh hiếm khi khen ngợi ngoại hình của Hứa Vị Trần như người khác, Hứa Vị Trần nghĩ mình được y nịnh cho phớn phở cũng là điều rất bình thường. Hắn giữ vẻ mặt nghiêm túc ở ghế phụ thêm mấy phút, cuối cùng không kìm lại được quay sang hỏi Đường Kí Minh: "Đẹp thật à?"

Đường Kí Minh nhìn hắn rồi "ừ" một tiếng. Hứa Vị Trần liền phàn nàn: "Trước đây anh chưa từng khen em, hại em chẳng có lòng tin."

"Do anh thể hiện chưa đủ rõ ràng à?" Trong khoang xe u tối, giọng Đường Kí Minh rất bình ổn, cũng rất trầm ấm dễ nghe, "Anh sửa lại mô hình của Annie hơn hai tuần, cuối cùng vẫn chưa hài lòng."



Sau khi đến nhà hàng rồi đợi thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng hai mẹ cũng đến.

Tinh thần cả hai bà đều rất tốt, da đen đi một chút, còn cắt cả tóc mới.

Vừa đến, Lý Văn Tâm cũng không trách cứ Hứa Vị Trần ngay vì buổi chiều không nghe điện thoại, bà huyên thuyên kể về cảm ngộ mà mình thu được qua chuyến du lịch này, khẳng định rằng mình đã cởi mở hơn trước, chuẩn bị phát triển một vài sở thích sống mới.

"Đúng rồi Kí Minh," Lý Văn Tâm bỗng hỏi, "Dạo này con vẫn ở công ty à?"

"Dạo này không ạ," Đường Kí Minh đáp, "Con sống ở ngoài."

"Ừ, thế thì tốt rồi," Bà vui vẻ nói: "Bọn dì đi bộ, gặp được một cô bé rất xuất sắc làm cùng ngành với con, dì rất rất muốn giới thiệu hai đứa với nhau, nhưng con bé nghe chuyện con là người cuồng công việc, ngủ cả ở công ty thì không dám tiếp xúc."

Đường Kí Minh bỗng nhìn sang mẹ mình, mới nói với Lý Văn Tâm: "Dì ơi con không có hứng thú, dì đừng giới thiệu cho con."

"Làm quen thôi, kết bạn cũng tốt mà." Lý Văn Tâm không bỏ cuộc thuyết phục.

Hứa Vị Trần hơi cạn lời, phát hiện sở thích sống mởi của mẹ hắn hình như là mai mối. Cũng may Lâm Nhã Quân lên tiếng ngăn cản: "Văn Tâm, thôi vậy, Đường Kí Minh chính kiến kiên định, nó chỉ mong chúng ta đừng hỏi một câu nào, nói không chừng đã sớm để mắt tới bảo bối nhà người khác rồi cũng nên."

Lời nói của bà sắc bén khác thường, nói xong còn liếc xéo Đường Kí Minh với vẻ không hài lòng.

Hứa Vị Trần hoảng hồn, nghe giọng Lâm Nhã Quân thì nghi bà đã biết chuyện gì đó. Nhưng bà vẫn nói chuyện dịu dàng, hiền lành với Hứa Vị Trần, chỉ có thái độ dành cho Đường Kí Minh là chẳng ra gì.

Nhưng da mặt Đường Kí Minh vẫn rất dày, y ung dung nói chuyện, Lý Văn Tâm thuận miệng hỏi y đã chuyển đến đâu, y đáp: "Rất gần với Hứa Vị Trần ạ."

Hứa Vị Trần không dám ho he, thấy sắc mặt Lâm Nhã Quân lại thay đổi, chỉ có Lý Văn Tâm không biết gì, ngây thơ nói "Thế thì quá hay, cách gần, các con cũng có thể chăm sóc nhau nhiều hơn. Kí Minh, con giám sát giúp dì xem Vị Trần có nghỉ ngơi hẳn hoi không." Sau đó lại nói về chuyện bà phát hiện ra lúc đi cắm trại vào mấy ngày trước.

Ăn xong, Đường Kí Minh bảo tài xế đưa hai mẹ về. Trước khi rời khỏi chỗ ngồi, Lâm Nhã Quân bỗng gọi Đường Kí Minh lại, nói: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."

Sau đó hai người rời khỏi nhà hàng trước, Hứa Vị Trần ngồi một mình với mẹ.

Mẹ nhìn Hứa Vị Trần, bảo dạo này hắn gầy đi, mặt quắt hơn, hỏi có phải hắn không ăn uống tử tế không, quan tâm đến công việc và việc nghỉ ngơi hàng ngày của hắn.

Hứa Vị Trần an ủi bà mấy câu, hứa sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, bà im lặng mấy giây, chợt nói: "Mẹ luôn nghĩ nếu bố con còn sống, Hứa Vị Trần chắc chắn sẽ về nhà thường xuyên hơn."

"Mẹ với con cũng không có tiếng nói chung," Bà buồn bã nói, "Sau khi con lớn thì chẳng cần mẹ nữa."

Hứa Vị Trần thấy bà chực khóc thì vừa lúng túng vừa đau lòng, lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là không phải thế rồi mẹ."

"Phải Đường Kí Minh đến đón con, con mới chịu về," Mẹ mắng, "Đỏng đảnh kinh người, Kí Minh còn hiểu chuyện hơn con."

Hứa Vị Trần thầm nhủ mẹ đánh giá Đường Kí Minh quá đơn giản, Đường Kí Minh đưa đón hắn cũng là vì muốn đòi "vốn liếng" từ hắn về.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm hay để nói xấu Đường Kí Minh trước mặt bà, Hứa Vị Trần đành nghiến răng khen Đường Kí Minh một câu: "Quả thật anh ấy đối xử rất tốt với con, nhất định sau này con sẽ về nhà nhiều hơn."



Lúc này, Đường Kí Minh và mẹ y đã quay lại, sắc mặt Lâm Nhã Quân vẫn không ổn lắm, Đường Kí Minh vẫn tỏ ra dịu dàng ân cần tiễn hai mẹ lên xe.

Trên đường hai người cùng về nhà, Hứa Vị Trần mới có cơ hội hỏi: "Có phải dì biết rồi không?"

Đường Kí Minh gật đầu, đơn giản đáp: "Lần đầu giận như thế, mắng anh lợi dụng dạy hư em, hỏi có phải do anh bắt ép em không."

"Anh đáp sao?" Hứa Vị Trần hỏi.

"Anh bảo anh hết cách, anh không nhịn được," Đường Kí Minh nói, "Em thấy anh đáng thương nên không từ chối."

Tốc độ nói của Đường Kí Minh không nhanh không chậm, giống như đang nói sự thật. Hứa Vị Trần uống vài chén rượu, toàn thân nóng lên, hoảng hốt cảm thấy Đường Kí Minh nói chắc chắn như vậy, có lẽ trước đây thật sự có cách phát triển như thế.

"Anh cam đoan với bà là anh không chơi đùa, sẽ không làm ra chuyện khiến em buồn," Y lại nói với Hứa Vị Trần, "Sẽ luôn đối xử tốt với em thì bà mới tạm tha cho anh."

Sau khi về nhà, rốt cuộc Đường Kí Minh cũng nói kế hoạch của y ra, đại khái là tính tạo chút scandal với Hứa Vị Trần trước cho Lý Văn Tâm thấy mà chuẩn bị tâm lý, sau đó y sẽ một mình đi come out với Lý Văn Tâm.

Hứa Vị Trần không hoàn toàn tán thành, cảm thấy mình như vậy thật vô dụng, giống kẻ hèn nhát trốn sau lưng Đường Kí Minh. Nhưng Đường Kí Minh rất kiên trì: "Đụng tới chuyện của em là dì lại dễ kích động, anh nói một mình ổn hơn."

Y nói đây là cách come out suôn sẻ nhất, Hứa Vị Trần vốn không có kĩ năng đối phó vớ cơn giận của mẹ, chỉ biết im lặng, cuối cùng vẫn nghe theo đề nghị của y, nhưng hỏi y định tạo scandal gì thì Đường Kí Minh lại không muốn tiết lộ, bảo sẽ cho Hứa Vị Trần một điều bất ngờ.

Hứa Vị Trần không tin tưởng y lắm, nhưng Đường Kí Minh luôn giỏi đánh lảng sang chủ đề khác hơn hắn, y hôn Hứa Vị Trần, lập tức chuyển sang chuyện khác.

Sau khi Hứa Vị Trần đến văn phòng vào thứ hai, tiến hành làm việc quên mình, vứt chuyện bất ngờ Đường Kí Minh nói ra sau đầu.

Buổi trưa hắn đến phòng nghỉ ngơi uống cà phê, đúng lúc gặp Tiểu Khương, thực tập trợ lý viết note đề xuất.

Tiểu Khương ngẩng đầu, hai quầng mắt đen xì, không có tinh thần gì, trông có vẻ uể oải sau khi thức thâu đêm.

Hứa Vị Trần nhớ tới lời dặn của Đường Kí Minh, cầm cốc hỏi Tiểu Khương: "Cập nhật game chưa, thấy sao?" Định bụng nếu Tiểu Khương nói năng không ổn sẽ sạt cho cậu ta một trận.

"Anh cũng quan tâm quá luật sư Hứa," Tiểu Khương đơn thuần gật đầu, nói với Hứa Vị Trần, "Không ngờ làm ruộng lại nghiện thế, em chơi đến ba giờ sáng."

Hai thực tập sinh bên cạnh có cùng sở thích với Tiểu Khương cũng sôi nổi đồng tình, nhưng mà họ không bạt mạng như Tiểu Khương, mười hai giờ là ngủ rồi. Lúc đang nói chuyện, điện thoại Tiểu Khương kêu lên, cậu ta cầm lên xem, kêu "ôi" một tiếng, nói: "Hóa ra Lakeshore chưa xóa."

Nghe thấy từ khóa, Hứa Vị Trần thấy tò mò, cũng ngó qua xem với mấy người khác, là tin tức giải đáp câu hỏi do chính công ty game tuyên bố.

Đường Kí Minh đích thân trả lời mấy câu hỏi về bản update game, để bày tỏ sự xin lỗi, event rút thăm kho báu online và art thiết lập nhân vật của Annie ở Lakeshore mà người chơi chưa từng thấy sẽ được tung ra.

Mọi người giục Tiểu Khương mau kéo xuống. Sau khi xem thiết kế nhân vật của Annie, Tiểu Khương hào hứng nói, "Chi tiết thế này, chẳng lẽ thật sự không phải nhánh Cá tháng 4," sau đó bỗng cứng người. Cậu ta quay sang, chậm rãi nhìn Hứa Vị Trần rồi lại nhìn bức ảnh.

Hai người còn lại cũng im lặng, đều đeo vẻ muốn nói lại thôi, tất cả đều không dám nói ra suy nghĩ của mình. Hứa Vị Trần thầm chửi Đường Kí Minh ít nhất một vạn lần, căng da đầu lùi ra sau một bước, giả vờ rời khỏi hiện trường như không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Khương ngơ ngác mở miệng.

Cậu ta nỏi: "... Luật sư Hứa, em nhận ra Annie rất giống anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.