Chương trước
Chương sau
Hứa Vị Trần muốn tỏ vẻ dửng dưng trước buổi gặp mặt nên đã từ chối lời đề nghị đến đón hắn của Đường Kí Minh. Hai người hẹn gặp nhau ở sảnh chỗ hắn ở vào lúc bảy giờ tối thứ sáu.

Chập tối, Hứa Vị Trần làm thêm ngoài giờ ở văn phòng như thường lệ. Lúc xuống dưới tầng, tự dưng hắn lại thấy hơi lo lắng, hắn cứ kiểm tra diện mạo của mình mãi trên gương phản chiếu của thang máy, tần suất nhiều tới mức bị mấy đồng nghiệp nam đi cùng thang máy trêu chọc: "Mấy cậu đẹp trai đều tự luyến thế này à?"

Hứa Vị Trần chưa nói gì đã có người vặn lại hộ hắn: "Tôi mà có gương mặt của Hứa Vị Trần thì tôi phải đeo gương trên cổ khi đi đường mất."

Lời đồng nghiệp nói ít nhiều gì cũng khiến Hứa Vị Trần yên tâm mấy phần. Nhưng Đường Kí Minh tham gia nhiều sự kiện, gặp qua vô số người đẹp như thế, hắn chỉ là một người bình thường trong số họ, đã vậy tính tình còn tệ hại khác thường, không thay đổi được. Nếu Đường Kí Minh có cơ hội lựa chọn, Hứa Vị Trần không biết mình sẽ được xếp vào hàng thứ mấy nghìn mấy trăm.

Nghĩ đến đây, Hứa Vị Trần không khỏi cảm thấy quá may mắn vì mình đã nhanh tay nhanh mắt bắt được cơ hội, chặn đứng Đường Kí Minh siêu hot hiện tại bằng thủ đoạn bẩn thỉu, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.

Giao thông thứ sáu hơi tắc, về đến cửa chung cư thì đã là bảy giờ mười phút. Hứa Vị Trần liên tục nhìn đồng hồ khi ngồi trên taxi, sau khi xuống xe, nhịp tim đập nhanh hơn, hắn sải bước vào cửa, nhìn quanh một vòng, nhận ra ở khu vực tiếp khách của chung cư chẳng có bóng dáng của Đường Kí Minh.

Hứa Vị Trần không khỏi hụt hẫng, hắn muốn gọi điện cho Đường Kí Minh để chửi y một trận vì tội đến trễ, nhưng hắn biết mình làm thế là chuyện bé xé ra to, đã vậy chính hắn cũng đến muộn mười phút.

Hắn bước chậm lại, đi vào thang máy, nhìn khuôn mặt tiu nghỉu, khóe miệng trễ hẳn xuống trong gương một giây rồi dời mắt đi.

Mấy hôm nay chung cư đang bảo trì mạch điện khu vực chung nên đã ngừng cấp điện chó một số đèn hành lang.

Sau khi cửa thang máy mở ra, hàng lang hơi tối tăm, tâm trạng Hứa Vị Trần không tốt, hơn nữa nhà hắn cũng gần thang máy nên lười không thèm bật đèn flash lên. Hắn đi về phía cửa nhà theo quán tính, đi được vài bước thì đâm vào một người, hẳn hoảng đến mức chửi thề mấy câu rồi dùng lực đẩy ra.

Hắn chưa kịp lùi lại thì cánh tay đã bị kéo lấy, sau đó thì nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Giật mình thế sao không soi đèn." Trong giọng Đường Kí Minh mang ý cười như thể đang cười hắn.

Hứa Vị Trần hơi sửng sốt, vẻ thất vọng đã biến mất nhưng cơn giận thì vẫn chưa nguôi ngoai, hắn bất động mấy giây rồi hằn học nói: "Chẳng phải bảo đợi ở sảnh ư?"

"Có người nhận ra tôi, người ta xúm lại làm ảnh hưởng việc ra vào của chung cư," Đường Kí Minh nói, "Nên bảo vệ đưa tôi lên trước."

Hứa Vị Trần hừ lạnh, châm biếm y là "siêu sao" rồi duỗi tay mở khóa vân tay, hắn đẩy cửa đi vào, bật đèn trước rồi mới quay lại nhìn Đường Kí Minh.

Đường Kí Minh xách túi, ăn mặc bóng bẩy như vừa rời khỏi trường quay. Y mỉm cười nhìn Hứa Vị Trần, trông vừa đẹp trai vừa dịu dàng, y đã chẳng còn điểm nào giống với Đường Kí Minh khi còn ở kí túc xá và trường học.

Hứa Vị Trần không muốn để y nhận ra việc mình đã bị mê hoặc nên tìm bừa một chủ đề để nói chuyện: "Anh đến sảnh lúc mấy giờ?"

"Sáu rưỡi," Đường Kí Minh trả lời, đột nhiên hỏi một cách tự nhiên, "Hứa Vị Trần, học kì sau em còn định ở kí túc xá không?"

Hứa Vị Trần không biết tại sao y lại hỏi vậy, đáp: "Chắc không, vẫn ở đây thôi."

"Học kì sau không có việc gì làm ngoại trừ xin vào trường luật," Hứa Vị Trần nói thêm, "Phải thực tập nhiều hơn ở văn phòng."

Đường Kí Minh lập tức hỏi: "Mật khẩu khóa vân tay của em là gì?"

Hứa Vị Trần liếc y: "Không nhớ, sao?"



"Thời gian tôi đến nhà em không nhất định chuẩn hẳn, có mật khẩu thì tôi có thể vào trước," Đường Kí Minh giải thích, "Hoặc nhập thêm dấu vân tay mới cũng được."

Hứa Vị Trần thấy hắn nói cũng phải, nhưng Hứa Vị Trần không nhớ mật khẩu nên chỉ vào ngăn kéo bếp đang mở: "Được thôi, hướng dẫn ở kia, anh đọc rồi tự nhập đi."

Do đã không gặp nhau suốt mấy tháng nên đối với Hứa Vị Trần mà nói, lần lên giường chập trước như đã trở thành một giấc mộng xuân vụng trộm.

Hơn nữa Đường Kí Minh và hắn vẫn giữ khoảng cách xã giao bình thường, điều này càng khiến hắn không biết phải làm thế nào để tới gần Đường Kí Minh, hắn đành đi vòng qua ghế sô pha ngồi xuống, sau đó còn bật cả TV bình thường chẳng bao giờ xem.

Đường Kí Minh ra ghi dấu vân tay trước rồi mới đi qua, ngồi xuống chỗ cách Hứa Vị Trần không xa, cùng hắn xem dự báo thời tiết và nói chuyện: "Hôm nay dì hỏi tôi địa chỉ của em, tôi bảo em không nói cho tôi biết."

Đường Kí Minh và Hứa Vì Trần ngồi gần một cách lạ lùng khiến Hứa Vị Trần không thể tảng lờ sự hiện diện của y. Rõ ràng giọng y không to nhưng Hứa Vị Trần lại nghe chính xác từng chữ một, trong khi dự báo thời tiết thì chẳng đọng lại cái gì trong đầu.

Hứa Vị Trần không muốn nhìn về phía y, hắn nhìn chằm chằm vào TV, nói bậy nói bạ: "Cảm ơn, may mà anh kín miệng, không thì chắc hôm nay chẳng đến được nhà tôi rồi, tôi sợ đang làm giữa chừng thì mẹ tôi mang cơm đến cho tôi."

Hứa Vị Trần nghe thấy Đường Kí Minh cười: "Dì còn bảo em rất bận."

"Bận bằng anh chắc, mẹ tôi gửi cho tôi hơn một trăm mục ghi chép bán hàng của anh —" Hứa Vị Trần chưa nói xong thì Đường Kí Minh đã nghiêng người sang hôn lên môi hắn, y ôm eo hắn, kéo về phía mình.

Hứa Vị Trần chưa phản ứng lại đã phới hợp ngồi khóa trên đùi Đường Kí Minh. Tay hắn quàng hờ qua cổ Đường Kí Minh, nhẹ nhàng hôn môi với y.

Chưa chuẩn bị tí nào đã hôn nhanh và thắm thiết như thế, hại tim Hứa Vị Trần đập loạn xạ.

Hứa Vị Trần nhắm mắt lại, Đường Kí Minh cạy môi hắn ra, trêu đùa đầu lưỡi hắn như đang giỡn với thú cưng, thành thục như thể lần lên giường trước đó là hôm qua.

Người Hứa Vị Trần nhũn ra, không bằng lòng thú nhận sự xấu hổ của bản thân, hắn ôm ghì lấy Đường Kí Minh, lại nghĩ linh tinh: Đường Kí Minh vội vàng như thế, không phải là muốn làm nhanh nhanh cho xong để đi đấy chứ.

Nhưng tay Đường Kí Minh không luồn vào trong quần áo của Hứa Vị Trần, y hôn một lúc rồi đột nhiên dừng lại, nói với Hứa Vị Trần rằng y đã chuyển lại số tiền vay nợ của Hứa Vị Trần, mấy ngày nữa sẽ vào tài khoản.

Lúc nói chuyện, vẻ mặt Đường Kí Minh không thay đổi, tay vẫn quàng eo Hứa Vị Trần, lòng Hứa Vị Trần trầm xuống, nhạy cảm cho rằng nỗi lo bấy lâu nay của mình đã thật sự xảy ra.

Suy nghĩ lúc hôn đã bốc hơi hoàn toàn, Hứa Vị Trần nhìn Đường Kí Minh mấy giây rồi chất vấn với vẻ hơi cáu bẳn: "Anh giàu rồi thì hối hận đúng không?"

Nói xong, cơn giận của hắn bùng lên, lại đẩy vai Đường Kí Minh: "Sao anh thất hứa thế?"

Tiếng dự báo thời tiết ở đằng sau trở nên phiền phức, Hứa Vị Trần giận dữ trợn mắt với Đường Kí Minh, Đường Kí Minh hơi sửng sốt, Hứa Vị Trần nghĩ ngay là mình đoán đúng rồi, định xuống khỏi người Đường Kí Minh, nhưng chưa đứng lên đã bị Đường Kí Minh nắm lấy cánh tay.

Đường Kí Minh nắm hơi mạnh, mạnh đến mức Hứa Vị Trần thấy y thật thô lỗ, không thoát ra được.

"Không, em nghĩ nhiều quá rồi." Đường Kí Minh khẽ nói.

Hứa Vị Trần không vui, cảnh giác nhìn y, lực tay y không giảm, y chậm rãi giải thích: "Hứa Vị Trần, tôi chỉ không muốn nợ tiền em thôi. Nếu tôi định trả tiền rồi không làm với em, sao tôi phải hỏi mật khẩu nhà em làm gì?"



Y nói có lý, Hứa Vị Trần cũng thấy mình hơi nhạy cảm quá thật, thái độ hắn dịu xuống, hơi mờ mịt nhìn vào mắt Đường Kí Minh, hắn nghĩ ngợi rồi cúi đầu, tì vào vai y, nói: "Được rồi."

Thật ra hắn muốn hỏi nữa, ngộ nhỡ sau này Đường Kí Minh tìm được "người đẹp" khác muốn yêu đương thì làm sao, nhưng hắn không hỏi mà nói: "Nếu anh có lương tâm thì tối thiểu phải ở với tôi ba, năm năm chứ. Đúng không?"

Hứa Vị Trần không thẳng thắn, không mạnh mẽ, hắn nói rất nhẹ nhàng, nói xong còn nghĩ ba, năm năm có phải lâu quá không. Thế nên khi Đường Kí Minh không trả lời câu hỏi này, Hứa Vị Trần cũng không cãi cọ với y.

"Hứa Vị Trần, sau này trước khi nổi cáu với tôi, em có thể hỏi tôi trước." Đường Kí Minh nói.

Hứa Vị Trần ngẩng mặt nhìn y, thầm nghĩ y nói vô tư quá, cái này thì hỏi kiểu gì, nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn chiếu lệ đáp "ừm".

Chưa xem xong TV đã bị Đường Kí Minh tắt đi.

Giống lần trước, hoặc tốt hơn lần trước, Đường Kí Minh hoàn toàn thực hiện lời hứa của mình với Hứa Vị Trần. Xong xuôi, Hứa Vị Trần mơ màng ôm lấy Đường Kí Minh, không muốn buông ra, thể xác được thỏa mãi nhưng tinh thần lại trống rỗng rất nhiều, thế là hắn ngửa đầu hôn.

Đường Kí Minh không từ chối hắn, Hứa Vị Trần rất vui, hắn nằm mơ, quay lại buổi prom hồi cấp 3, Đường Kí Minh không đáp lại tiếng gọi của Lindsay, Lindsay cũng không tới tìm. Đường Kí Minh hoàn thành toàn bộ điệu nhảy với Hứa Vị Trần trong căn phòng tối bán mở.

Lúc tỉnh dậy, Hứa Vị Trần phát hiện ra Đường Kí Minh cũng đã đi ngủ, y ngủ say sưa trên giường hắn.

Hứa Vị Trần lén duỗi tay, chạm vào Đường Kí Minh ở trong chăn, Đường Kí Minh không động đậy, Hứa Vị Trần dùng ngón tay sờ đường gân nổi trên mu bàn tay y, lần theo cổ tay lên trên, đụng vào khoảng da ấm áp lớn hơn.

Lúc ngủ, Đường Kí Minh mặc cho Hứa Vị Trần đùa nghịch vuốt ve mà không có bất kì sự đề phòng nào, điều này khiến Hứa Vị Trần hiểu được lí do mình mơ giấc mơ này.

Bởi hắn rất vui vì cuối cùng cũng được chiếm hữu Đường Kí Minh nhiều hơn tất cả mọi người, trở thành người đứng nhất tạm thời, có lẽ sẽ không phải nhiều nhất nhưng ít ra cũng có được sớm nhất.

Trong mấy năm từ lúc tốt nghiệp đại học cho đến trường luật, rồi lại trở thành luật sư hành nghề, Hứa Vị Trần không thể dễ dàng đánh giá mình có sống ổn hay không.

Một mặt, mỗi ngày của Hứa Vị Trần đều rất trọn vẹn, hắn dần có sự nghiệp của bản thân, tuy không thành công như Đường Kí Minh — Suy cho cùng thì Đường Kí Minh cũng thuộc dạng hiếm có trong nghìn có một, nhưng hắn đang đi theo bước chân của cha mình, đang thực hiện ước mơ công việc thưở bé của bản thân.

Hứa Vị Trần nghĩ nếu bố còn sống, nhất định ông sẽ tự hào, kiên định nói với hắn rằng hắn không hề thua kém Đường Kí Minh.

Một mặt khác, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh gặp nhau đều đặn, trong mắt hai người mẹ là kiểu tình cảm thân thiết. Đường Kí Minh xử sự khéo léo, không nhắc đến quan hệ thể xác thì hai người vẫn được xem là bạn thân.

Đời sống tình cảm của Hứa Vị Trần vẫn bỏ không, điểm bất lợi là hắn không thể thoát khỏi sự lưu luyến với Đường Kí Minh, lợi cái dưới tiền đề là không biết về mối quan hệ giữa hai người, mẹ hắn cảm thấy rất hài lòng.

Hứa Vì Trần quyết định chấm dứt thỏa thuận lên giường với Đường Kí Minh là vì một chuyện nọ xảy ra vào hồi năm ngoái. Hắn rất quyết tâm, không muốn dây dưa rễ má tiếp.

Nhưng đêm ấy bị Đường Kí Minh lây cảm, vì vậy hắn yên tâm tiếp nhận sự chăm sóc từ y, cho y ngủ lại nhà hắn. Ban ngày Hứa Vị Trần ngủ nhiều quá nên tối hơi mất ngủ.

Bởi vậy hắn bật đèn, lén lút quan sát Đường Kí Minh đang ngủ, nhớ lại lần gặp mặt thứ hai, hắn cho rằng mình đã có được một phần niềm vui của Đường Kí Minh.

Hứa Vị Trần không rõ thời gian trôi qua như nào, dường như chỉ sau một đêm, hắn đột nhiên bị bắt tỉnh ngộ, không thể tiếp tục tùy ý trói chặt đường Kí Minh, phải làm một người trưởng thành có trách nhiệm với bản thân và các mẹ.

Nhưng điều hắn thực sự nghĩ là hắn chẳng muốn làm người lớn chút nào, hắn cũng không ngủ được nên chỉ đành lo âu nhìn Đường Kí Minh, hắn muốn nhốt Đường Kí Minh mãi mãi trong nhà mình, sau đó lại nhớ đến trước kia bản thân trước kia nghĩ càng ít, mưu cầu càng ít thì cũng càng ít đắn đo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.