Giang Úc ngốc như vậy, chúng ta có thể câu kéo được bao nhiêu thì câu kéo bấy nhiêu.
Editor: Myy
_____
Sau mấy ngày ở chung với Giang Úc, Tống An Ninh dần đà hiểu được tính tình của hắn.
Tuy dễ bị chọc giận, nhưng cũng dễ dỗ. Không sai, chỉ một hộp bánh quy tự làm thôi cũng đã khiến cho Giang Úc ở trong phòng một mình nhớ về Tần Ngưng suốt cả buổi sáng.
Tống An Ninh thuận lý thành chương rảnh rỗi cả buổi, mãi đến giữa trưa Giang Úc mới mặc vest đi ra, đôi mắt sưng đỏ thấy rõ.
Tống An Ninh cảm thán, đúng là si tình boy.
"Sao cô biết về chuyện bánh quy?" Ánh mắt Giang Úc nhìn về phía Tống An Ninh tràn đầy hoài nghi.
Tống An Ninh bình tĩnh giải thích: "Lúc trước uống say anh có nói qua."
Giang Úc mờ mịt, "Tôi có nói sao?"
Tống An Ninh cười: "Người say sao nhớ được mình từng nói cái gì? Anh không nói thì làm sao tôi biết được chuyện bí mật như vậy?"
Giang Úc mím môi, không nói gì.
Hắn đã từng say rượu mấy lần, lần nào uống say cũng mất trí, hoàn toàn không nhớ rõ mình từng nói gì làm gì.
Nhưng nhìn mặt Tống An Ninh, nhắc tới một số chuyện có liên quan đến Tần Ngưng hẳn cũng rất bình thường.
Đáy lòng bớt đi mấy phần cảnh giác và hoài nghi Tống An Ninh.
Thấy thần sắc hắn hơi hoà hoãn, Tống An Ninh biết rằng hắn tin mình, lại gần duỗi thẳng chiếc cà vạt lại cho hắn, "Anh ăn mặc như vậy là định ra ngoài hả?"
Giang Úc lui về phía sau một bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-viec-cua-the-than-bach-nguyet-quang/451240/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.