Phạm Vô Cữu nhìn Lý Tiểu Tiểu trong lòng, trong lòng lại lần nữa nổi lên cảm giác khác thường làm anh thấy quen thuộc lại xa lạ, vào tối Lý Tiểu Tiểu uống say đó, lúc anh bế cô từ lầu 2 về lại phòng bệnh đã từng có cảm giác như vậy, Phạm Vô Cữu từng có trải nghiệm yêu đương biết cái này gọi là động lòng.
Vào nháy mắt khi hai người chạm mắt nhau kia đều không tự chủ được mà tránh đi, một người thì nhớ tới Mạnh Bà mình yêu mấy trăm năm, một người thì nhớ tới người yêu mà Phạm Vô Cữu chưa tìm được, dưới sự trói buộc đạo đức, hai người trước hết đều lựa chọn trốn tránh.
“Cắt!”
Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu trước hết thả lỏng tay ra, Phạm Vô Cữu quay đầu nhìn hư không, Lý Tiểu Tiểu có chút xấu hổ mà vuốt tóc hai lần, cực lực áp chế tốc độ tim đập của mình.
Đạo diễn không vừa lòng đứng dậy: “Sao lại thế này? Trạng thái vừa nãy vốn rất không tệ, sao đột nhiên đều quay mặt hả?”
Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu đều không hé răng, Chu Hạc Minh ngồi xuống nhìn bản phát lại trên máy theo dõi, nói thiệt, nếu mà cắt cái đoạn dời tầm mắt lúc sau đi, thì phần đằng trước cũng có thể dùng, nhưng mà Chu Hạc Minh đối với phim chiếu mạng vẫn có yêu cầu đã tốt còn muốn tốt hơn như cũ, cái phần này chắc chắn phải quay lại.
Nhưng không nghĩ tới lần quay thứ 2 còn muốn không xong hơn cả lần đầu, lúc quay lần đầu tiên thì mới đầu hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-giai-tri-tien-pham/1133405/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.