Bốn người khách quý vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy Tôn Thắng cầm gậy đánh thành một cục với Hồng Hài Nhi. Khương Minh Vũ vừa muốn đi qua ngăn cản, vừa quay đầu lại thì thấy đám người công ty giải trí Tiên Phàm ngồi trên bậc thang, vừa cắn hạt dưa vừa vui vui vẻ vẻ mà nhìn hai người kia đánh nhau, Huyền Phinh với Dương Thanh Nguyên thi thoảng còn bình luận mấy câu. “Sao lại như vậy?” Khương Minh Vũ chả hiểu ra sao mà ngồi xuống phía sau hai người họ: “Sao người bọn họ lại đánh lên?” Ông Thổ vui cười hơn hớn mà phổ cập khoa học cho 4 khách quý: “Tôn Thắng cứ thích chọc Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi bị chọc tức liền đánh lên với cậu ta. Loại cảnh tượng này 3 ngày 2 bữa liền xuất hiện một lần, không sao hết, các cậu lấy làm náo nhiệt mà xem là được.” Hai người họ tay không, đánh từ đầu viện bên này đến đầu viện bên kia, một chốc lại vèo vèo vèo lên cây, ngay vào lúc Khương Minh Vũ ngửa đầu nhòm lên cây ý, hai người liền lộn nhào nhảy xuống từ trên cây, dùng động tác để suy diễn cái gì gọi là thân nhẹ như yến. Huyền Phinh vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận với Dương Thanh Nguyên: “Hồng Hài Nhi xem ra tiến bộ hơn lần trước a, có phải cậu chỉ điểm nó không?” Dương Thanh Nguyên trực tiếp sảng khoái thừa nhận: “Dạy nó hai chiêu, đứa nhỏ này nhưng thật lại linh tính, học rất nhanh.” Huyền Phinh quay đầu phân phó Hồ Linh Lung: “Đánh tay không không đã ghiền, kiếm hai cây gậy cho bọn họ xài.” “Huyền tỷ, chị thiệt đúng là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nha!” Hồ Linh Lung tuy nói vậy, nhưng mà động tác lại một chút cũng hổng chậm, nhìn thoáng qua chung quanh, thấy được hai cây gậy gỗ dài 1m5 ở chỗ góc tường, phỏng chừng là ông Táo mới gọt ra dùng để thọc bếp lò. Hồ Linh Lung giơ chân đá, hai cây gậy gỗ liền bay về phía hai người đang đánh cho náo nhiệt trong viện kia. Tôn Thắng với Hồng Hài Nhi tuy không quay đầu, nhưng mà đều vươn tay ra mỗi người bắt được 1 cây gậy trong cái nháy mắt mà gậy bay tới kia. Sau khi Tôn Thắng nhận lấy gậy thì động tác rõ ràng là càng thêm linh hoạt, gậy trong tay anh như là có linh hồn mà chơi cho rung vù vù ấy. Bốn người khách quý cũng gia nhập vào trận doanh xem kịch, mỗi người túm một túm hạt dưa rồi cũng ngồi trên bậc thang xem ngon lành. Công phu của Hồng Hài Nhi tuy không tệ, nhưng vẫn kém Tôn Thắng rất xa như cũ, mặc dù Tôn Thắng rõ ràng là nhường cho Hồng Hài Nhi, nhưng Hồng Hài Nhi vẫn có chút không chống đỡ nổi. Rất nhanh, gậy gỗ trong tay Hồng Hài Nhi vào lúc đụng vào gậy gỗ của Tôn Thắng “ba” một tiếng gãy mất, Hồng Hài Nhi ném cây gậy trong tay một cái, thế mà lại chạy về phía Dương Thanh Nguyên. “Chú Dương, giúp con một lần!” Dương Thanh Nguyên hình như là không ngờ tới Hồng Hài Nhi sẽ xin giúp đỡ với mình, dù sao thì năm đó lúc Tôn Ngộ Không đại chiến Hồng Hài Nhi, chính anh mang theo anh em tới hỗ trợ cho Tôn Ngộ Không. Có điều bây giờ mọi người đều là nhân viên của công ty giải trí Tiên Phàm, chuyện quá khứ sớm đã từ chiến tranh biến thành tơ lụa, Hồng Hài Nhi cũng biết đạo lý này, chỉ là vừa nhìn thấy Tôn Ngộ Không liền nghĩ đến mình bị bắt đi làm đồng tử chắp tay nhiều năm như thế, trong lòng khó tránh khỏi ý khó bình. Đôi mày đẹp của Dương Thanh Nguyên hơi hơi nhíu, dừng một chút rồi vẫn là đứng dậy: “Được rồi, chú giao thủ với cậu ta thay con một lần, đánh xong lần này con cũng đừng có lòng dạ hẹp hòi hoài.” Nghe câu như thế, ngũ quan xinh đẹp của Hồng Hài Nhi thần thái phấn khởi, nặng nề mà gật đầu: “Dạ, con nghe chú.” Dương Thanh Nguyên nhìn chung quanh, hình như là đang tìm gậy gỗ, Lý Tiểu Tiểu nhìn thấy 1 màn như thế thì bị dọa cho xém chút nuốt luôn vỏ hạt dưa vào, nhanh chóng đứng dậy nhắc nhở hai vị này: “Hai anh kiềm chế chút đi, nhiều camera ở đây như vậy đó, đừng có phá mất nhà.” Tôn Thắng cười hề hề: “Cô chủ nhỏ yên tâm, bọn tôi đều biết.” “Tốt nhất là trong lòng các anh đều biết.” Lý Tiểu Tiểu không nhịn được mà nói càng trắng ra chút: “Nếu mà thật quá đáng, thì có rất nhiều người muốn thay chức bảo vệ của mấy anh đó!” Tôn Thắng ra dấu OK, tay trái đặt ở dưới khuỷu tay phải, ngón trỏ của tay phải thì chỉa về phía Dương Thanh Nguyên: “Cậu tới đây!” Lý Tiểu Tiểu ôm kín mặt, Đại Thánh đây là xem nhiều phim quá hỉ. Ông Táo đang nấu cơm ở phòng bếp cũng không quên xem náo nhiệt, thừa lúc nấu cơm còn ném một cây gậy từ cửa sổ ra cho Dương Thanh Nguyên, thao tác lưu loát quả thực làm đạo diễn cùng nhân viên công tác đứng ở trong bếp nhìn choáng váng. Dương Thanh Nguyên xoay gậy vẽ ra một cái vòng lớn, ngăn cách khán giả, đạo diễn cùng camera man của tổ chương trình hết ở ngoài vòng tròn. Gật gật đầu về phía Tôn Thắng: “Thu lại chút, chúng ta chỉ ở ngay trong viện này, độ cao cũng đừng vượt qua cái cây này.”
“Không thành vấn đề.” Tôn Thắng vung gậy công kích Dương Thanh Nguyên, Dương Thanh Nguyên lập tức cầm lấy gậy ứng chiến, Hao Thiên Khuyển lười biếng ngồi trên ghế dựa phơi nắng cũng ngồi ngay ngắn, còn đưa vuốt dời kính râm xuống chút, để tiện cho nhìn rõ tình hình chiến đấu. Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên thực lực tương đương, hai người đều ghi nhớ quy tắc không thể ngã ngựa, cố gắng khống chế không bay lên trên. Thân thủ lực lượng của hai người ngang nhau, cũng không cần bó tay bó chân muốn thả nước*, đánh nhau phải nói là đẹp mắt. *: ý chỉ nhường, không dùng đúng hết thực lực. Ví dụ như ông Tôn đánh với Hồng Hài Nhi mà nhường thì gọi là thả nước cho Hồng Hài Nhi. Hai người họ gậy gộc ngươi tới ta đi dày đặc không có một tia kẽ hở, động tác lại nhanh y như phim đánh võ tua nhanh gấp 2 lần, xem mà người ta hoa cả mắt. Hai người này vốn chính là chơi xấu mà xuống đây, càng sợ trái với quy tắc bị xách về, nên hai người họ đừng có nói là bay, ngay cả cây cũng chưa có lên, lại là một chút thần thông cũng chưa xài, dựa hết vào là võ nghệ của tự bản thân. Nhưng dù là vậy, đánh nhau vẫn cứ phấn khích mười phần như cũ. Bốn khách quý nhìn mà mắt đều thẳng, mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ bộ phận mấu chốt. Rất nhanh, hai người họ đã giao thủ 300 hiệp, Tôn Thắng tìm được cơ hội bổ một phát về phía Dương Thanh Nguyên, Dương Thanh Nguyên giơ gậy lên chắn một phen, gậy gỗ của hai người đồng thời đứt làm hai đoạn. Nửa đoạn gậy của Tôn Thắng bay về phía chỗ khách quý, thế tới rào rạt mà tốc độ lại nhanh làm cho chúng nhân loại này đều chưa phản ứng được. Đúng lúc này, Hao Thiên Khuyển đang ngồi trên ghế dựa quan sát tình hình chiến đấu nhảy ra vào giờ khắc ấy, một táp đã ngậm được nửa đoạn gậy hùng hổ bay tới kia, hoàn mỹ lộn nhào ở không trung rồi rơi xuống mặt đất. Lúc này Khương Minh Vũ mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn Hao Thiên Khuyển quả thực là tràn ngập sùng bái: “Hao Thiên Khuyển, mày cũng quá lợi hại đi!” Hao Thiên Khuyển nhả gậy phun xuống đất, giơ vuốt lên đỡ cho thẳng lại kính râm trên mặt, lại ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhảy về lại trên ghế dựa tiếp tục đeo kính đen phơi nắng, đắn đo khí chất đến gắt gao. Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên hơn ngàn năm trước đã không phân cao thấp, bây giờ dưới tình huống chứa nhiều hạn chế cũng khó phân thắng bại, gậy đã gãy thì hai người cũng theo đó mà thu tay lại. Hiện tại tam giới hòa bình đã lâu, hai người họ cũng đã rất lâu chưa động thủ rồi, hôm nay hoạt động một chút cũng cảm thấy mười phần đã ghiền. Bốn khách quý không hẹn mà cùng đứng lên vỗ tay, trên mặt Khương Minh Vũ càng là đã tán thưởng lại thêm tán thưởng: “Thân thủ của hai anh đúng là rất tuyệt, cuộc đời tôi lần đầu nhìn thấy công phu Trung Quốc lợi hại như vậy.” Trâu Tiêu Dược quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu: “Cô chủ nhỏ, cô có thể nói thử xem nghệ sĩ với nhân viên của công ty các cô là chọn như nào không? Trước kia tôi chính là cứ nghe nói rằng muốn vào công ty các cô thì giá trị nhan sắc phải qua cửa mới được, dù là nghệ sĩ hay là nhà thiết kế, người đại diện, bảo vệ gì đó thì giá trị nhan sắc đều xuất chúng. Giờ tôi phát hiện, không chỉ có giá trị nhan sắc xuất chúng, người người còn phải thân mang tuyệt kỹ mới được nha!” Khương Minh Vũ cũng phụ họa nói: “Nói ra thiệt đúng vậy nha, công phu của Huyền Phinh với Hồ Linh Lung bọn tôi đã sớm kiến thức rồi, Hồng Hài Nhi còn nhỏ tuổi cũng có một thân bản lĩnh giỏi, giờ công phu của hai người Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên mới tới công ty cũng sắp vượt qua kỹ xảo, tôi chỉ muốn biết công ty các cô là chiêu người từ đâu vậy hở?” Lý Tiểu Tiểu chơi trò ha ha: “Bọn tôi đây đều là tuyển chọn (hải tuyển) mà chọn ra đó, chân chính vạn dặm mới tìm được 1, đặc biệt không dễ dàng!” “Thật vậy à?” Tiết Bảo Ninh lộ ra ánh mắt hoài nghi: “Trước đó tôi có xem qua một cái bát quái* trên mạng, chính là Tôn Thắng nói, nói là cậu ấy với Dương Thanh Nguyên là vì rút thăm rút không được mới làm bảo vệ!” *: bát quái này không chỉ là cái hình bát quái, mà thường thường (trong truyện và ngoài đời bên đó) được dùng với ý nghĩa nhiều chuyện, chủ đề tám nhảm, và ở đây nó mang ý nghĩa chủ đề tám nhảm, có thể là một lời đồn, như là – tôi nghe nói con nhà ông X thích con nhà bà Y, nhưng con bà Y không thích ảnh mà thích cậu út nhà ông Z – kiểu vậy đó. “Tôn Thắng lời gì nói thật cũng rũ hết ra ngoài.” Lý Tiểu Tiểu như thật như giả mà nửa đùa giỡn nói: “Bọn tôi là tuyển chọn trước rồi rút thăm sau, ai bảo vận khí của bọn họ tốt quá chứ.” Lưu Hạo Trạch nghe thế thì cười ha ha: “Lúc nào các cô rút thăm thì cho tôi biết chút, tôi cũng muốn đến công ty các cô làm việc.” “Tôi chỉ muốn biết các cô có phải là ngay cả thú cưng cũng phải sắp xếp rút thăm hay không.” Tiết Bảo Ninh nhìn Hao Thiên Khuyển bắt chéo chân đeo kính râm phơi nắng càng cảm thán 1 phen: “Cô xem đây nào là chó chứ hả? Quả thực đều sắp thành tinh.” “Đừng nói bừa, sau kiến quốc không được thành tinh.” Khương Minh Vũ nhìn Hao Thiên Khuyển, nhìn thế nào cũng cảm thấy thích: “Hao Thiên Khuyển của chúng ta chỉ là quá thông minh mà thôi.” Lý Tiểu Tiểu: Cái đó đổ lại là không sai, bọn tôi là thành tinh trước kiến quốc! *** Vào lúc khen Hao Thiên Khuyển, ông Táo cũng nấu cơm xong rồi.
Hai ông bác tiến đến cùng nhau mà nhỏ giọng thầm thì vài câu, ông Thổ đi ra chỉ huy Thân Văn Duệ dọn hai cái bàn lớn trong sân, một cái là dùng cho nghệ sĩ, nhân viên của công ty giải trí Tiên Phàm thêm 4 người khách quý ăn cơm, một cái khác là chuẩn bị cho nhân viên công tác. Công ty giải trí Tiên Phàm tuy là đại thần thượng cổ, thần tiên nổi tiếng, dương gian với âm phủ đều có, nhưng mà mọi người sống với nhau cũng chẳng phân chia ba bảy loại gì gì hết, cùng nhau hỗ trợ bưng thức ăn, bày ghế, không lâu sau đã dọn xong hai cái bàn đồ ăn lớn tràn đầy. Ông Táo cầm lấy đũa, cười ha ha nói: “Các cậu là khách, động đũa trước đi, nếm thử xem món tôi làm có hợp khẩu vị hay không.” “Sao có thể không hợp khẩu vị? Cái này cũng quá thơm đi!” Khương Minh Vũ nhìn thịt kho tàu đặt trước mặt mình, nước miếng đều sắp chảy xuống đây: “Thịt này hương vị quá tuyệt vời, cháu phải phối với cơm mà ăn 1 chén.” Gắp 1 khối thịt lắc la lắc lư mang theo sốt kho thịt thơm nồng đặt trên cơm, nước sốt đậm đà nhuộm cơm thành màu nâu, thoạt nhìn vô cùng mê người. Sau khi cho cận cảnh trước ống kính rồi, Khương Minh Vũ gấp gáp bỏ thịt kho tàu vào miệng, thịt mỡ nạc giao nhau va chạm vào nụ vị giác, thơm ngọt mềm xốp, mùi thịt đậm đà đã béo lại không ngấy, ngược lại là làm khẩu vị người ta mở rộng. “Quá ngon!” Khương Minh Vũ một miếng thịt chưa nuốt xuống đã lại gắp một khối lên, phối với cơm cùng nhau lùa vào miệng: “Còn ngon hơn so với cháu kỳ vọng, thực sự vừa đã ghiền lại không béo, cháu cảm thấy cháu thật sự có thể quất hết một đĩa to này.” *: ghi chú một chút về cách xưng hô, vì chính mình khi xưng hô với người tuy thấy hơi thân (trên mức chỉ quen biết chút) như mấy anh khách quý này đều xưng là cháu (với người già cỡ chú bác ông) nên mình cũng áp dụng vào đây, còn thân thiết hơn như bé nghé con với anh Dương và anh Tôn thì xưng là chú-con, (chắc tại nhà mình nam bắc hỗn hợp nên thế). “Còn có món khác đó, thịt này của cậu để lại một chút cho bọn tôi có được không hả?” Trâu Tiêu Dược nhìn nước sôi cải trắng với tạo hình rất khác biệt trước mặt mình, nói: “Đây là nước sôi cải trắng mà cháu gọi nhỉ, cháu cũng nếm thử xem rốt cuộc hương vị như thế nào.” Lấy muỗng múc một lá cải trắng đưa vào miệng, chỉ cảm thấy cải trắng này dung nhập tư vị của canh gà và chân giò hun khói, vào miệng thanh tươi, thanh nhã, ngon miệng đến cực điểm. “Ngon.” Trâu Tiêu Dược mơ hồ không rõ nói: “Cháu chưa từng nghĩ tới cải trắng bình bình thường thường cũng có thể làm được ngon đến cực điểm như vậy.” Hai người đều họ đều hưởng qua đồ ăn mình gọi, đều quăng ánh mắt về phía Tiết Bảo Ninh. Tiết Bảo Ninh gọi là cơm chiên trứng bà ngoại đã làm lúc nhỏ, tuy vô cùng đơn giản nhưng lại là hương vị mà cả đời anh không muốn quên mất. Phần “Cơm chiên trứng của bà ngoại” này ông Táo không làm quá nhiều, chỉ là làm riêng một chén cho Tiết Bảo Ninh thôi, so với các món ăn tinh mỹ khác, phần cơm chiên trứng này quả thực thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, trừ bỏ trứng gà với đậu hũ ra, ngay cả khách quen của cơm chiên trứng là chân giò hun khói cũng chưa thêm. Nhưng mà phần cơm chiên trứng nhìn đơn giản này lại làm dấy lên suy nghĩ của Tiết Bảo Ninh, anh múc một muỗng bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai mấy cái liền dừng lại, vành mắt có chút ửng đỏ. Khương Minh Vũ ở cạnh nhìn thấy thì giơ tay nhẹ vỗ vỗ lưng anh ấy, Tiết Bảo Ninh nuốt xuống miếng cơm trong miệng rồi lại múc đầy một muỗng bỏ vào miệng, nhắm mắt lại dư vị hương vị xa lạ lại quen thuộc kia, phảng phất như lại nhớ lại nhiều năm về trước…… Ông Táo nhẹ nhàng quơ tay xuống, ý bảo mọi người không nên hỏi quá nhiều, cho Tiết Bảo Ninh một ít thời gian một mình hồi ức. Lưu Hạo Trạch thuận thế đứng dậy, xách vò rượu ông Táo cho lên rót cho mỗi người một ly rồi không quên amway* với mấy khách quý khác: “Tôi nói với các anh, rượu này thật sự rất đỉnh, nếu nói trà của bác Thổ là đế vương trong trà, vậy thì rượu này chính là hoàng hậu trong rượu.” *: ở đây được đùng với nghĩa đề cử, bán amway nghĩa là đề cử cái gì đó với người khác (mà công ty amway là một công ty áp dụng hình thức kinh doanh đa cấp khá lớn, nhưng chính quy.) “Cậu còn rất biết sắp xếp!” Khương Minh Vũ vừa bưng chung rượu lên, liền thấy Hao Thiên Khuyển nhìn chằm chặp chung rượu của anh, cẩn thận đánh giá thì trong mắt còn có một loại khát vọng thèm rõ dãi. “Cái này mày cũng không thể uống!” Khương Minh Vũ lại không nhịn được muốn duỗi tay đi sờ đầu Hao Thiên Khuyển, Hao Thiên Khuyển vừa muốn né đi liền nghe thấy Khương Minh Vũ nói: “Tao mới nhận một bộ phim, trong bộ phim kia tao có một con chó phi thường thông minh lại thông nhân tính, vốn dĩ đạo diễn có suy xét đi mời một con chó cảnh sát tới diễn, có điều tao cảm thấy chó cảnh sát cũng chưa thông minh bằng mày, mày có muốn nhận bộ phim này không?” Hao Thiên Khuyển xoẹt cái đứng lên, ư ử kêu hai tiếng về phía Tiến Bảo ở đối diện. Khương Minh Vũ quay đầu nhìn nhìn Tiến Bảo, có chút chưa phản ứng lại: “Đây là ý gì vậy?” “Cái này anh còn không hiểu à?” Lý Tiểu Tiểu vỗ vỗ bả vai Tiến Bảo: “Đây là người đại diện nhà tôi nha, Hao Thiên Khuyển bảo cô ấy nhanh chóng đi ký hợp đồng đó!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]