“Quỷ?” Da gà của Lý Tiểu Tiểu đều nổi cả lên, cô lập tức nghĩ đến bát quái mới nghe hồi nãy, lập tức quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, thấy không ai chú ý tới nơi này mới hạ giọng nói: “Vừa nãy, trên đường tôi đến có nghe một cái bát quái, nói là ngày hôm qua đoàn phim các anh gặp quỷ, là một cung nữ khóc sướt mướt, bỗng nhiên liền biến mất ở nơi góc tường, anh nói là vụ này sao?” Phạm Vô Cữu lắc lắc đầu: “Quỷ mà cô gặp phải không phải con quỷ tối qua kia, mà là một con khác, hơi thở của con quỷ này càng âm trầm một chút.” Lý Tiểu Tiểu cứng lại rồi, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười kiên cường: “Anh à, đừng có làm em sợ, trên thế giới này nào có quỷ a.” Phạm Vô Cữu nhìn cô tiếp tục nói: “Trên đường cô có nói chuyện với ai sao?” “Không có à, tôi đi ra khỏi chỗ của Huyền tỷ liền trực tiếp lại đây, chỉ là nghe cả một tai bát quái trên đường thôi hà. Nói đến nói chuyện……” Mặt Lý Tiểu Tiểu rối rắm đến nhíu lại: “Chính là cái người nói bát quái kia, anh ta nói với tôi rằng tối nay đoàn phim của các anh còn có thể nháo quỷ, hỏi tôi có muốn xem cùng không. Tôi cảm thấy anh ta không quá bình thường, dọa tôi đến đầu cũng chẳng dám quay lại mà trực tiếp chạy tới.” “Còn rất thông minh.” Phạm Vô Cữu tán dương nhìn cô một cái: “Có điều nếu cô đụng phải hắn, hắn hỏi lại cô những lời này, hãy đáp ứng hắn.” “Tôi điên rồi hay là anh điên rồi?” Lý Tiểu Tiểu lật một cái bạch nhãn thật to: “Có phải quỷ không tôi trước hết không nói, người nọ vừa nhìn chính là tâm lý biếи ŧɦái, tôi điên rồi mới đáp ứng hắn ta. Ấy, tôi nói anh nghĩ thế nào vậy, thế mà để cô chủ trẻ tuổi như vậy của anh đi mạo hiểm, vạn nhất hắn ta bắt cóc gϊếŧ con tin thì sao.” Phạm Vô Cữu nghiêm trang đáp: “Hắn không phải biếи ŧɦái, chỉ là một con quỷ thôi.” “Quỷ?” Lý Tiểu tiểu nhìn thoáng qua bên ngoài, mặt trời chói lọi còn treo trên trời: “Tôi nói nè Phạm ca, nếu anh muốn làm tôi sợ thì cũng tìm cái cớ hay đi chớ, ban ngày ban mặt nháo quỷ ai tin hả? Lui một vạn bước mà nói, nếu hắn ta thật sự là quỷ thì tôi càng không thể đáp ứng rồi, người ta là đưa dê vào miệng cọp, tôi đây là gì, Tiểu vào tay quỷ? Tôi đây là tự mình tìm chết sao?” Phạm Vô Cữu nhìn cô, có chút không hiểu: “Cô sợ cái gì? Cô chính là cô chủ của giải trí Tiên Phàm chúng ta.” “Cô chủ thì cũng là người thường á, tôi còn chưa sống đủ đâu. Được rồi, trước hết chúng ta tạm dừng đề tài này, tôi một chút cũng không thích nghe chuyện ma.” Lý Tiểu Tiểu đứng lên lấy di động ra: “Chụp mấy tấm ảnh cho anh rồi đăng lên Weibo để hồi đáp các fan, mấy cô ấy nhớ anh đến muốn điên rồi.” Phạm Vô Cữu không có biểu cảm gì, một bộ dáng thần du vũ trụ. Lý Tiểu Tiểu chụp mấy tấm ảnh đều là biểu cảm giống y xì đúc, nhất thời bất đắc dĩ, đặt mông ngồi xuống lại cạnh Phạm Vô Cữu, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Phạm ca, anh trả lời tôi một vấn đề, vì sao anh phải làm nghệ sĩ vậy.” Nghe thấy vấn đề này, Phạm Vô Cữu rốt cuộc đã có chút phản ứng: “Tôi muốn đỏ.” Lý Tiểu Tiểu: “Vậy anh có thể nói cho tôi vì sao lại muốn đỏ không?” Phạm Vô Cữu trầm mặc một lát, vào lúc Lý Tiểu Tiểu cho rằng anh ấy sẽ không hồi đáp mới nghe thấy anh ấy dùng giọng nói vô cùng trầm thấp nói: “Tôi không tìm thấy cô ấy. Tôi nghĩ nếu mà tôi đỏ, cô ấy có thể nhìn thấy tôi, như vậy thì tôi có thể tìm được cô ấy.” Tuy rằng lời này nói tan nát lẻ tẻ, nhưng mà Lý Tiểu Tiểu vẫn là bắt được trọng điểm: “Cô ấy mà anh muốn tìm là người yêu anh sao?” Nghe thấy chữ “Người yêu này”, trên mặt Phạm Vô Cưu thêm mấy phần độ ấm, khóe miệng cũng hơi hơi vểnh lên: “Phải, cô ấy là người yêu của tôi.” Lý Tiểu Tiểu nghe vậy không khỏi có chút thổn thức, không trách được mỗi ngày bộ dáng Phạm Vô Cữu đều là tâm sự nặng nề, thì ra thế mà từng có quá khứ đau lòng như vậy. “Weibo của công ty ta cũng có lượng fan nhất định, có thể giúp anh đăng một thông báo tìm người.” Lý Tiểu Tiểu nói xong thì móc di động ra đăng nhập app Weibo: “Đúng rồi, bạn gái anh cỡ mấy tuổi, các anh mất liên lạc bao lâu rồi?”
Phạm Vô Cữu nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Năm nay cô ấy hẳn là cũng 23 tuổi, hai bọn tôi mất liên lạc với nhau hẳn là chừng 24 năm.” Lý Tiểu Tiểu câm nín nhìn anh ấy: “Phạm ca, có thể nghiêm túc một chút sao? Tôi đây là đang giúp anh tìm vợ đó! Như vầy đi, chúng ta đổi một cái vấn đề rõ ràng chút, bạn gái anh tên gì? Sao các anh lại mất đi liên lạc?” Trong mắt Phạm Vô Cữu chảy xuôi ra ánh sáng tưởng niệm: “Cô ấy tên Mạnh Bà, là một cô gái tay nghề rất kém cỏi lại chấp nhất với nấu nướng.” Lý Tiểu Tiểu dừng một chút, ánh mắt nhìn Phạm Vô Cữu mang theo vài phần đồng tình: “Ca à, không phải tôi nói, ba mẹ hai người nghĩ sao thế? Anh thì tên Phạm Vô Cữu, cô ấy tên Mạnh Bà, đây là có thù oán với địa phủ hay là có thù oán với con cái vậy, đặt cái tên như vậy cho con.” Phạm Vô Cữu nhìn Lý Tiểu Tiểu, nghiêm túc nói: “Trước khi tôi có liên quan đến địa phủ đã gọi là Phạm Vô Cữu rồi, cái tên này không liên quan đến địa phủ.” Lý Tiểu Tiểu nghe kiểu gì cũng cảm thấy là lạ, có điều vẫn là có lễ phép nói thật có lỗi, bảo Phạm Vô Cữu tiếp tục nói. “Tôi với Mạnh Bà quen nhau hơn một ngàn năm.” Phạm Vô Cữu sâu kín mà thở dài: “Ngàn năm tới nay, tôi là quỷ sai, hành tẩu giữa hai giới âm dương; cô ấy là Mạnh Bà, nấu canh Mạnh Bà bên cầu Nại Hà, tẩy đi tất cả vướng bận cho vong hồn đi đầu thai.” “Tuy rằng cô ấy gọi là Mạnh Bà, nhưng không phải là lão thái bà trong truyền thuyết, mà là một cô gái rất trẻ tuổi. Tính cách cô ấy hoạt bát nghịch ngợm, quỷ sai thường xuyên đi ngang qua sẽ bị bắt thay cô ấy chia canh Mạnh Bà, như vậy thì cô ấy liền có cơ hội chạy đi chơi; cô ấy thích nghiên cứu các loại thủ pháp nấu nướng, nhưng dù cho có là nguyên liệu nấu ăn quý trọng gì đi nữa thì đổ vào trong tay cô ấy đều sẽ biến thành một nồi canh Mạnh Bà khó uống.” “Bởi vì cấp dưới của tôi cứ luôn năm lần bảy lượt bị cô ấy bắt đi thay ca, nên tôi liền đi tìm cô ấy lý luận, nhưng không nghĩ tới cô ấy chẳng những không biết sai, ngược lại còn nhét muôi vào trong tay tôi rồi chạy nhanh như chớp, tôi chỉ có thể bị ép đứng ở bờ Nại Hà thay cô ấy làm việc.” Phạm Vô Cữu tựa hồ là nghĩ đến bộ dáng nghịch ngợm của Mạnh Bà, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Về sau Mạnh Bà liền không yêu tìm quỷ sai khác nữa, lúc có việc luôn là đương nhiên mà bảo tôi thay ca, mà tôi cũng từ bất đắc dĩ ngay từ ban đầu đến về sau thì tập mãi thành quen lại đến cuối cùng thì cam tâm tình nguyện.” “Cô ấy trước nay là một người không thích bị quy tắc khuôn sáo linh tinh trói buộc, tôi hiểu tính cô ấy, mà tôi không nghĩ tới cô ấy lớn mật như vậy, thế mà sẽ giật dây tôi cùng nhau bỏ trốn với cô ấy.” “Mà tôi cũng không ngờ được, tôi vẫn luôn bảo thủ không chịu thay đổi thế mà lại đáp ứng không chút do dự.” Lý Tiểu Tiểu một bộ biểu cảm câm nín, vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu: “Sau đó thì sao?” “Mạnh Bà nấu rất nhiều rất nhiều canh, cũng đủ lượng dùng trong 300 năm cho địa phủ, cô ấy lừa Tạ Tất An đến bên cầu Nại Hà thay cô ấy phát canh Mạnh Bà, sau đó cùng nhau vào luân hồi chuyển thế đầu thai với tôi.” Nói đến đây, Phạm Vô Cữu lộ ra biểu cảm hối hận: “Giữa bọn tôi không có đường nhân duyên, vì phòng ngừa sau khi đầu thai quên mất nhau, lỡ mất duyên phận, hai bọn tôi cố ý không uống canh Mạnh Bà, mà là lựa chọn mang theo trí nhớ quỷ sai với năng lực rồi cùng nhau đầu thai. Vốn là kế hoạch rất tốt, nhưng không nghĩ tới hai bọn tôi mới vừa vào luân hồi liền nhìn thấy Mạnh Bà té ngã một cái, cái lu đựng canh Mạnh Bà trong không gian giới tử của cô ấy rớt ra, mà cô ấy thì đâm đầu vào lu.” Lý Tiểu Tiểu: “………………” Phạm Vô Cữu còn muốn tiếp tục nói, Lý Tiểu Tiểu thật sự là không nhịn được nữa mà đánh gãy anh ấy, “Anh à, tôi cầu anh đừng có nói nữa được không? Năng lực bịa chuyện này của anh cũng thật không ra gì, cái này nếu mà là ở Tấn Giang, tôi phải cho anh hai điểm trừ bình luận kém.” Vẻ mặt Phạm Vô Cữu mờ mịt nhìn cô, tựa hồ là không hiểu được có ý gì. Lý Tiểu Tiểu thật hận sắt không thành thép bẻ đầu ngón tay bài xả với anh ấy: “Anh nói anh bịa cái câu chuyện gì đây này, nói là chuyện ma đi, lại chẳng dọa người; nói là câu chuyện tình yêu đi, lại có chút vô nghĩa. Anh thích Mạnh Bà làm nữ chính của anh không sao cả, nhưng cái tình tiết để cô ấy rớt vào lu đựng canh Mạnh Bà này thì anh nghĩ sao vậy? Anh không sợ cô ấy chết đuối trong lu hả?”
“Sẽ không?” Phạm Vô Cữu nghiêm túc giải thích nói: “Mạnh Bà ngay cả Vong Xuyên cũng độ qua được, một lu canh Mạnh Bà căn bản không dìm chết cô ấy nổi. Chỉ là công hiệu của canh Mạnh Bà cô ấy nấu quá mạnh mẽ, mặc dù không có vào miệng, nhưng chỉ tiếp xúc thân thể không thôi đã đủ để cô ấy mất trí nhớ, cho nên nhiều năm như vậy tôi mới vẫn luôn không tìm thấy cô ấy.” Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết vỗ vỗ bả vai Phạm Vô Cữu: “Anh, em sai rồi, em liền không nên quấy nhiễu anh trầm tư, còn làm phiền anh bịa ra một cái câu chuyện vô nghĩa này, nói thật anh kể chuyện còn không kể hay bằng cái người ngồi ở góc tường vừa nãy đâu. Anh ngồi ở đây tiếp tục nghĩ một câu chuyện càng mới lạ được chứ? Em đi xem Thân Văn Duệ với Hồng Hài Nhi đây.” Phạm Vô Cữu ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Cô dính phải đen đủi của con ác quỷ vừa nãy, giờ cô đi ra ngoài có khả năng bị hắn theo dõi.” “Phạm Vô Cữu, sao anh hù người còn hù chưa dứt vậy?” Lý Tiểu Tiểu có chút tức giận bóp lấy eo: “Anh lại kể chuyện ma nữa tôi tức giận á!” Phạm Vô Cữu chỉ chỉ sắc trời bên ngoài: “Giờ có chút trở trời, bên ngoài đã hơi tối rồi, nếu cô không sợ liền tự mình đi tìm Thân Văn Duệ.” Lý Tiểu Tiểu nghe vậy thì nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quả nhiên sắc trời chẳng biết khi nào thì trầm xuống. Hiện tại nơi không trung tối tăm hơi vàng, liếc mắt nhìn lại một cái một người cũng chẳng thấy. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Tiểu Tiểu lập tức túng: “Nếu tôi sợ thì sao?” “Nếu sợ thì liền ở trong này chờ tôi.” Phạm Vô Cữu đứng dậy rời đi, một lát sau lại bưng hai hộp cơm hộp nóng hầm hập lại đây, còn thuận tay kéo một cái bàn qua đây: “Cô ăn cơm ở đây, chờ tôi diễn xong rồi đưa cô về khách sạn.” Phạm Vô Cữu xoay người rời đi, Lý Tiểu Tiểu mở nắp hộp cơm ra, một hộp trong đó là cơm, một hộp cơm khác là bốn loại đồ ăn, cá, thịt, tôm với rau xanh đều có, dinh dưỡng lại thật rất là phong phú đầy đủ cả. Lý Tiểu Tiểu chụp hình cái hộp cơm, thuận tiện đem mấy tấm ảnh chụp cho Phạm Vô Cữu vừa nãy cùng đăng lên Weibo: Ghé thăm Phạm Vô Cữu, được mời ăn cơm hộp, còn thuận tiện nghe xong một câu chuyện ma hoàn toàn không get được điểm gì. Tuy rằng fan của Phạm Vô Cữu không nhiều bằng nghệ sĩ khác của công ty giải trí Tiên Phàm, nhưng mà không hề thiếu người chú ý anh ấy. Sau khi nhìn thấy cái weibo này thì không ít fan đều bình luận dưới cái Weibo này…… “Không nghĩ tới một khốc ca mặt lạnh như Phạm Vô Cữu đây cũng biết kể chuyện ma, có chút cảm giác tương phản dễ thương.” “Có phải Phạm ca ở đoàn phim không kết bạn được không? Đem Phạm ca thừa hành im lặng là vàng của chúng ta ép đến cũng biết kể chuyện ma, quả thực quá không dễ dàng.” “Tạo hình này của Phạm ca thật soái, là phim hiện đại hở? Vừa thấy liền rất dán sát phong phạm cao lãnh ngày thường của anh ấy.” “Chẳng lẽ chỉ có điểm chú ý của tôi là không giống với sao? Tôi chỉ muốn biết cơm hộp kia ăn ngon chứ?” “………………” Lý Tiểu Tiểu nhìn thấy cái bình luận này thì hơi nở nụ cười, gắp một miếng gà hầm đỏ cho vào miệng, ăn vài cái rồi mới trả lời một tin: “Còn được, khẳng định kém hơn so với tay nghề của ông Táo, có điều ăn ngon hơn ở nhà ăn mà bọn tôi đi học trước kia.” Đang tán gẫu vui vẻ trong khu bình luận, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng của một người đàn ông: “Đoàn phim còn muốn nháo quỷ, cô muốn cùng đi xem với tôi chứ?” Lý Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhận ra đứng ở đằng sau mình đúng là gã biếи ŧɦái chết tiệt đụng phải trên đường chiều nay. Lý Tiểu Tiểu bị chuyện ma của Phạm Vô Cữu kể cho hỏng mất lúc này quả thật là giận sôi máu, ngay cả sợ cũng đã quên, cầm hộp cơm lên liền đập lên mặt người nọ: “Xem cái em gái mày mà xem!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]