Tiểu Thái nhìn thấy sắc mặt ông chủ mặt thay đổi thất thường, thanh âm không khỏi mà có chút run rẩy: "Có thể là tôi nhìn lầm rồi, nói gì thì nói, tôi cũng không quá hiểu biết về hoa."
Trần Hải Ba không hé răng, ha mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm di động, thoạt nhìn bộ dáng như khổ đại cừu thâm.
Thực mau, thang máy liền dừng ở lầu 13, cửa thang máy mở, Tiểu Thái nhìn bàn tay ông chủ xiết cái điện thoại dị động của mình muốn nát, lấy hết dũng khí vươn tay: "Ông chủ ơi, tôi phải đi phòng kinh doanh đưa văn kiện, có thể trả di động lại cho tôi không?"
Trần Hải Ba đầu cũng không nâng, phân phó nói: "Trợ Lý, anh đi đưa văn kiện giùm cô ấy, cô theo tôi đến văn phòng đi!"
Tiểu Thái không biết là phúc hay là họa, đưa ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn trợ lý Lý, mặt trợ lý mang theo nụ cười tiếp nhận xấp văn kiện trên tay Tiểu Thái, để lại cho cô một ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi. Ông chủ hoa si mà giờ gặp được hoa, là phúc hay họa hắn cũng không rõ a!
Thang máy đi tới tầng 17 phòng làm việc của Trần Hải Ba, Tiểu Thái nơm nớp lo sợ đi theo ông chủ ra khỏi thang máy, dưới ánh mắt khiếp sợ của thư ký ngồi bên ngoài, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi theo ông thủ vào văn phòng tổng giám đốc.
Trần Hải Ba căn bản không chú ý tới nhân viên nữ đi sau lưng mình đã hối hận tiu nghỉu như con cún, mắt hắn vẫn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-giai-tri-tien-pham/1133300/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.