Mặt trời lặn về Tây kéo nghiêng cái bóng của hai người, Tần Cửu đỡ xe mô-tô, Trần Duyên cởi giày xách trong tay, đi chân trần giẫm lên từng vòng đường núi đi xuống.
Mặt đường mang theo nhiệt độ sót lại của ánh nắng, khoảnh khắc tiếp xúc với làn da truyền đến sự yên lòng. Đến đường xuống dốc, Tần Cửu đột nhiên muốn thử xem Vương Dũng có thể tự đi được không, nắm chặt tay lái buông ra lại nắm vào, Trần Duyên đi theo sau nhìn, cảm thấy trong nháy mắt nào đó, bọn họ đều là người tự do.
“Chồng ơi, anh quay đầu lại.” Trần Duyên mở camera điện thoại.
Tần Cửu ơi một tiếng, ổn định xe nhìn ra sau, Trần Duyên đúng lúc nhấn nút chụp, sau đó không ngừng phóng đại thu nhỏ xem tường tận. Chồng cậu rất ăn ảnh, cười lên vừa ngốc vừa đẹp trai, rất có sức quyến rũ, rõ ràng là phái yên vui. Trần Duyên cũng nở nụ cười, tiện tay lưu lại.
Tin tức đẩy vừa vặn tiến vào, thể chữ đậm nét to, nói một ngôi sao lớn họ Đặng tháng sau sẽ tới thành phố của họ mở concert vé rất hot chậm tay là hết, nắm chặt nắm chặt nắm chặt!
Trần Duyên đưa tin tức cho Tần Cửu xem, hai người đồng thời nhìn chòng chọc nó mấy giây, ngửi được mùi của cơ hội buôn bán.
Khi họ về đến nhà màn đêm đã buông xuống, không khí ngoài thành tốt, có thể thấy rõ sao đêm hè. Trần Duyên nhận ra Bắc Đẩu Thất Tinh, trước khi vào nhà cậu vẽ vài vòng cho Tần Cửu xem, nhảy nhót như đứa trẻ, hình như đã quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-doi-no-hieu-vo-yeu/1800467/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.