Villiers cúi xuống nhìn con trai. Tobias, anh sẽ bị nguyền rủa nếu có ngày gọi cậu là Juby… Cậu đang ngồi trên sàn ném xương gỗ. Cậu bé có mái tóc đen như mun giống anh y hệt. Anh sẽ phải cảnh báo trước với cậu về những sợi tóc trắng, chúng đã xuất hiện khi anh vừa qua sinh nhật thứ mười tám.
Ban đầu, khi còn bé, anh đã rất sợ tóc mình sẽ bạc trắng như con đà điểu. Rồi anh nhận ra tại phòng tranh công tước có một bức chân dung của một tổ tiên nhiều năm trước có mái tóc giống hệt mình. Cả khuôn mặt cũng giống hệt. Ông ta trông như một gã con hoang mắt lạnh lùng hung ác, vậy nên Villiers cũng chẳng có chút ảo tưởng nào về bộ mặt của chính mình.
Cái ý nghĩ là Tobias mang mái tóc và đôi mắt của mình khiến Villiers có một cảm giác kỳ cục.
Lisette ngẩng lên và trao cho anh nụ cười rạng rỡ mà dường như cô vẫn dùng để chào đón tất cả mọi người. Anh đã từng gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp… Hôn phu cũ của anh, Roberta, rất yêu kiều, nhưng Lisette đẹp đến lạ thường. Cô trông như một nữ thần trinh bạch vui tươi.
“Ngồi xuống cùng bọn tôi đi”, cô ta nói, ra hiệu bên dưới sàn. Cô đang ngồi giữa một lớp lụa sáng lấp lánh trông như một bông hoa. Thật sảng khoái khi được gặp một người chẳng hề quan tâm đến quy tắc, đối ngược hẳn với nữ công tước Montague, một người phụ nữ mà anh sẽ đích thân đề cử là người mà mình không muốn chào mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tuoc-cua-rieng-em/2546233/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.