Lôi Ảnh ngoại truyện: Về sự tồn tại của kẻ phá bĩnh đầu óc đen tối
1.
Đó là một ngày xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ.
E rằng cả đời này Lôi Ảnh cũng không bao giờ quên ngày đó, ngày mà hắn gặp khắc tinh lớn nhất đời mình.
[Nghiến răng rít ra từng tiếng]: Tô Trầm Triệt.
Tiểu Lôi Ảnh bảy tuổi áo đen tóc đen, mặt thâm trầm như nước, hai tay ôm bảo kiếm cao gần bằng hắn, theo sát nam tử áo đen đi phía trước.
Trong đợt tuyển chọn định kỳ nửa năm một lần, hắn bộc lộ tài năng của mình trong hơn một ngàn cô nhi bằng thành tích cao nhất trong tất cảcác hạng mục sát hạch, sắp phải gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất, gánhnặng như thế đè lên vai, khiến hắn không thể không biến khuôn mặt búngra sữa của mình thành khó đăm đăm.
Nam tử áo đen nói: “Đứng lại”.
Lôi Ảnh lập tức dừng bước, tay nắm chắc kiếm, sắc mặt nghiêm trang,nửa thân trên nghiêng về phía trước, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Nam tử áo đen nói: “Nhìn phía trước”.
Lôi Ảnh cảnh giác quay đầu.
Ở phía bụi hoa không xa có một thằng bé xinh đẹp xấp xỉ tuổi hắn đang ngồi đó, toàn thân vận một màu trắng, nụ cười rạng rỡ, từ nơi khóemiệng nhướng lên có thể nhìn thấy sáu chiếc răng nhỏ trắng ngần, đôi mắt màu hổ phách trong vắt, cả người toát ra vẻ sạch sẽ đến mức người takhông dám nhìn thẳng, hệt như một con búp bê sứ tinh tế.
Lôi Ảnh căng gương mặt nhỏ, hỏi: “Nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/3023243/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.