“Chíp chíp…”
Thẩm Tri Ly dụi mắt, nhìn tiểu hoàng điểu trong lòng bàn tay.
Tiểu hoàng điểu chớp chớp đôi mắt to vô tội, cục bông béonúc ních vui vẻ nhún nhảy trên tay Thẩm Tri Ly, cảm giác thậtmềm mại và dễ chịu.
Ngước mắt lên, Thẩm Tri Ly nhìn xung quanh, những nụ hoa vàngnhạt trên các bụi cây trong vườn đã nở rộ, mùi hương phảngphất.
Nàng đang ngồi xổm dưới đất thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Cô lạnh không?”, người đàn ông vẻ mặt hiền hòa khoác chiếc áo choàng lông cáo lên người Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly theo phản xạ lùi một bước, người đàn ông chụp lấy cánh tay nàng, rồi buộc chặt dây áo choàng lại.
Mấp máy môi một hồi, Thẩm Tri Ly: “Ông…”
Vũ Liên dịu dàng: “Trời lạnh rồi, nếu thích hoa hoàng vi,có thể ngắt một ít để trong phòng”. Hắn quay người, rồi nhưđang diễn kịch lấy ra một chiếc bình ngọc, cắm vài nhánh hoavào sau đó đặt vào tay Thẩm Tri Ly.
Mùi hương dìu dịu bay vào mũi.
Thẩm Tri Ly cúi đầu nhìn hoa: “Ta…”
Vũ Liên giữ vai Thẩm Tri Ly đẩy vào trong phòng: “Sức khỏe không tốt, cô vào trong nghỉ ngơi đi”.
Ngày qua ngày ở trong đình viện nhỏ bé này, thời gian dường như cũng bất giác trở nên vô cùng chậm chạp.
Thẩm Tri Ly phát hiện trí nhớ của mình ngày càng kém đi,sự việc mới vừa nãy còn nhớ, chớp mắt đã biến thành mơ hồkhông rõ ràng, có lúc nàng ngay đến cả việc mình sao lại ởđây, mình là ai cũng không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/3023232/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.