Thẩm Tri Ly làm ra vẻ ngơ ngơ nhưng mắt thì quan sát mọi ngóc ngách trong viện, thoáng chốc thở dài não nề trong lòng… Xemra đành phải đợi cơ hội xuất hiện vậy.
Chim mỏi về tổ, lá rơi đầy sân.
Vũ Liên ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ly, mày hơi nhíu lại.
Trước đó hắn cảm thấy Thẩm Tri Ly có gì không bình thường,nên cho dù thấy Thẩm Tri Ly mất trí nhưng cũng vẫn đề phòng.
Nhưng trước mắt… bột hoa hoàng vi và loại cỏ cực độc trộnvới nhau tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa trên đời này chắcchỉ có mình hắn biết, sao có thể có vấn đề được!
Thẩm Tri Ly híp mắt, ánh mắt lờ đờ bỗng trở nên sắc lẹm,ngữ khí dồn người khác vào chân tường: “Bất luận là còn nhớhay không ta cũng không muốn bị giam cầm… Nếu ngươi thật sự muốnthắng hắn thì chỉ dựa vào việc dùng ta để uy hiếp làm tổnthương hắn thì có ích gì? Cho dù thắng cũng chẳng ai hay biết, trăm năm sau trên giang hồ chỉ có những lời truyền tụng vềThập Nhị Dạ công tử, căn bản chẳng có ai biết ngươi là ai!Ngươi thích Diệp Thiển Thiển đúng không? Thế thì quang minhchính đại nói cho nàng ta biết, đi giành lấy nàng ta đi! Ngươimuốn thắng Thập Nhị Dạ công tử đúng không? Thế thì đấu vớihắn như một trang nam nhân đi! Bộ dạng ngươi bây giờ mà so vớihắn, rõ ràng chỉ giống như con rùa rụt đầu mà thôi!”
Nói một mạch không ngừng nghỉ, trong không khí chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển của Thẩm Tri Ly.
Vũ Liên chậm rãi bật cười: “Vì sinh không đủ tháng nên kinhmạch của ta không chịu được nội lực, võ công gì cũng không thể học. Nếu không được trời phú cho khả năng phân biệt chất độcbẩm sinh, ta bây giờ e rằng vẫn chỉ là một nô bộc hèn kém… Có thể lên được vị trí Ma giáo Tả hộ pháp, cô tưởng dễ dàng lắm sao? Còn hắn từ lúc sinh ra đã có mọi thứ rồi”.
Thẩm Tri Ly cười khẽ: “Ngươi cảm thấy mình rất đáng thươngsao?… Nhưng ta cảm thấy đáng thương không phải là ngươi mà làtrái tim ngươi”.
Méo mó và tự ti.
“Mấy năm nay hành nghề y, ta đã gặp đủ loại bệnh nhân… trongđó có một người vợ nghèo khổ trong người không có nổi mộtcắc tự nguyện lấy thân mình trả nợ phí điều trị của ngườichồng đang lâm trọng bệnh, bà ta nói đây là việc duy nhất cóthể làm để cứu chồng mình, có đau khổ cũng sẽ trở thànhkhông đau khổ nữa, còn chồng bà ta đồng ý làm việc cực khổđể dành dụm đủ tiền mua cho bà ta một chiếc trâm trân châu…Cảnh ngộ của bà ta khiến người ta thương cảm, nhưng, ta lại cảm thấy bà ta không đáng thương chút nào…”
Vũ Liên rút trâm bạc ở mũ cắm lên đầu Thẩm Tri Ly, môi hắnkề sát tai Thẩm Tri Ly khẽ động, không ngừng lặp đi lặp lại như thể thôi miên.
Một đại hán lực lưỡng vận áo xám vải thô đứng trên lầuthành hướng sa mạc mịt mù phóng mắt nhìn ra xa, giọng nóikhông giấu nổi tâm trạng nóng lòng muốn thử: “Thập Nhị lãođệ, bọn Ma giáo này quả nhiên đều là hổ giấy, chẳng mấy chốc Húc Nhật thành đã bị chúng ta công phá! Nhưng, ha ha, cũngphải cảm tạ lão đệ đã cho vận chuyển vũ khí công thành từTế Châu đến. Cứ cái đà này thì việc tấn công tổng đàn Magiáo chỉ còn là sớm muộn mà thôi! Sớm mai lão Cái ta dẫnngười tiến vào sa mạc này thăm dò đường đi…”
Nam tử áo trắng đứng cách đó không xa ngữ khí ôn tồn, hòanhã, mỉm cười nói: “Thế thì làm phiền Cái đại ca rồi”.
Dường như nhận ra nỗi buồn man mác trong giọng nói chàngtrai, bàn tay to béo vỗ vỗ vai nam tử áo trắng: “Thập Nhị lãođệ đừng lo, em dâu là cát nhân thiên tướng, rất nhanh thôi chúngta sẽ tấn công Ma giáo giết chúng không còn một manh giáp”.
Ừm một tiếng, rồi lại cười, nam tử áo trắng quay người đi xuống lầu thành.
Nhìn theo bóng nam tử áo trắng xa dần, lão Cái vò đầu thở dài.
Lời còn chưa nói dứt, đột nhiên trên lầu thành vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Lão Cái miệng kêu toáng lên, đi hai bậc một lao xuống phấnkhích tột độ: “Thập Nhị Thập Nhị! Vừa rồi dưới lầu thành có người nói có một cô gái đang ngất xỉu dưới đó, nhìn rấtgiống em dâu!”
***
Thẩm Tri Ly hôn mê còn chưa tỉnh lại, trong phòng đã ồn ào như một cái chợ.
Mãng xà Tiểu Hoa nằm cuộn tròn bên cạnh Thẩm Tri Ly, uể oải thè lưỡi.
Đặt bát thuốc vừa đút cho Thẩm Tri Ly xuống, Hoa Cửu Dạ xoay xoay thiết địch trong tay, giọng nói u ám, mất kiên nhẫn: “Đi ra ngoài hết cho ta, ân oán giữa Ma giáo và các ngươi thì có liên quan gì đến ta, ta sẽ đưa sư muội đi ngay bây giờ”.
Những sợi tóc mai dài rủ trước trán nàng, không ai chú ý một tia dữ tợn xẹt ngang qua mắt nàng.
Thẩm Tri Ly không muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hoa Cửu Dạ và Tô Trầm Triệt cũng không muốn truy cứu, nên tự nhiên cũng chẳng còn ai hỏi nữa.
Trên người nàng tuy không có vết thương nặng, nhưng vết thươngnhỏ lại không ít, Hoa Cửu Dạ kê hai đơn thuốc dưỡng khí bổmáu, định thần tĩnh khí, mỗi ngày đều ép Thẩm Tri Ly uống.
Một đoàn nhân sĩ chính giáo đã cưỡi lạc đà tiên phong xâmnhập Ma giáo, đoàn thứ hai cũng theo sau, nhân sĩ chính phái lưu lại Húc Nhật thành ngày càng ít đi.
Sức khỏe Thẩm Tri Ly hồi phục nhanh chóng, Hoa Cửu Dạ khôngcó ý định đối phó với Ma giáo, chỉ muốn đưa Thẩm Tri Ly rờikhỏi đây, nhưng không ngờ Thẩm Tri Ly lại không đồng ý.
“Thẩm Tri Ly… muội nói lại lần nữa xem!”
Thẩm Tri Ly trầm mặc rất lâu, cụp mắt, chỉ nói: “Sư huynh, xin huynh cho muội ở lại đây”.
Hoa Cửu Dạ cười gằn: “Vì loại người đó mà cầu xin ta, muội thật là vô tích sự”.
Mắt Thẩm Tri Ly hiện lên vài phần giằng xé, cuối cùng trở lại bình thản: “Xin lỗi, sư huynh.”
Hoa Cửu Dạ đứng dậy nói ngắn gọn: “… Nếu ngày mai muộikhông chịu theo ta trở về, thế thì kiếp này đừng đi tìm sưhuynh này nữa… Hừ, ta là đồ ngu mới đi nhúng mũi vào chuyệncủa muội!”
Thẩm Tri Ly vội vàng nói: “Sư huynh…”
Không đợi nàng nói hết, Hoa Cửu Dạ đã đẩy cửa bỏ ra ngoài.
Thẫn thờ nhìn theo bóng Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly định nói gì đó nhưng lại không biết mình rốt cuộc nên nói gì, chỉ làtrong tiềm thức cảm thấy hình như đã làm sai chuyện gì.
Tô Trầm Triệt: “… Tri Ly…”. Không trả lời, hắn chỉ gọi đi gọi lại tên nàng.
Hơi thở, mùi cơ thể của Tô Trầm Triệt nhanh chóng bao quanhThẩm Tri Ly, không quá nồng, mà nhàn nhạt vương vấn toàn bộcảm quan của Thẩm Tri Ly, khiến người ta đắm say.
Thẩm Tri Ly ngước cổ lên, đôi mắt đen láy đang nhìn trần nhàhơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng bình thản trở lại, biến thànhnỗi căm hận.
Không biết bao lâu sau, Tô Trầm Triệt mới nói: “… Trước đó ở lầu thành…”
Thẩm Tri Ly cắt ngang hắn: “Chàng muốn đến Ma giáo không?”
Tô Trầm Triệt ngập ngừng: “Muốn, nhưng…”
Thẩm Tri Ly đột nhiên nghiêng mặt, hôn lên môi Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt: “Ưm…”
Cảm giác đau đớn ập đến sau nụ hôn ngọt ngào, Thẩm Tri Ly từ từ lùi ra.
Hoa Cửu Dạ tỉnh lại sau cơn say dùng ngón cái ấn huyệt thái dương, kéo dây cương ngựa, nhíu mày mấy cái, cổng thành rấtlâu không có người đi ra.
… Nha đầu ngốc nghếch Thẩm Tri Ly quả thật vì Thập Nhị Dạ công tử mà không cùng hắn trở về.
… Tô Trầm Triệt là cái quái gì chứ!
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Hoa Cửu Dạ vác Tiểu Hoa trên vai, đạp cổng thành bước vào trong.
“Cô gái đó từ Ma giáo trở về, chắc chắn là đã bị Ma giáođầu độc, đến nay may mà chỉ ra tay với Thập Nhị Dạ công tử,lỡ đâu… hậu quả thật khôn lường, nhất định không thể giữ lại.”
“Nhưng bây giờ nếu xử lý cô ta cũng không được, suy cho cùngcô ta là cốc chủ Hồi Xuân cốc, hơn nữa biết đâu trong chuyệnnày có nguyên nhân… Việc này đợi Thập Nhị Dạ công tử tỉnh lại rồi hẵng quyết định…”
“Không được, Thập Nhị Dạ công tử trước nay đều mềm lòngtrước cô ta, nếu động lòng nhân từ, thả hổ về rừng, thì…”
Hoa Cửu Dạ đột nhiên đẩy cửa vào: “Các ngươi đang nói gì thế hả?”
Nhìn thấy Hoa Cửu Dạ, đám nhân sĩ chính phái đang tranh luận trong phòng bỗng im bặt, rất nhiều cao thủ trong số họ đã ởtrong đoàn người đến Ma giáo rồi, Thập Nhị Dạ công tử lại hônmê bất tỉnh, đánh tay đôi thì ở đây không có ai là đối thủ của Hoa Cửu Dạ, lại thêm Hoa Cửu Dạ biết dùng độc…
“Là cô gái nào? Sư muội của ta đâu?!”
Một nữ đệ tử to gan bước tới trước nói: “Hoa công tử, tuy cô ta là sư muội của ngươi… nhưng cô ta đã đâm liên tiếp bảy nhátvào người Thập Nhị Dạ công tử, đây là sự thật, hy vọng ngươicó thể lấy đại cuộc… á…”
Hoa Cửu Dạ căn bản không hề biết thương hoa tiếc ngọc, nữ đệ tử đau đến nước mắt đầm đìa.
“Dừng tay, dừng tay…”
Thanh Hạnh đứng ra, thở dài nói: “Hoa công tử, ta dẫn ngươi đi.”
Thẩm Tri Ly không bị nhốt vào ngục, chỉ bị giam lỏng ở mộtbiệt viện, lúc Hoa Cửu Dạ bước vào, hai mắt Thẩm Tri Ly nhắmnghiền, nằm trên giường.
Hoa Cửu Dạ quay đầu nhìn Thanh Hạnh, Thanh Hạnh cười khổ:“Không phải do chúng tôi làm, thực ra chúng tôi cũng không biếttối qua đã xảy ra chuyện gì, lúc nghe thấy tiếng kêu, thì chủthượng đang nằm dưới đất máu chảy lênh láng, Thẩm cốc chủchụp lấy chủy thủ đang cắm trên bụng người rút ra, sau đó Thẩm cốc chủ cũng ngất đi…”
Hoa Cửu Dạ quay đầu lại quan sát, trên tay và trên người Thẩm Tri Ly vẫn còn những vệt máu khô.
Thanh Hạnh vội vàng giải thích: “Chúng tôi không hề động đến Thẩm cô nương.”
Bắt mạch cho Thẩm Tri Ly, Hoa Cửu Dạ nhíu mày rất chặt, bế Thẩm Tri Ly lên định đi ra ngoài.
Thẩm Tri Ly nhìn hai bàn tay mình, dường như bị kích độngmạnh hơn, người run lên, đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, phát rakhông biết là tiếng khóc hay tiếng cười.
Tô Trầm Triệt nằm bẹp trên giường, cười dịu dàng: “Ta biết rồi, không sao.”
Tay cầm lọ thuốc của Thanh Hạnh run lên.
… Vì sao, vì sao là ông ta bôi thuốc cho chủ thượng!
Mắt nhắm lại tim đã quyết, Thanh Hạnh run run cời đai áo choTô Trầm Triệt, nghe thấy tiếng ho khe khẽ, mở mắt ra thì đốidiện ngay với ánh mắt trong vắt cười mà như không của Tô TrầmTriệt, tim Thanh Hạnh bỗng đập thình thịch, một cảm giác rấtđáng sợ hình như đang thành hình trong lòng…
“Binh.” Cửa bật mở.
Hai người trong phòng đồng thời quay đầu ra, cô gái bước vàokhựng lại một lát, nhìn hành động của hai người bằng ánh mắt kì dị.
“Ấy… ta có làm phiền không? Nếu làm phiền ta…”
Thanh Hạnh như nhìn thấy cứu tinh, ba chân bốn cẳng chạy đếntrước mặt Thẩm Tri Ly, nhét thứ trong tay vào lòng Thẩm Tri Lynói: “Chủ thượng, ta xin nhờ cậy Thẩm cô nương!”
Nói đoạn ông ta hớt hải bỏ chạy.
Thẩm Tri Ly nhìn theo bóng Thanh Hạnh mất hút nhanh như chớp,lại đảo mắt nhìn vị công tử nọ đang nằm trên giường.
Trong đầu nhanh chóng xẹt qua một số thứ không nên có, ThẩmTri Ly hoài nghi nhìn hắn, “Thế ý ngươi chính là ta uy hiếpngươi? Thứ gì của ngươi đang ở trong tay ta?”
Người khác không biết, chúa thượng yêu chiều Thẩm Tri Ly đến mức độ nào, nếu để nàng ta đi, hậu quả sẽ…
Thẩm Tri Ly nói như lẽ dĩ nhiên: “Cho ta một chút ngân lượng,rồi đưa ta rời khỏi nơi này, chắc không phải là chuyện rất khó khăn chứ?”
Thanh Hạnh: “Việc này, chủ thượng…”
Thẩm Tri Ly mặt đầy cảnh giác: “Ngươi không phải muốn ta trảbảy nhát dao đó chứ, nói rõ trước nhé, ta không nhớ rõ đâuđấy, mà chủ thượng ngươi cũng đã nói rồi, đó là do hắn nợtiền của ta… Bây giờ ta không muốn đâm nữa, chỉ muốn lấy lạitiền rồi đi thôi, ngươi nên vui mới phải chứ. Mau lấy cho ta mấychục vạn lượng rồi ta sẽ đi ngay.”
Thanh Hạnh vô cùng khổ sở: “Không phải là nguyên nhân này Thẩm cô nương à, thật ra là…”
Thẩm Tri Ly: “Thế thì mười vạn lượng, mười vạn lượng là đủ rồi! Cũng không cần ngươi tiễn ta đâu.”
Thanh Hạnh: “Thật sự không phải cái này…”
Thẩm Tri Ly đau khổ nói: “Thế thì năm vạn lượng vậy… ta đâmhắn bảy vạn lượng rồi, các ngươi không đến nỗi keo kiệt nhưthế chứ.”
Thanh Hạnh: “…”
Cái điệu lúc nào cũng tiền tiền này cho dù mất trí cũng không có chút thay đổi nào sao?
Thấy Thanh Hạnh không lung lay, Thẩm Tri Ly đành thở dài: “Nếu không để ta đi, ta nói trước nhé, lỡ mà ta có chuyện gì, thật không dám đảm bảo không động dao với chủ thượng nhà ông… Nếuchủ thượng nhà ông bị ta đâm bảy, tám nhát mất mạng, thì cũng đừng trách ta đấy nhé.”
Thanh Hạnh đần ra: “Thẩm cô nương, đây là có ý gì?”
Thẩm Tri Ly: “Sáng nay suýt chút nữa ta lại đâm chủ thượng nhà ông lần nữa.”
Thanh Hạnh: “… Thật sao?”
Thẩm Tri Ly gật đầy: “Cho nên để bảo đảm tính mạng cho chủ thượng nhà ông, ta nên rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Ông ta tưởng nàng muốn đi sao, với trí nhớ mơ hồ của nàngbây giờ, có một đối tượng thích đâm lúc nào là đâm lại còncó rất tiền, không phải nghĩ đến nếu giết chết chủ thượngcủa ông ta, mạng quèn của mình cũng khó giữ, thì đuổi nàng đi nàng cũng chẳng muốn đi đâu.
Nàng không hề quên hôm đó, sau khi biết tên Thập Nhị Dạ côngtử đó bị nàng đâm, một đám người bên ngoài phòng nhao nhao đòi bắt nàng chịu tội.
Gã đàn ông trong xe ấn vào cơ quan được đính ở một bên xe,chỉ nghe “xoạt xoạt” hai tiếng, tấm gỗ Tô Trầm Triệt đang vịntay đột ngột chuyển động, hất tay Tô Trầm Triệt ra.
Tô Trầm Triệt nhanh như cắt nhón chân nhảy vào trong xe, gãđàn ông lại ấn tiếp một cơ quan khác, hai bên xe ngựa mọc ramột hàng nỏ ngắn, sắc lẹm nhắm chính xác vào Tô Trầm Triệt,tên lắp vào cung thuần thục nhắm thẳng về phía Tô Trầm Triệtbắn ra.
Tô Trầm Triệt nghiêng trái né phải tránh tên, không nhẫn nạiđược thêm, nói: “Mục Ca, ta hiện đang bị trọng thương, ngươi không thể hạ thủ lưu tình một chút được sao!”
Giọng của gã đàn ông khàn đục: “Trong từ điển của ta chưa bao giờ có hai chữ lưu tình.”
Nói đoạn gã ấn vào cơ quan thứ ba, bốn mặt xe ngựa phóng ra một tấm lưới lớn chụp lấy Tô Trầm Triệt, sau đó hất Tô TrầmTriệt bay đến tận chỗ xe ngựa đầu tiên.
Trán Thẩm Tri Ly rịn ra một giọt mồ hôi cực lớn, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng mình: “Này… hắn quả thực đang bịthương nặng đó, ông làm vậy không tốt cho lắm.”
Gã đàn ông bình thản nói: “Nếu hắn không bị thương, ta đã ấn cái này rồi.”
Nói là làm, vừa ấn một cái, hai miếng sắt cắm đầy châmthép rít lên rồi chập mạnh vào nhau, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lùng, sắc lẹm.
Thẩm Tri Ly: “…”
… Nàng rốt cuộc đã lên phải một chiếc xe ngựa thế nào đây hả!
Lại mất một hồi, Thẩm Tri Ly mới lắp bắp nói: “Ông, ông… ông không làm như thế với ta chứ?”
Gã đàn ông tiếp tục bận rộn bày biện đồ đạc trên bàn: “Không đâu, chỉ cần ngươi không làm ồn.”
Như ngồi trên thảm đinh cả một buổi sáng, lúc xe dừng ăntrưa, Thẩm Tri Ly vội vàng xuống xe rào trước đón sau hỏi han.
Không đợi Thanh Hạnh lên tiếng, Địch Phụng đã vỗ vai Thẩm Tri Ly: “Đó là Lôi đường Đường chủ Mục Ca chuyên chế tạo vũ khícủa Thập Nhị Dạ, Thẩm cô nương, cô biết xe ngựa của hắn vì sao lại đi sau cùng không?”
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Vì sao…”
Địch Phụng khẽ giọng nói: “Hồi xưa chúng tôi từng một lầnbị Ma giáo truy sát, chủ thượng vứt lại hai mươi đệ tử luyệnbinh khí và Mục Ca cản đường phía sau… Ai cũng tưởng Mục Cachín phần chết chắc, có ai ngờ Mục Ca dùng xe ngựa của hắngiết sạch một lúc hơn hai trăm tên đệ tử Ma giáo, hơn nữa cònthoát khỏi sự bao vây của Ma giáo mà không chịu bất kỳ tổnthất nào…”
Thẩm Tri Ly kinh hãi: “Thật khủng khiếp! Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”, Địch Phụng nhún vai, “Sau đó chủ thượng tránh nécác loại ám toán bằng các cơ quán ám khí trong ba tháng trời.”
Thẩm Tri Ly: “…”
Địch Phụng: “Cho nên thường ngày đừng nói chúng ta, đến ngaycả chủ thượng nhìn thấy Mục Ca cũng phải đi đường vòng, vũkhí công thành lần này là do một tay hắn thiết kế, quả thậtrất đáng sợ…” Địch Phụng ngừng lại, điệu bộ không dám nghĩtiếp nữa, rồi lại vỗ vai Thẩm Tri Ly: “Thẩm cô nương nếu muốntránh mặt chủ thượng, chỗ Mục Ca là một lựa chọn rất tuyệt,nhưng nhớ đừng chọc giận hắn đó!”
Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa.
Mang tâm trạng phức tạp, Thẩm Tri Ly lại chui vào xe,
Suốt dọc đường Tô Trầm Triệt bao lần thử lên xe nhưng đềukhông có kết quả, Thẩm Tri Ly ôm tay nải, nghe tiếng cộc cộcbinh binh vang lên bên tai, nhìn ra hoang mạc mênh mông, rộng lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]