Nhìn một đống bê bết máu không ra người cũng chẳng ra ngợm trêngiường, Thẩm Tri Ly thấy khó mà tin được đó chính là Thập Nhị Dạ công tử danh chấn thiên hạ.
Nhưng thật không may, đó lại là sự thật.
Trước ánh mắt cầu xin tha thiết của đám nam tử vận đồ đen phía saulưng, Thẩm Tri Ly hơi quay đầu lại, đằng hắng một tiếng: “Thanh đườngchủ, có thể cứu được, nhưng phí chữa trị của Hồi Xuân cốc rất đắt…”.
Nàng còn chưa nói xong đã nghe “soạt” một tiếng.
Đám người vận áo đen dạt sang hai bên để lộ một hàng mấy chiếc hòm gỗ đỏ xếp thẳng tắp, một nam tử vận áo xanh bước ra, chiếc bút phánquan(*) trong tay vừa giơ cao, nắp mấy chiếc hòm liền đồng loạt nânglên, bên trong chất đầy vàng phát sáng lấp lánh, chói lòa cả mắt, xem ra tỷ lệ nguyên chất rất cao.
(*) Bút phán quan: Hay còn gọi là bút trạng nguyên, là một loại binhkhí cổ được xếp vào dạng ám khí có hình dạng giống cây bút với một đầunhọn và thân tròn dài khoảng hai tấc tám dùng để điểm huyệt.
Gương mặt Thẩm Tri Ly bỗng chốc giãn ra.
Có ngân lượng thì dễ rồi.
Chịu ảnh hưởng của vị sư phụ keo kiệt nổi danh Thẩm Thiên Hành, ThẩmTri Ly thậm chí còn vượt xa cả thầy trong cái khoản vơ vét của cải này.
Vừa tiếp quản Hồi Xuân cốc nàng liền ra quy định, đã vào cửa tìm đếnnàng cầu y thì dù có chữa trị hay không, phí chẩn bệnh một phân cũngkhông thể thiếu, sau đó là các khoản phí khác cứ nối đuôi nhau mọc ra:phí chữa tận gốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/21084/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.