Chương trước
Chương sau
Trân bảo trân quý, sở dĩ bởi vì nó độc nhất vô nhị.
Có lẽ đây là nguyên nhân phụ hoàng thích Hồ Hợi, bởi vì hắn có huyết thống người Hồ, lớn lên dung mạo cũng khác biệt so với những huynh đệ khác.
Có lẽ hắn không thích chính mình, bởi vì giữa các huynh đệ, hắn thật sự không được coi là thiên phú dị bẩm, năng lực hơn người. Nhưng nhiều huynh đệ như vậy, cũng chẳng phải riêng mình hắn so đo với Hồ Hợi. Phù Tô lắc đầu mở thư ra, đốt một ít trầm hương, hắn là người câu lệ tiểu tiết, thích mấy trò tinh tế. Quả thật ngày trước khi nhìn phụ hoàng ôm Hồ Hợi trên lầu các, có thứ gì tốt, chỉ cần Hồ Hợi thích, phụ hoàng đều cho hắn, Phù Tô đương nhiên cũng thấy đau như một nhát dao đâm.
Phù Tô biết, hắn và phụ hoàng, phần nhiều là nghĩa quân thân, thiếu đi cái gọi là tình phụ tử. Nhưng vì một ngày sau quân lâm thiên hạ, hắn không oán. Nhưng hắn hận, Hồ Hợi được cho thứ gì tốt, lại cố ý đem đến tìm cách lấy lòng hắn.
Phù Tô buông thư xuống, đứng dậy duỗi khớp xương cứng đờ. Hồ Hợi viết thư đều tỏ thái độ vui vẻ, chẳng qua hắn biết, Hồ Hợi thực chất không hề cảm thấy vui vẻ như thế. Bồi hồi nhớ lại...
Năm 216 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi mốt, Hàm Dương cung.
Phù Tô che vết thương trên cánh tay, máu nhuộm ướt y phục màu đen, thấm ra khe ngón tay, mồ hôi túa ra. Thị vệ ngoài cửa bước chân lẫn lộn, kẻ đi đầu vội vàng dập đầu xuống: "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, công tử giáng tội."
Ánh mắt lén nhìn sang, cung nữ hầu hạ Phù Tô đầu một nơi mình một nơi, chỉ còn hai cung nữ khác sợ đến lăn ra bất tỉnh. Bọn họ cũng không dám thở mạnh.
Phù Tô vẫn bình tĩnh ôm cánh tay, giương đôi mắt hằn đầy tia máu nhìn một loạt thiết vệ kim giáp, lạnh lùng nói: "Chờ các ngươi tới, ta đã sớm mất mạng."
Đám thị vệ cả kinh quỳ xuống: "Thuộc hạ biết tội."
"Cút." Phù Tô bóp trán, vừa rồi thực sự thất kinh, còn chưa hết kinh hãi còn thêm mệt mỏi. Hắn không muốn để người khác thấy dáng vẻ này của mình, lập tức cho lui thị vệ quân, chỉ gọi mấy cung nhân ngoài cửa vào thu dọn. Dao cắt không sâu, hắn tùy ý lấy thuốc trong ngăn tủ đổ vào, cũng không buồn gọi y quan.
Chuyện như thế, không muốn người khác biết bởi vì hắn sợ, sợ phụ hoàng cao cao tại thượng, lại trào phúng hắn văn võ chẳng ra gì.
Có lẽ che giấu quá cẩn thận, hôm sau lại Hồ Hợi tới đưa điểm tâm cũng chẳng phát hiện chuyện gì.
"Vương huynh, ta nghe nói đêm qua phụ hoàng mặc thường phục đi tuần Hàm Dương, bị phục kích." Hồ Hợi để điểm tâm lên bàn nhỏ: "Cũng may, Mông Nghị lợi hại, mang theo cận vệ giết chết thích khách rồi."
"Vậy sao?" Phù Tô ngẩn ra, nhìn điểm tâm, sao có thể như vậy? Đêm qua mình bị ám sát hụt, phụ hoàng cũng bị phục kích?
"Cũng không biết chuyện là như thế nào." Hồ Hợi lắc lắc đầu, vân vê một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, nói: "Nếu không phải sáng nay không có buổi thiết triều, trong cung loạn thành một đống rồi. Ta còn tưởng vương huynh sai người tra rõ rồi chứ?"
Phù Tô lại ngẩn ra, lắc đầu. Ánh mắt dừng lại ngoài cửa sổ, đứng dậy chỉnh lại y phục, cẩm y màu đen còn chưa khoác lên, mặc mỗi y phục màu thanh minh đi về hướng noãn các.
"Phụ hoàng!"
Lúc Phù Tô đi vào trong noãn các, Tần Thủy Hoàng đang cùng Mông Nghị bàn sự. Thấy hắn đi vào, hai người đều giương mắt nhìn ra. Mông Nghị đứng thẳng dậy, khom người hành lễ: "Đại công tử."
Phù Tô khẽ gật đầu, bước đến bên cạnh phụ thân, quỳ xuống nói: "Nhi thần nghe nói đêm qua người..."
"Hành thích?" Hoàng đế nghe đến chuyện này cũng không có một tia biểu cảm, hắn cười lạnh: "Ngươi không cần lo lắng."
"Phụ hoàng có manh mối không?" Phù Tô vẫn là vẫn duy trì tư thế quỳ, chỉ là cánh tay bị thương, một chút là nhức mỏi.
"Mông Nghị." Hoàng đế duỗi tay ra hiệu, một tay khác đỡ trán nhắm mắt lại, có vẻ khá mệt mỏi. Từ đêm qua đến giờ không một khắc nghỉ ngơi, bây giờ cũng lười nói chuyện.
"Đại công tử." Mông Nghị kéo Phù Tô sang một bên, cẩn thận nói sự tình, lúc sau đè thấp thanh âm: "Bệ hạ nghi ngờ... là đám dư nghiệt của sáu chư hầu làm, mà khả năng cao, có lẽ là liên quan đến Xương Bình Quân."
Xương Bình Quân? Phù Tô giương mắt một lúc, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, Xương Bình Quân với hắn, không thể không nói là có chút liên quan. Mẫu thân là người nước Sở, mà Xương Bình Quân là quân chủ cuối cùng của Sở, cũng từng là thừa tướng của Tần.
Sâu thẳm trong ký ức, người kia ôn nhuận hòa ái, tuy chưa từng đảm nhận dạy dỗ, nhưng thường những lúc ngẫu nhiên gặp, cười khẽ nói với hắn: "Đại công tử phải cố gắng nỗ lực đấy, phía sau người là một đế quốc."
Sau này hắn không còn gặp Xương Bình Quân, nghe nói hắn đi Dĩnh Trần, sau lại nghe nói... nghe nói hắn cùng Hạng Yên phản loạn. Phụ hoàng sai Vương Tiễn đem sáu mươi vạn quân đánh dẹp, đã chết rồi.
Một người chết... còn có thể gây sóng gió lớn gì?
Xương Bình Quân là người hắn kính nể. Chỉ vì thân mẫu là người nước Sở, cũng giống hắn, mang dòng máu Sở chảy trên người. Phù Tô giương mắt nhìn lại, Mông Nghị chỉ nghiêng mặt.
"Phù Tô." Bệ hạ ở trên thượng vị đột nhiên lên tiếng, Phù Tô cung kính đứng dậy, hơi khom người cúi xuống. Hoàng đế thậm chí không mở mắt: "Chuyện xử lý chính sự ở Hàm Dương, ngươi tạm thời bỏ qua một bên đi."
Phù Tô há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói một lời.
Phụ hoàng mỗi hứng thú nghỉ ngơi, đều đem chính sự vứt cho hắn.
Dù cho là thời điểm phụ hoàng ở Hàm Dương, vẫn để hắn xử lý việc công. Như là sợ hắn nhàn rỗi sinh chuyện. Đây là điều khiến hắn cảm thấy, mình khác biệt so với các huynh đệ. Vậy nhưng...
Năm 216 TCN, Hàm Dương một trận gió tanh mưa máu. Tần Thuỷ Hoàng là một người thất thường, ngày trước tuy nhất thống lục quốc, cũng không làm khó người lục quốc, thậm chí đối đãi tử tế với vương công chư hầu cũ.
Phù Tô tựa vào lan can trước tẩm điện, hắn suy ngẫm về phụ thân của mình, không gϊếŧ chóc không bằng chinh phục. Ngày thứ năm buông bỏ chính sự, hắn có thời gian nhàn nhã ngắm hoàng hôn Hàm Dương cung. Từ khi còn nhỏ đến giờ, ấn tượng của hoàng hôn đối với hắn chỉ là vội vã, có lẽ là lúc tranh thủ trở vào noãn các, vội vàng nhìn thấy.
Mông Nghị đột nhiên đến làm Phù Tô hoảng sợ, hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Mông Nghị: "Mông thị vệ nếu không chê, muốn cùng ta pha trà không?"
"Cánh tay trái của công tử bị thương sao?" Mông Nghị nôn nóng đều hiện hết trên mặt, quên cả hành lễ chào hỏi.
Phù Tô nâng cánh tay, cười nói: "Bị thương không nặng, tự mình xử lý rồi." Nhưng trong lòng lại kinh hãi, hít thở không thông, không hiểu là chuyện gì.
Mông Nghị kéo áo trên vai trái của Phù Tô, cẩn thận xem vết thương, hạ giọng nói: "Ngày ấy, ngoại bỏ một ngày bị thần giết, còn một kẻ lẩn trốn về phía cung Hàm Dương, bị thương ở tay trái." Thực ra Mông Nghị vẫn cho rằng, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Phù Tô nghe hắn nói không rõ ngọn nguồn, gào to một câu: "Làm càn!"
Mông Nghị còn chưa kịp cáo tội, nghe thấy thanh âm trầm thấp uy nghiêm phía sau truyền đến: "Làm càn."
Phù Tô chỉ cảm thấy, mình đột nhiên chìm vào trong biển sâu sóng dữ, vô cùng tuyệt vọng như thuỷ triều cuồn cuộn dâng lên, như muốn triệt để nhấn chìm hắn. Cẩm y phía sau bị xé rách, lộ ra một mảng sống lưng trơn bóng. Roi xé tan tơ lụa, một đạo thấm huyết.
"Bệ hạ bớt giận!" Mông Nghị không dám nói nữa, vội vàng dập đầu xuống.
Phù Tô chịu không nổi, theo bản năng đổ người về phía trước, bám lấy lan can bạch ngọc. Quay đầu nhìn, mã tiên không biết từ nơi nào đáp xuống. Cố giữ thẳng sống lưng, mây ráng đỏ dần dần trôi đi, phía chân trời chỉ còn lại một màu trầm thấp, như ban ngày cố gắng lưu lại.
Đã là hoàng hôn.
Quân vương lôi đình, thây phơi ngàn dặm, gió tanh mưa máy.
Có lẽ không có thây phơi ngàn dặm, cũng không có gió tanh mưa máu, chỉ có một mình hắn, cốt nhục của người, phải gánh chịu cơn giận vô cớ. Hắn nên sớm nghĩ đến, vì sao trùng hợp như vậy, vì sao?
Sở quốc, là khúc mắc sâu xa giữa hắn và bệ hạ, không thể hoá giải.
Tần Thủy Hoàng Đế thống trị tứ hải, khắp nơi, mỹ nhân chư hầu không thiếu. Nhi tử của người mang dòng máu chư hầu, không thiếu. Thế nhưng duy chỉ có hắn, mang huyết mạch nước Sở, cùng Xương Bình Quân.
Phù Tô thở dốc, chỗ sắc nhọn nhô lên trên lan can bạch ngọc, mười ngón tay in dấu máu.
"Một người chết còn có thể gây sóng gió?" Hoàng đế nổi giận quát, roi kéo xuống một mảng huyết nhục: "Ngoại trừ ngươi... đám dư nghiệt của Xương Bình Quân còn có thể theo ai?!"
"Nhi thần..." Phù Tô đau đến không gượng dậy được, chỉ là, hắn biết nếu bây giờ ngã xuống, hắn không còn cơ hội xoay chuyển nữa. Phù Tô biết ngày hôm nay Mông Nghị tới là vì chứng thực suy đoán của hoàng đế. Hắn che giấu chuyện bị thương là thật, nhưng trùng hợp như vậy, bất luận là ai, đều nhịn không được sẽ suy nghĩ sâu xa. Nhìn biểu cảm của Mông Nghị, hắn đột nhiên nghi hoặc, hiểu ra bọn họ muốn tìm đáp án gì.
"Vì sao lại nghi ngờ con? Con không phải... cũng là nhi tử của phụ hoàng sao?" Đem hết toàn lực biện hộ, chỉ đổi lại, roi càng lúc càng thêm nặng.
"Đám trong triều tâng bốc ngươi vài câu, ngươi cảm thấy giang sơn ngàn dặm của trẫm, đã không thể không có ngươi sao!" Hoàng đế không cho hắn thời gian nói, chỉ có roi khắc sâu vào da thịt, một lời đau như vậy, đánh thẳng vào nội tâm của Phù Tô.
Đối mặt với hoàng đế quát mắng, Mông Nghị chỉ biết cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Phù Tô nhẹ nhàng cười, đột nhiên cảm thấy, không cần phải giải thích.
"Phụ hoàng, nhi thần không có," Phù Tô đè thấp thanh âm, lại nhẹ nhàng một câu chẳng rõ ràng: "Trước kia không có, hiện tại không có..."
"Tương lai càng sẽ không có, thần biết, dăm ba câu này, người có lẽ không nhất định phải tin. Khi xưa Tỷ Can mổ tim chứng minh trung thành, hôm nay thần theo tiền nhân, chẳng cầu thiên cổ, chỉ cầu quân... không giữ lại chi niệm nhất mực cho rằng thần mang lòng phản nghịch."
Hắn duỗi tay, phảng phất như dùng toàn bộ sức lực xoay người lao đến, rút bội kiếm của bệ hạ, trường kiếm ba thước loá lên, hướng thẳng về thân mình. Mông Nghị kịp thời đứng dậy đẩy kiếm ra, cuối cùng chỉ là đâm chệch.
Mông Nghị nhịn không được, rơi nước mắt. Hắn nghe thấy Phù Tô trước khi bất tỉnh cười khẽ: "Khanh cản làm gì?"
Hoàng đế ngơ ngẩn rũ roi xuống, theo bản năng đỡ lấy trưởng tử suýt ngã lăn ra đất, máu ấm từ từ rỉ ra. Hắn chỉ vội vàng gọi y quan, nước mắt không tự chủ lăn xuống. Phù Tô mặc dù mang bộ dáng ôn nhã giống với thân mẫu, nhưng trong xương cốt vẫn là người nước Tần, vẫn là... cứng rắn cương quyết, giống hệt với hắn.
Những năm qua, chinh chiến khắp nơi, từ trong hài cốt như núi tiến ra, máu chảy thành sông, đầu rơi vạn dặm. Chỉ đến hôm nay, hắn mới cảm thấy mình yếu kém như thế.
Mông Nghị hành lễ cáo lui.
"Mông Nghị..." Hoàng đế thích đám hài tử Mông gia, trước giờ theo thói quen gọi thẳng tên của bọn họ. Chỉ vô lực nói: "Chuyện này không cần tra xét nữa."
Hắn ôm Phù Tô vào lòng, không buông bỏ, ngày sau chuyện này sẽ biến thành tâm bệnh của Phù Tô. Nhìn gương mặt không huyết sắc, quân uy vạn trượng, cuối cùng cũng bất lực.
"Thần hiểu rồi."
Năm 216 TCN, Tần Thuỷ Hoàng bị ám sát bất thành. Cuối cùng không có đầu mối, không tra ra được gì.
——————
Xương Bình Quân - Công tử Khải: là con của Sở Khảo Liệt vương và con gái của Tần Chiêu Tương vương. Ra đời khi cha làm con tin ở Tần, sau này Sở Khảo Liệt vương về nước kế vị ngôi vương, Xương Bình Quân vẫn ở lại tần. Sau này Tần vương Doanh Chính lật đổ Lã Bất Vi, phong ông làm thừa tướng thay thế, lại phong Xương Bình Quân.
Sử ký Tư Mã Thiên ghi lại Xương Bình Quân sau này về Sở, trở thành quân chủ nước Sở cuối cùng và sau này bị Vương Tiễn giết. Nhưng các sử gia hiện đại xác định Tư Mã Thiên có sự nhầm lẫn, quân chủ cuối cùng của nước Sở là Xương Văn Quân. Thực ra Xương Bình Quân về Sở không làm vua, qua đời năm 226, không phải chết trong chiến trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.