Chương trước
Chương sau
Năm 230 Trước Công Nguyên, Tần Vương Doanh Chính năm thứ mười sáu. Hàm Dương cung.
Buổi chiều hoàng hôn buông xuống, như thường lệ yết kiến Tần vương, nghị sự trong điện. Hôm nay nếu có chuyện quan trọng gì để nói, chắc là chuyện Nội sử Tân Đằng bắt sống Hàn vương An, khải hoàn hồi triều. Từ buổi chiều đến lúc hoàng hôn, đám nội thần nghị sự đều tranh luận xem xử lý như thế nào, dù sao cũng từng là quân chủ chư hầu, vẫn nên phong tước lập quận. đam mỹ hài
Phù Tô vẫn ngồi ở phía sau đám quần thần, khoảng cách không xa không gần chính vị. Hắn hiện tại được giao quyền thính chính, quyết định, nhưng không được phép nghị sự. Ngồi xa xa nhìn đám quần thần của phụ vương đấu võ mồm vì chuyện đối với Hàn vương An thế nào, cầm bút nghiêm túc viết từng chữ lên thẻ tre, mỗi một lần thính chính này coi như là song khóa của hắn.
Quần thần cáo lui, Tần Vương xoa xoa ấn đường, nhìn trưởng tử còn ngồi ngay ngắn, vẫy vẫy tay: "Nói đi, nói đi."
"Tướng quân không hổ là lưỡi dao sắc bén của Đại Tần ta." Phù Tô suy nghĩ, nói thật cẩn thận, nhìn ánh mắt lãnh đạm của phụ vương không khỏi thất kinh, đè xuống sóng lớn trong lòng, vẫn như cũ bình đạm nói: "Hàn vương cùng phụ vương đều là vương, không thể mặc hắn có cơ hội tự trị, nhi thần cho rằng nên nghe theo ý của Lý đình úy, lập quận."
"Ngươi cũng cho rằng nên lập quận?" Tần vương không tỏ ra biểu cảm gì, kỳ vọng của hắn đối với Phù Tô quá cao, bá nghiệp cơ đồ hết thảy đều phải thuộc về trưởng tử của hắn. Hiện tại xem ra còn ít tuổi thiếu kinh nghiệm, cho nên hắn dạy Phù Tô bằng lời nói và hành động thực tế, cách để làm quân chủ, hỉ nộ vô thường, mềm mỏng nhưng uy nghiêm.
Phù Tô ở trước mặt phụ vương, đột nhiên cảm thấy không thể nào che giấu, hắn cảm thấy nên lập quận, thực ra là vì nghe Lý đình úy nói xong, hắn tuổi còn nhỏ nhưng nhạy bén, cho nên... Thôi, ở trước mặt phụ vương quanh co làm gì chứ, khom người nói: "Nhi thần cho rằng nên làm như thế, Lý đình úy nói không phải không có lý." Nói xong dâng mấy cuốn thẻ tre lên.
"Chẳng qua là bắt chước lời người khác." Tần vương không duỗi tay, nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của hắn, trong lòng lại phát hoả.
"Nhi thần..." Phù Tô nghĩ tới nghĩ lui cũng không có câu gì để nói.
Tần vương hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào một bên ngăn tủ gỗ Nam, Phù Tô nhẹ nhàng đặt thẻ tre lên bàn. Xoay người bước đến trước ngăn tủ, người không biết có lẽ chỉ cho rằng là một thứ đồ bài trí, chỉ có Phù Tô tự biết, trong này có thứ đồ khiến cho hắn đau đớn khổ sở muốn chết.
Không thể phủ nhận, mặc dù bao nhiêu lần, bất luận bao nhiêu năm, đau đớn luôn khắc ghi thật sâu trên da thịt.
Lúc phụ vương giáo huấn, trước giờ đều chẳng nói thêm câu nào, đôi khi bất thình lình hỏi hắn một câu "Vì sao?" Từ trước đến nay, hắn không dám khóc, không dám làm loạn, bên ngoài có cung nhân, tỳ nữ, dưới nhiều huynh đệ. Thực sự không dám nhúc nhích, siết chặt ngón tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu.
Cuối cùng, hắn quỳ trên mặt đất, rốt cuộc vẫn không chịu nổi từng dây mây tàn nhẫn của phụ vương, từng ngụm thở dốc: "Nhi thần biết sai rồi, lập quận chỉ là việc nhìn thấy trước mắt, tầm nhìn không xa... Không phù hợp với lợi ích của các lão thần và hoàng tộc... Công tử vương hầu không đất phong, thế không khác gì... lục bình không có gốc rễ, khó có thể dùng để ban thưởng cho công thần. Đội quân Hổ Lang Chi Sư của Đại Tần ta vốn đã hình thành theo hệ thống quân đội từ thời nhà Thương... Làm như vậy, chế độ tước vị quân đội cũng chịu ảnh hưởng..." Đau đớn là liều thuốc thanh tỉnh, khiến cho đại não đang xoay vòng cũng phải nhanh chóng hoạt động.
"Ừ." Hiếm khi Tần vương buông tha, không tiếp tục nữa, hạ dây mây xuống, nhìn bộ dáng thê thảm của trưởng tử trên mặt đất, hờ hững buông một câu có vẻ chẳng liên quan lắm:
"Nhưng xét về lâu dài, xem ra lại có lợi cho Đại Tần thiên thu của ta."
Phù Tô lấy sức, dây mây phía sau không quất xuống nữa, chỉ còn lại đau đớn chậm rãi, khiến cho hắn thanh tỉnh, đoan chính quỳ dậy, tiếp tục nói: "Công tử vương hầu không có đất phong, cũng tránh được chư hầu phân tranh, giang sơn trăm năm không loạn."
"Chỉ trăm năm thôi à?"
Chẳng ai biết trong lòng Tần vương nghĩ cái gì, lúc quần thần cãi cọ hừng hực khí thế, từ đầu đến cuối không hề tỏ ý nghiêng về bên nào. Bây giờ đột nhiên đặt câu hỏi, khiến Phù Tô chợt cả kinh, hắn bỗng dưng hiểu ra vì sao lại bị đánh, mồ hôi lạnh toát ra, nói: "Trăm năm sau... không biết thiên hạ sẽ trở thành thế cục gì."
Đúng trọng tâm, Tần vương ngồi xổm xuống bên người nhi tử, nhìn bộ dạng của hắn, nói: "Đứng lên."
"Ngồi ở vị trí vương giả, ngươi chỉ nên lắng nghe, minh bạch lời của quần thần, trong lòng tự có lựa chọn, quyết định."
Năm 211 Trước Công Nguyên, Tần Thủy Hoàng năm ba mươi sáu, Thượng Quận.
Phù Tô nhìn kỵ binh của Mông Điềm, lại quay trở vào trướng, phía tây Vạn Lý Trường Thành bị đám Hung Nô gây loạn, ngừng tu kiến. Mông Điềm xin lệnh đi trục xuất, đương nhiên không ngăn cản hắn, lập tức phê chuẩn.
"Phía đông đã tu kiến xong, phía tây xem ra còn cần thêm chút thời gian, nếu như có thể hoàn thành thì..." Thú vui lớn nhất của Phù Tô là ngồi lầm bầm với cái bản đồ cùng với la bàn, ánh mắt hơi sáng, khóe miệng hiện lên nụ cười, đùa nghịch cái cờ nhỏ, đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, rũ xuống tay, lẩm bẩm tự nói tự nghe: "Thôi."
Hắn còn đang suy nghĩ cái gì?
Ngày đó vì sao bị đày đến Thượng Quận, chẳng lẽ hắn còn không rõ hay sao?
Chẳng biết sử sách đời sau sẽ kể thế nào, nhưng chắc cũng không viết hắn lắm mồm tranh cãi vì đám Nho sinh cùng với đạo Nho nên mới bị đày đi. Nói dễ nghe một chút thì là đi làm giám quân giám sát, nhưng mà người sáng suốt ai không biết là bị đi đày... Chỉ là không nói ra mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.