Năm 230 Trước Công Nguyên, Tần Vương Doanh Chính năm thứ mười sáu. Hàm Dương cung.
Buổi chiều hoàng hôn buông xuống, như thường lệ yết kiến Tần vương, nghị sự trong điện. Hôm nay nếu có chuyện quan trọng gì để nói, chắc là chuyện Nội sử Tân Đằng bắt sống Hàn vương An, khải hoàn hồi triều. Từ buổi chiều đến lúc hoàng hôn, đám nội thần nghị sự đều tranh luận xem xử lý như thế nào, dù sao cũng từng là quân chủ chư hầu, vẫn nên phong tước lập quận. đam mỹ hài
Phù Tô vẫn ngồi ở phía sau đám quần thần, khoảng cách không xa không gần chính vị. Hắn hiện tại được giao quyền thính chính, quyết định, nhưng không được phép nghị sự. Ngồi xa xa nhìn đám quần thần của phụ vương đấu võ mồm vì chuyện đối với Hàn vương An thế nào, cầm bút nghiêm túc viết từng chữ lên thẻ tre, mỗi một lần thính chính này coi như là song khóa của hắn.
Quần thần cáo lui, Tần Vương xoa xoa ấn đường, nhìn trưởng tử còn ngồi ngay ngắn, vẫy vẫy tay: "Nói đi, nói đi."
"Tướng quân không hổ là lưỡi dao sắc bén của Đại Tần ta." Phù Tô suy nghĩ, nói thật cẩn thận, nhìn ánh mắt lãnh đạm của phụ vương không khỏi thất kinh, đè xuống sóng lớn trong lòng, vẫn như cũ bình đạm nói: "Hàn vương cùng phụ vương đều là vương, không thể mặc hắn có cơ hội tự trị, nhi thần cho rằng nên nghe theo ý của Lý đình úy, lập quận."
"Ngươi cũng cho rằng nên lập quận?" Tần vương không tỏ ra biểu cảm gì, kỳ vọng của hắn đối với Phù Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-phu-to/237516/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.