Đặt mình vào đám đông trên phố , Thư Kỳ nhất thời có chút hoảng hốt , không biết nên đi con đường nào. Suy nghĩ : Muốn trở về được , phải quay về Giang Ninh tìm Tiết Hoài Phong đòi lại Từ Phiến. Kỳ thật việc này nàng không phải không nghĩ tới thương lượng cùng Cố Viễn . Tuy Từ Phiến với hắn vô dụng , nhưng theo cá tính của hắn , không biết lại đề ra giao dịch kì kèo gì . “ Cô nương .” Một hoà thượng trung tuổi đi tới , hai tay tạo thành chữ thập , thi lễ với Thư Kỳ nói :” Có vị thí chủ phía trước cách đó không xa chờ ngươi , muốn gặp ngươi.” Thư Kỳ kinh ngạc , bản thân mình không quen ai , ai muốn gặp mình cơ ? Nàng đáp lễ lại , chỉ vào chính mình , xác định lại :” Tiểu sư phụ nói là muốn gặp ta ?” “Đúng.” Hoà thượng gật đầu :” Mời đi theo bần tăng đến chỗ hẹn.” Thư Kỳ bán tín bán nghi theo sát người xuất gia , đi ra khỏi địa phương chưa quá 20 dặm , đột nhiên nghe có người hô to gọi tên nàng. Nàng lên tiếng nhìn lại , nhất thời sợ ngây người. Người này đúng là Vân Phi Chẳng lẽ hắn tìm nàng nhanh như vậy? Thư Kỳ nhìn kỹ , đúng là hắn . Vân Phi hướng nàng đi tới. “ Nhanh như vậy đã tới rồi?”. Thư Kỳ cao hứng hỏi han. Vân Phi vẻ mặt quái lạ :” Sao cơ ?” Thư Kỳ nhất thời không nghĩ được gì , kinh ngạc nói :” Chẳng lẽ , căn bản thầy không có trở vê ?” Vân Phi vừa nghe , nhất thời lộ ra bộ dạng ủ rũ :” Chúng tôi ở Giang Ninh nghỉ ngơi đem hôm đó , tôi bị người ta bắt giam vài ngày . Sao đó may mắn một tên họ Vệ cứu tôi .” “ Thật không?”. Thư Kỳ trong lòng nghi ngờ , Vân Phi mới đến , căn bản khả năng kẻ thù là không có , như thế nào lại bị người bẳt ? Chẳng lẽ là Cố Viễn ? “ Cái người họ Vệ kia có phải dáng cao gầy gầy ? Nho nhã yếu ớt không?” Thư Kỳ truy vấn. Vân Phi gật đầu :” Đúng vậy , thuộc hạ gọi hắn gọi là Tam Đường chủ.” Tâm Thư Kỳ một chút lạnh . Việc này khẳng định là người của Thuật Thiện Đường làm. Mình thật sự là không nhìn lầm hắn , thật sự là mua dây buộc mình. Vân Phi thấy sắc mặt nàng thay đổi , không biết chuyện gì xảy ra , thân thiết hỏi han :” Làm sao?” “ Không , không có việc gì.” Thư Kỳ vội vàng che giấu sự mất mát trong lòng , cười hỏi : “ Vậy sau này thầy trốn như thế nào , còn không trở về đi.” “ Tôi xác định cô không có việc gì , mới yên tâm trở về.” Vân Phi nháy mắt , sang sảng cười rộ lên. “ Cảm ơn thầy.” Thư Kỳ cũng thoải mái cười. “ Trong tay tôi có Từ Phiến , cô cùng Đoạn Thanh Ngọc đi về trước , thế nào?” Vân Phi nói xong , lấy Từ Phiến ra khỏi túi đồ. Thư Kỳ sửng sốt , nhanh nhanh xua tay :” Không , không.” “ Tại sao?.” Vân Phi kỳ quái , chẳng lẽ nàng không muốn trở về? “Đoạn Thanh Ngọc đã đi về rồi.” Thư Kỳ cười nói :” Em định lưu lại đây tìm Từ Phiến đã mất rồi trở về sau.” Vân Phi nhịn không được trêu ghẹo :” Cô xem cô , mỗi lần đi công tác năng lực càng tiến bộ.” “Được rồi.” Thư Kỳ trừng mắt , làm bộ tức giận :” Thầy về trước đi , nếu không thể tìm hộ em thì giúp em kéo dài bài giảng trên lớp hộ.” Vân Phi nghĩ . khuyên :” Tôi cảm thấy thời đại này có điểm loạn , một mình cô ở đây không an toàn. Cô xem tôi- một đại lão gia , bị một người vô duyên vô cớ bắt nạt , huống chi cô một phụ nữ yếu đuối.” Thư Kỳ cảm động. Giờ phút này hắn có thể suy nghĩ cẩn thận cho nàng , làm cho trong lòng nàng dâng lên một dòng nước ấm. Người với người trong lúc đó không chỉ có cừu hận . Càng hiểu nhau thì càng quan tâm săn sóc lẫn nhau. “Thật sự cảm ơn thầy.” Thư Kỳ kiên quyết :” Em nhất định sẽ thấy khắc phục khuyết điểm để bù lại. Đây chính là nguyên tắc làm người của em.” Vân Phi thấy ý nàng đã quyết , đành dặn dò nàng phải cẩn thận bảo trọng . Hơn nữa nói cho Thư Kỳ biết cách đó không xa vị hoà thượng trẻ tuổi kia pháp danh Tuệ Không , hắn là bằng hữu tốt , nếu như có gì khó khăn hãy đến Thanh Chiêu Tự tìm hắn giúp đỡ. Thư Kỳ mở miệng cười , gật đầu đáp lời , xoay người hướng tăng nhân thi lễ. Đã đi rồi. Thư Kỳ trong lòng trống rỗng. Cảm giác chính mình tựa như lục bình trôi , rất là thê thương. Nhưng mà “ Tiểu Tư Tư tưởng” rất nhanh bị cái đói khát bao phủ. Từ sáng đến giờ , nàng chưa kịp ăn cái gì cho vào trong bụng. Bình thường ăn theo Cố Viễn , căn bản không cần tiêu tiền. Hiện tại trên người không có vật gi đáng giá. Làm sao bây giờ. Nàng băn khoăn. Rời khỏi Cố Viễn , chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay. Kỳ thật trong phòng nàng bày biện rất nhiều đồ trang sức quý giá , tuỳ tiện lấy một thứ cũng có thể giải quyết được vấn đề . Nhưng nàng cố tình không nên gọi là nghèo cũng bày đặt thanh cao. Cái này gọi là tự làm khổ mình. Hay là trở về. Không , tuyệt đối không. Rất mất mặt. Thư Kỳ nghĩ , bất giác tới trước cửa Hồng lâu. Trên lầu , nữ tử xinh đẹp làm ra đủ hình dáng thu hút người qua đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]