Thư Kỳ đang muốn đuổi theo , lại bị chuyện hấp dẫn của bọn họ dụ dỗ ở lại. “ Thúc Thúc , rốt cuộc ngươi có chuyện gì muốn cùng thương lượng với chúng ta , bảo chúng ta từ xa đến?”. Tạ Thanh Ca khẽ nhíu mày mở miệng hỏi. “ Ta ….. ta luôn tự xưng là thanh tâm quả dục ham muốn , tâm trong sáng ( liêm khiết không có dục vọng ) , không dính tục trần , nhưng lại không thể tưởng tượng được …” Trên mặt Vệ Quốc lộ thần sắc thống khổ , giống như khó mở miệng , bị chặn ở yết hầu. “ Sao cơ?”. Cố Viễn thưởng thúc chén trà , cười nói :” Chẳng lẽ siêu trần thoát tục thần tiên như ngươi lại động phàm trần sao?” Cố Viễn vừa nói , sắc mặt Vệ Quốc bối rối , nói quanh co :” Không phải .. nhưng ta …… ta lại làm ra việc không hợp luân lí làm người xưa.” Tạ Thanh Ca bất ngờ phun một ngụm trà vừa uống , kinh hãi :” cái gì ? Thúc rốt cuộc làm cái gì?” “ Ta ….” Vệ Quốc đỏ mặt , có chết cũng lấy dũng khí để nói :” ta thích một nam tử.” “ Ha?”. Tạ Thanh Ca cùng Cố Viễn hai người kinh dị nhìn chằm chằm Vệ Quốc Kế tiếp đó là trầm mặc . Giống như một viên bom nổ sau đó là tĩnh mịch. Thư Kỳ cũng chấn động , cư nhiên hắn rất coi trọng người ở trần thế . Hơn nữa lại là nam nhân? Không nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại là ….! Đối phương quả thật có bản lĩnh. “ Ngươi nói thật hay nói giỡn?”. Tạ Thanh Ca vẻ mặt hoài nghi , hỏi. Vệ Quốc từ mặt trắng bệch chuyển sang đỏ bừng , lắc đầu nói :” Cùng hắn ở một chỗ , một chút phiền não cũng không có , rất hạnh phúc.” “ Nhưng ngươi cũng là nam nhân!”. Tạ Thanh Ca ngữ khí không biết phải làm sao , còn kèm theo một chút tức giận. Vệ Quốc cúi đầu không dám nhìn hắn , lời nói vô nghĩa lẩm bẩm :” Ta hiểu , cho nên không ngừng khống chế mình , mới cảm thấy thống khổ . Ta thật sự thích hắn.” ….” Chuyện như vậy ở hiện đại cũng có xảy ra ,ở hiện đại tư tưởng thoáng hơn , nhưng bọn họ vẫn bị mọi người dị nghị. Huống chi là ở chế độ nghiêm khắc ở cô đại này. Thư Kỳ có chút đồng tình với hắn. Con người có tình cảm quý giá gì đó , thích một người cũng là sự tình tốt đẹp. Nhưng không hạnh phúc là hắn lại đi thích một nam nhân mà thôi. ” Ngươi muốn nói tên kia …” Cố Viễn có chút đăm chiêu hỏi han ,” Chính là thư đồng vừa rồi …” Vệ Quốc giống như bị bắt thóp trong lòng , ánh mắt trốn tránh , không cam lòng nhưng chỉ biết gật đầu :” Thanh Ngọc dù chỉ ở trong phủ của ta chưa đầy một tháng , nhưng ta với hắn lại giống như quen biết đã lâu , rất hợp nhau.” Thanh Ngọc? Thư Kỳ giật mình một cái , bật thốt lên hỏi :” hắn tên là Đoạn Thư Ngọc.” Vệ Quốc kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử đối diện , gật đầu :” Chẳng lẽ cô nương cùng Đoạn THanh Ngọc có quen biết?.” Hắn là cháu của mẫu thân ta.” Thư Kỳ thuận miệng nói có lệ. Thật sự là đến khi gặp được cũng chẳng tốn công phu. Thư Kỳ mừng thầm trong lòng. Người thì đã tìm thấy , coi như nhiệm vụ hoàn thành một nửa. Còn lại sáu ngày , phải khuyên nàng trở về. Bất quá có chút khó khăn. Bởi vì hai tiểu hài tử xấu xa đã sớm yêu nhau… Nàng sẽ giáo dục tốt cho bọn họ , trợ giúp cho bọn họ tìm được tình yêu đúng nghĩa. Nhưng Thư Kỳ không rõ , tại sao Đoạn Thanh Ngọc phải giấu giếm thân phận của mình , không nói sự thật mình là nữ nhi cho Vệ Quốc nghe. “ Đó là biểu đệ của ngươi ?”. Cố Viễn cười yếu ớt , dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi han. Thư Kỳ sửng sốt , nhíu mày , nghĩ thầm tự dưng lại nhận làm thân thích càng phiền toái hơn. Vừa rồi chính mình cũng không nhớ rõ là nói cái gì. “ Ừ.” Thư Kỳ đành gật đầu. Ai~ , không nghĩ tên Cố Viễn này tò mò như vậy , nàng không hề phản kích , chỉ có thể nghĩ ra chiêu sách. Ánh mắt Thư Kỳ trầm xuống , ánh mắt xa xăm nói :” Ta chỉ gặp hắn qua có vài lần. Sau lần chiến loạn , chúng ta ẩn cư ở chốn đào nguyên , họ hàng bên ngoại không biệt vô âm tín . Hắn không biết ta là chuyện bình thường. Ta không trách hắn.” “ Chốn đào nguyên?”. Tạ Thanh Ca tò mò hỏi han ,” Đó là địa phương nào?” “ Này ….” Thư Kỳ lộ vẻ khó xử :” Chính là phụ thân từng nói , chúng ta đã ẩn cư , thời buổi loạn lạc , không muốn cuốn vào phân tranh , ở những nơi phải thanh tịnh , hòa bình , không tiếp xúc với người ngoài.” Ngũ Liễu tiên sinh , ngài tạm thời ủy khuấ một chút vậy . Thư Kỳ trong lòng có chút bất an. ” Hóa ra lệnh tôn cũng là cao nhân.” Cố Viễn có hàm ý tứ cười nói. Nhìn vẻ mặt của hắn giống kẻ cười trộm. Trong lòng Thư Kỳ mắng thầm . Vốn tưởng hắn còn muốn nói vấn đề kỳ quía , đang chuẩn bị tinh thần đối phó , hắn lại đem đề tài nhẹ nhàng nói :” Như vậy , Thúc Bảo , thúc cần nghe ta nói một câu?” Vệ Quốc từ chối cho ý kiến , tựa hồ sớm biết Cố Viễn định nói lời không muốn nghe , cùi đầu xuống , thần sắc ảm đạm. Cố Viễn khẽ uống tách trà , chậm chạp nói :” Nên tin tưởng tâm của mình.” Vệ Quốc không nghĩ tới lại được nghe một câu như vậy , không phải khuyên can , không phải tác thành . Hắn kinh ngạc nhìn Cố Viễn , trong ánh mắt tràn ngập cảm kích. Cái gì đạo đức văn vẻ , cái gì chế độ lễ phép , lòng người đứng trước mặt tình cảm chân thành thì tất cả hóa thành tro bụi. ” A Viễn!~” Tạ Thanh Ca bất mãn nhìn chằm chằm Cố Viễn , như thế nào hắn lại có thái độ như vậy? Tỳ Tỳ chỉ có Thúc Bảo và đứa con trai , toàn bộ sự nghiệp tổ tông dựa vào hắn. ” Thanh Ca , ngươi còn không được gặp người mình thích.” Cố Viễn cười nói :” Cho nên ngươi không hiểu hắn.” ” Ta không hiểu.” Tạ Thanh Ca ngượng ngùng , tuy thường ngày luôn đùa giỡn mỹ nhân , nhưng đều vì giải quyết chuyện tịch mịch mới chơi , chưa từng trả giá nửa phân , Cố Viễn đi cũng không kém , tuy có Tuyết Tình làm bạn nhưng cũng biết thương hoa tiếc ngọc . Vì thế phản kích nói :” Chẳng lẽ ngươi hiểu biết?”. Cố Viễn thần bí khó lường cười mà không đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]