" Nhìn ngươi chắc không có phận sự gì chứ?”. Cố Viễn đáp nhẹ phủi bụi đất dính trên quần áo.
Tên hài đồng kia sao chịu được sự khinh thị , mặt nghiêm , há mồm liền niệm thần chú.
Thư Kỳ cả kinh , chẳng lẽ hắn muốn phun ra sợi tơ nhện? Bị thứ này vây chặt cũng không dễ chịu gì mấy.
Bất quá lần này thứ hắn gọi không phải sợi tơ , mà là các vải lụa trắng như tuyết.
Mấy chục vải lụa trắng đến chói mắt từ bốn phương tám hướng ở cánh rừng đang giương nanh múa vuốt thổi quét mà đến , giống như không gì có thể ngăn chặn được sự tức giận đó.
Thư Kỳ không thể động đậy được , âm thầm lo lắng cho Cố Viễn.
Mắt thấy thứ vải trắng đang tới gần , Thư Kỳ cư nhiên ngửi được một cỗ nồng đậm mùi máu tươi . Rõ ràng là màu trắng thuần khiết , lại che giấu sự vô tận hắc ám , tự dưng làm cho người ta cảm thấy được sợ hãi.
Đến đây , đến đây ! Mắt thấy hẳn sẽ bị thứ quái vật gớm giếc đó cắn nuốt , Thư Kỳ bật thốt kinh hô :” Chạy mau!”
Công tử áo trắng vẫn chưa sử dụng công lực , không có gì phản ứng.
Khi thứ vải gớm giếc sắp chạm đến thân thể hắn , chân phải hắn đáp nhẹ xuống dưới đất bay lên không nhảy lên cao , một thanh long đao lóe hàn quang sắc bén từ trong tay áo xuất hiện , dừng ở bàn tay mảnh khảnh công tử áo trắng.
Thứ vải gấm vóc giống như có ánh mắt , đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-nha-ta-la-ho-ly/1612663/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.