Thời điểm Bạch Tấn Vân và Thái Sinh vừa mới mặc xong y phục, cánh cửa bị đẩy ra, nam sủng Chu Hằng Quân kéo Tích Tích vẻ mặt mỏi mệt đi đến,lúc thấy Bạch Tấn Vân và Thái Sinh, trên mặt nam sủng cũng không có nhiều kinh ngạc lắm, chẳng qua là mở miệng nói:“Xem ra bọn họ không thành công a.”
Từ miệng Thái Sinh nói hắn biết được kế hoạch của Đường Hiền Nhạc và Chu Hằng Quân, cũng biết là nam sủng này bắt cóc Thái Sinh , cho nên hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua một người trong đó.
Đương nhiên còn có nữ tử Tích Tích kia.
Ôm Thái Sinh đến gian phòng cách vách,Bạch Tấn Uy đang ngồi ở nơi đó nhìn Chu Hằng Quân và Đường Hiền Nhạc, có lẽ là mấy cước vừa rồi của Bạch Tấn Vân thật sự là quá độc ác, Đường Hiền Nhạc đau đến bây giờ thẳng không được.
Nhìn đến đoàn người đi vào, Bạch Tấn Uy đứng lên, hỏi:“Đại ca,huynh tính xử trí bọn họ như thế nào?”
Bạch Tấn Vân không nói chuyện, mà trước là cho Thái Sinh ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi, sau đó hắn cầm lấy dao gọt trái cây vuốt vuốt ,“Tấn Uy,cởi quần ba người bọn họ ra,huynh muốn dùng cây đao trong tay này giúp bọn hắn vĩnh viễn chấm dứt tạp niệm.”
“Tấn Vân, ngươi đang nói giỡn hay sao?” Đường Hiền Nhạc ngẩng đầu không thể tin được nhìn Bạch Tấn Vân
“Ha ha, đại biểu ca, ngươi cảm thấy ta đang nói giỡn sao?” Bạch Tấn Vân cười tà mị, quay sang Bạch Tấn Uy nói:“Động thủ.”
“Ta đời này hạnh phúc nhất là được Tấn Vân chấm dứt,đối với ta mà nói cũng là loại hưởng thụ.” Chu Hằng Quân nhìn chằm chằm Bạch Tấn Vân, hắn chính là thích hắn, thích nhìn bộ dáng kiệt ngạo bất tuân của hắn, thích dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung kia, thích hắn làm việc tàn ác nhưng mặt vẫn mỉm cười như bây giờ đây.
“Ngươi nghĩ rằng ta sờ vào bảo bối của ngươi sao?” Bạch Tấn Vân cười lắc lắc đầu, vươn tay chỉ vào Tích Tích sợ tới mức lạnh run, theo sau ngoắc ngón tay,“Ngươi đi.” Nói xong cầm con dao gọt hoa quả trong tay ném đến trước mặt Tích Tích.
“Không, không, ta không làm……” Tích Tích lắc đầu lui về phía sau.
“Ngươi nếu không cắt bọn họ,vậy tự cắt ngón tay chính mình đi.” Bạch Tấn Vân mỉm cười càng ngày càng nguy hiểm,ở trong Tử Vân Thành to lớn này chỉ có lão thái thái là dám tính kế với hắn,nữ nhân này lại dám hãm hại hắn.
“Không……” Tích Tích lập tức xụi lơ xuống dưới, ngồi chồm hỗm trên mặt đất không ngừng lắc đầu.
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh vươn bàn tay nhỏ bé túm túm tay áo của Bạch Tấn Vân, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người hắn, điều này làm cho Thái Sinh lập tức không thích ứng .
“Làm sao vậy?” Bạch Tấn Vân nhìn bộ dáng Thái Sinh,thì biết tiểu tử này lại bắt đầu quá thiện tâm, cho nên ánh mắt nhìn Thái Sinh có chút cảnh cáo.
“Bỏ qua đi…… Đại thiếu gia…… Dù sao…. dù sao chúng ta cũng không có bị thế nào……” Thái Sinh cố ý lảng tránh ánh mắt Bạch Tấn Vân, tuy rằng Chu Hằng Quân và Đường Hiền Nhạc làm rất nhiều không tốt đối với hắn và đại thiếu gia.
Chỉ là bọn hắn đem yêu định nghĩa trở thành đoạt lấy.
“Cũng biết vật nhỏ này sẽ biện hộ cho bọn họ!” Bạch Tấn Vân trở nên không vui,“Ta nói rồi bọn họ thương tổn đệ, sẽ trả giá lớn!”
“Đại thiếu gia, nếu đệ ở bên người những người khác,huynh có thể sẽ nghĩ biện pháp đoạt lại đệ ? Nếu huynh ở bên cạnh người khác, nếu đệ có su dũng khí cũng sẽ đoạt huynh lại…… Đây chính là cảm giác khi yêu, cho nên đệ hiểu cảm nhận của bọn họ…… Đại thiếu gia, cho bọn họ một lần cơ hội đi.” Thái Sinh nắm tay của Bạch Tấn Vân thật chặt,“Đại thiếu gia…… Cầu huynh nha ……”
Bạch Tấn Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin của Thái Sinh,im lặng không lên tiếng, sau một lúc lâu mới đột nhiên nhặt con dao từ trên mặt đất lên đi đến chỗ Đường Hiền Nhạc, Chu Hằng Quân còn có nam sủng trước mặt hắn, giơ dao lên đâm vào mỗi đùi bọn họ một đao!
Xem đây như là trừng phạt bọn họ, vứt bỏ con dao dính máu trong tay, Bạch Tấn Vân hung hăng nói:“Nếu lại có lần sau, các ngươi liền trực tiếp mua quan tài cho mình đi.”
Về phần Tích Tích, Thái Sinh xin Bạch Tấn Vân chuộc thân cho nàng, để cho nàng trải qua cuộc sống đàng hoàng, nhưng mà lần này Bạch Tấn Vân không có đồng ý, bởi vì hắn hoài nghi nữ nhân Tích Tích kia đi sau này có thể đi câu dẫn Thái Sinh đơn thuần.
Tất cả đều đã xong,Bạch Tấn Vân cùng Bạch Tấn Uy đem Thái Sinh trở về nhà họ Thái, cho cha mẹ hắn nhìn mặt một cái không đợi mẹ Thái Sinh hàn huyên vài câu,Bạch Tấn Vân liền kéo Thái Sinh trở về Bạch phủ.
Bạch Tấn Uy dọc theo đường đi đều không có nói chuyện, chẳng qua chỉ yên lặng chú ý hai người kia, theo lời nói cử chỉ hai người còn có ánh mắt trao đổi,Bạch Tấn Uy rốt cục hiểu được chính mình vì sao không đoạt được Thái Sinh, bởi vì ở trong lòng hắn căn bản là không có vị trí của mình.
Trở về Bạch phủ ba người lập tức đi gặp Bạch lão phu nhân,Bạch Tấn Vân đứng ở trước mặt mẹ mình một câu,bảo cho Thái Sinh trở về tiếp tục làm nương tử của hắn, đuổi Thái Liên về nhà!
“Vô liêm sỉ! Con thấy việc này không đủ mất mặt sao? Đường đường đại thiếu gia Bạch gia lại cưới một người nam nhân, truyền ra sẽ làm cho người ta chê cười!” Bạch lão phu nhân cũng nóng nảy, vỗ cái bàn mắng đứa con, mấu chốt là bà muốn tôn tử!
“Nếu người Tử Vân Thành không có cười nhạo,có phải mẹ sẽ chấp nhận Thái Sinh?” Bạch Tấn Vân kêu gào với mẹ mình.
“Hừ, làm sao có thể không cười chứ!” Bạch lão phu nhân tức giận đến sắp hộc máu .
“Nếu không cười nói thì sao!” Bạch Tấn Vân kiên trì.
“Thì mẹ sẽ không quản hai đứa.”
“Được! Mẹ không được đổi ý!” Bạch Tấn Vân nói xong, kéo Thái Sinh ra khỏi Bạch phủ,Bạch Tấn Uy không rõ Bạch Tấn Vân muốn làm cái gì, cho nên vội vàng đi theo đi ra ngoài.
Bạch Tấn Vân một đường kéo Thái Sinh đi tới nơi phồn hoa nhất ở Tử Vân Thành,đứng trên nóc nhà cao nhất, hắn và Thái Sinh hai người giống như là một lá cờ, cho dù không có thét to, nhưng mà đứng ở đó cũng hấp dẫn rất nhiều người đến.
Không rõ đại thiếu gia Bạch gia rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Các vị!” Bạch Tấn Vân đứng ở trên nóc nhà, đứng trên nhìn xuống nơi chi chit rất nhiều người tiếng nói:“Các vị, ta muốn công khai một chuyện! Ta_Bạch Tấn Vân,muốn cưới một người vợ nhưng người này lại là nam nhân!”
Nói xong Bạch Tấn Vân trở lại, một tay kéo Thái Sinh qua để cho hắn đứng ở bên người mình, tay hắn nắm chặt tay Thái Sinh, Thái Sinh không nghĩ tới Bạch Tấn Vân có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, hắn thật là xấu hổ đến muốn tìm nơi nào để chui xuống.
“Tên của hắn gọi là Thái Sinh, ta là Bạch Tấn Vân đời này chỉ yêu duy nhất một mình hắn, ta hy vọng chúng ta có thể sống chung với nhau, có thể tương thân tương ái đến một khắc trước khi rời đi.” Lời nói của Bạch Tấn vân hữu lực trong cương có nhu.“Ta biết hai nam nhân yêu nhau là chuyện không hợp quy củ , ta Bạch Tấn Vân cũng không sợ ai chê cười, cũng không sợ ai nói sau lưng, ta chính là muốn đứng ở chỗ này lớn tiếng nói rằng ta yêu Thái Sinh! Đồng thời ta hy vọng có thể được chúc phúc của mọi người, chúc phúc của người nhà.”
Thái Sinh nghe đến đó ngẩng đầu lên, hai mắt hàm chứa lệ nóng nhìn Bạch Tấn Vân, hắn không biết phải biểu đạt tình cảm mình như thế nào,“Đại thiếu gia, Thái Sinh cũng yêu huynh……”
Hắn có thể nói cũng chỉ có một câu này mà thôi.
Bạch Tấn Vân cười nhanh tay ôm Thái Sinh,sau đó cúi đầu hôn lên môi hắn.
Hai nam nhân đứng ở trên đỉnh lầu , ở trước mắt bao người ôm hôn.
Bạch Tấn Uy đứng ở trong đám người, giơ hai tay lên dẫn đầu vỗ tay, sau đó bởi vì nhiều người đối dũng cảm của hai người này cũng vỗ tay.
“Ha ha, ta chính là thích tiểu tử này điểm này.”
Trong đám người, Chu Hằng Quân và nam sủng nâng nhau, cảm thán nói.
“Thiếu gia, trở về đi, ta giúp ngươi băng bó miệng vết thương.” Nam sủng mềm mại nhìn Chu Hằng Quân nói.
“Được, trở về.” Chu Hằng Quân ôm thắt lưng nam sủng, hai người biến mất ở trong đám người .
“Xem ra, tiểu bạch thỏ nhất định sẽ không thuộc về ta .”
Bạch Tấn Uy đang vỗ tay, thanh âm phía sau làm cho hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Hiền Nhạc khập khiễng đứng ở nơi đó, nhìn hai người trên lầu các, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
“Ngươi tính toán về sau như thế nào?” Bạch Tấn Uy hỏi.
“Ta? Tự nhiên là tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.” Đường Hiền Nhạc mỉm cười, sau đó đưa tay dùng sức vỗ lên bả vai Bạch Tấn Uy,“Tấn Uy, ngươi phải có giác ngộ .”
“Giác ngộ?” Bạch Tấn Uy không rõ.
“Tấn Vân cưới nam nhân trở về đương nhiên là không thể sinh đứa nhỏ, hương khói Bạch gia tương lai phải nhờ vào ngươi kéo dài , cho nên ngươi phải có giác ngộ , ha ha.” Nói xong Đường Hiền Nhạc khập khiễng sải bước đi .
Giác ngộ sao?
Bạch Tấn Uy nghĩ rồi lại nhìn lên,Bạch Tấn Vân và Thái Sinh đang ôm hôn, hôn triền miên càng ngày càng kịch liệt nhiệt tình, giống như phải thiêu đốt hết thảy chung quanh.
A,Bạch Tấn Uy cười tự giễu.
Ta cũng muốn thừa nhận ta cũng từng yêu một người nam nhân?
Trên đỉnh lầu các,Bạch Tấn Vân lưu luyến không rời đôi môi cực nóng của Thái Sinh, hai tay ôm chặt thắt lưng mãnh khảnh của hắn, cúi đầu nhìn hai gò má ửng đỏ của Thái Sinh.
Lần nửa cúi người môi của Bạch Tấn Vân nhẹ nhàng chạm vào trán Thái Sinh, rồi hôn lên nốt chu sa cuối mi mắt.
“Đại thiếu gia, thật nhiều người đang nhìn……” Thái Sinh cúi đầu thật thấp, tuy rằng hắn thật vui vì Bạch Tấn Vân có thể không để ý đến hậu quả đem chuyện hai người quan hệ công khai làm hắn không yên lòng và ngượng ngùng.
“Như thế nào, ngượng ngùng sao? Chúng ta về nhà hôn nhẹ đi.” Bạch Tấn Vân nói xong đưa tay ôm ngang người bế Thái Sinh lên, mũi chân điểm nhẹ cả người từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Thình lình xảy ra động tác này làm cho Thái Sinh sợ tới mức vội vàng hai tay vòng chặt cổ của Bạch Tấn Vân, e sợ cho chính mình sẽ ngã xuống.
Bạch Tấn Vân ôm Thái Sinh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, sau đó cẩn thận đưa hắn đặt ở trên mặt đất, thoải mái kéo tay hắn nhìn hắn nói:“Chúng ta về nhà đi.”
“Ừm.” Mặt Thái Sinh đã ửng đỏ nhưng vẫn là lộ nụ cười ngọt ngào, bị Bạch Tấn Vân kéo bàn tay nhỏ bé, trong lòng tất cả đều là hạnh phúc đi theo bên người hắn, bước chân không lớn không nhỏ, tốc độ không nhanh không chậm.
Chuyện sau đó chính là Bạch lão phu nhân một ngàn lần một vạn lần không muốn không thừa nhận thân phận Thái Sinh.
Thái Liên rời khỏi Bạch phủ, chính cô ta cũng hiểu được tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, mẹ Thái Sinh vỗ lên tay Thái Liên nói:“Liên Nhi, con về sau nhất định sẽ gặp một người hợp ý .”
Thái Sinh lại trở lại bạch gia, Tiểu Nguyệt vui vẻ giống như là tiểu chim én, ở bên người Thái Sinh đổi tới đổi lui, làm trong lòng Bạch Tấn Vân luôn cảm thấy không thoải mái.
Thái Sinh sau khi được Bạch gia thừa nhận càng ngày càng trở nên biết điều,Bạch lão phu nhân cũng dần dần cảm thấy được tiểu tử này không tệ nha .
Tuy rằng Bạch lão phu nhân thừa nhận Thái Sinh là vợ của Bạch Tấn Vân, nhưng không có cho phép hắn không cưới tiểu thiếp, cho nên luôn luôn đi đến phòng hai người quấy rầy, ngẫu nhiên còn trực tiếp mang theo cô nương đến bảo Bạch Tấn Vân phải cho bà tôn tử.
Bạch Tấn Vân bị lão thái thái của hắn làm cho nhức đầu, hắn thường xuyên nói sau này không phải mẹ hắn bức điên hắn thì là hắn bức điên mẹ hắn.
Đối với lần này Thái Sinh tỏ vẻ áy náy.
Một buổi sang đầy nắng ấm, ánh mặt trời chiếu khắp.
Thái Sinh ngồi ở ghế trên trong phòng, nhìn chằm chằm bụng mình, sau một lúc lâu mới dịu dàng nói với Bạch Tấn Vân:“Đại thiếu gia, thực xin lỗi…… Ta không thể sinh đứa nhỏ…… Nếu không, huynh lấy người khác đi……”
“Cái gì?!” Bạch Tấn Vân nghe Thái Sinh nói như vậy, quay đầu nhìn chằm chằm Thái Sinh nói:“Vật nhỏ, đệ bắt đầu từ khi nào đứng cùng chuyến tuyến chung với lão thái thái! Xem huynh làm sao trừng phạt đệ!”
Bạch Tấn vân trong lòng khó chịu cho nên biểu hiện trên mặt cũng không thích, thô bạo kéo Thái Sinh, không nói hai lời đẩy ngã ở trên giường,đóng cửa phòng lại hung hăng trừng phạt hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]