Thái Sinh yên lặng nhìn bóng dáng Bạch Tấn Vân nghĩ thầm,hắn muốn đi đâu nha?
Đi tới thư phòng ngủ sao? Không đúng đấy không phải đường về thư phòng.
Là ra ngoài tìm thú vui sao?
Cũng đúng, đại thiếu gia dù sao cũng là nam nhân tinh lực dồi dào, đi ra ngoài tìm nữ nhân cũng là rất bình thường .
Thái Sinh càng tự an ủi mình càng thấy trong long mình khó chịu.
Đã biết là đại thiếu gia không tới ôm hắn mà là đi tìm nữ nhân khác, đây chẳng phải ý nguyện hai ngày qua của hắn sao?
Nếu là hy vọng của mình tại sao thấy hắn đi rồi, trong lòng lại là thất vọng và khổ sở nha?
Cửa phòng bị Bạch Tấn Vân một cước đá văng ra, Thái Sinh đứng ở trong phòng có thể thấy bầu trời đêm bên ngoài,bầu trời đầy đầy sao như là một đôi mắt theo dõi tâm trạng của hắn.
Tâm trạng của hắn là cái gì, phải rời khỏi lại sầu não.
Miên man suy nghĩ một chút ,Thái Sinh bỗng nhiên cảm thấy buổi tối hôm nay đào tẩu hẳn là một cơ hội không tồi,.Hắn đã nói Bạch Tấn Vân hưu mình, cho nên nếu bản thân không thấy,Bạch Tấn Vân cũng nhất định hiểu được quyết tâm chính mình.
Đến lúc đó theo tính tình của Bạch Tấn Vân, nhất định sẽ giận dữ sau đó đem hưu thư ném đến Thái gia.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho tất cả mọi người thoải mái.
Bạch Tấn Vân cũng sẽ lấy thêm một phu nhân, cũng sẽ thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-nha-giau-lay-kieu-lang/2029757/chuong-47.html