Hai người ăn cơm quả thật so với một người cảm thấy náo nhiệt hơn.Bạch Tấn Vân luôn thao thao bất tuyệt nói chuyện hôm nay gặp được ai,Thái Sinh chẳng qua là lẳng lặng nghe, thản nhiên cười, dùng ánh mắt ấm áp nhìn hắn,chẳng qua là hắn một câu cũng không nói.
Bạch Tấn Vân thấy Thái Sinh ăn rất ít cho nên gắp thêm thức ăn cho hắn.
“Nghe nói, hôm nay Đường Hiền Nhạc đến đây.” Bạch Tấn Vân chẳng quả chĩ thuận miệng nhắc tới,thật ra là hắn cố ý .Khi hắn nghe Tiểu Nguyệt nói hôm nay Đường Hiền Nhạc đến đây còn nói chuyện một hồi với Thái Sinh,sau đó Thái Sinh cảm thấy không khỏe, trong lòng Bạch Tấn Vân mơ hồ cảm nhận được cái gì.
“Đúng” Thái Sinh cúi đầu thấp giọng trả lại một câu.
“Đều nói cái gì?” Bạch Tấn Vân lại gấp rau cho Thái Sinh.
Thái sinh lâm vào trầm mặc, cuối cùng lắc lắc đầu,“Chưa nói cái gì, vừa đến của thấy đại thiếu gia không có ở đây nên bỏ về.”
Trong lòng Thái Sin rối rắm, hắn không thể nói cho Bạch Tấn Vân biết Đường Hiền Nhạc nói gì đó,theo như tính tình hắn không chừng sẽ đi tìm Đường Hiền Nhạc cãi long trời lỡ đất , vạn nhất làm lớn chọc đến Đường Hiền Nhạc.Hắn nhất định đem những chuyện không nên nói đều nói sạch ra.Bạch Tấn Vân nhất định lâm vào cục diện xấu hổ.
“Phải không.” Thấy Thái Sinh không nói thật, trong lòng Bạch Tấn Vân càng thêm rõ ràng,nhất định có việc rồi.
Nhưng mà hắn không có truy vấn nửa, hai người ăn cơm xong,Bạch Tấn Vân rất tự nhiên lôi kéo tay Thái Sinh.Hai người đi tới ngôi đình trên hồ hoa sen, ánh trăng chiếu xuống hồ sen đẹp không sao tả xiết.
Dáng người yếu ớt của Thái Sinh đứng ở bên cạnh hồ nước, vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng qua là trong lòng hắn không bình tĩnh như ngoài mặt.Hắn muốn nói Bạch Tấn Vân hưu hắn nhưng mà phải mở miệng như thế nào?
Bỗng nhiên chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, eo của mình bị hai cánh tay ôm từ phía sau,Bạch Tấn Vân đứng ở phía sau Thái Sinh ôm lấy hắn, đem đầu chính mình đặt lên trên vai hắn thì thào nói:“ Hôm nay tâm trạng đệ không tốt,hay là trong người không khỏe?”
Thái Sinh thực tự nhiên nghiêng đầu, đem đầu chính mình tựa vào trên đầu Bạch Tấn Vân. Hắn không thể trả lời Bạch Tấn Vân, hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Ngửi thấy hương vị đặc biệt quen thuộc.Bạch Tấn Vân nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên hai má Thái Sinh, cảm nhận được thân đột nhiên thể hắn nóng lên.Lúc môi của Bạch Tấn Vân lướt qua bên tai và cổ Thái Sinh, Thái Sinh run nhẹ lẩm bẩm.
“Đại thiếu gia, đừng…… bây giờ đang ở bên ngoài……” Thái Sinh thẹn thùng nói, dù sao hai bọn họ như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy.
“Có sao đâu nha?” Bạch Tấn Vân xoay người Thái Sinh lại,để cho hắn đối mặt chính mình, nâng cằm hắn lên,cúi người, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.Hắn rất muốn vật nhỏ này, ban ngày ở lúc ở tiền trang tư nhân, chỉ cần trong đầu có chút rãnh rỗi xuất hiện bóng dáng Thái Sinh.
“Ưm……” Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân hôn, cánh tay ở hai bên lần đầu tiên chủ động nâng lên ôm lấy thắt lưng Bạch Tấn Vân, lần đầu tiên chủ động đáp lại nụ hôn của Bạch Tấn Vân.
Bạch Tấn Vân bị thay đổi nhỏ nhỏ của Thái Sinh cảm thấy vô cùng hưng phấn, khom người bế ngang Thái Sinh lên, sải bước trở về phòng, một tay đặt Thái Sinh lên giường, sau đó hắn liền đè ép xuống, theo một là một nụ hôn,tay cũng bắt đầu đòi hỏi.
Vừa hôn vừa cởi y phục trên người hai người, Bạch Tấn Vân nhìn thân thể trắng noản dưới thân, bàn tay tự do sờ lên mỗi tấc da thịt của Thái Sinh,hắn nhất thời cảm thấy cổ họng khan khàn,“Thái Sinh,đệ thật là thật đẹp ……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]