Chương trước
Chương sau


Lúc Thái Sinh tỉnh lại,thời gian còn rất sớm nhưng hắn muốn trước khi Tiểu Nguyệt đến bản thân phải mặc y phục thật tốt.



Kể từ ngày gả vào đây,Bạch phu nhân mỗi ngày đều gọi hắn đi phụng trà, hơn nữa không rõ nguyên nhân .

Hôm nay cũng không thể ngoại lệ.

Lúc này Bạch Tấn Vân còn  ngủ say, cả đêm trôi qua tư thế hai người cũng có thay đổi rất lớn, Thái Sinh thật cẩn thận di động thân thể.

Sau đó rón ra rón rén muốn từ trên người Bạch Tấn Vân lướt qua, nhưng vừa mới xuống giường, cánh tay hắn đột nhiên bị Bạch Tấn Vân bắt lấy.

Thái Sinh sửng sốt quay đầu lại, phát hiện Bạch Tấn Vân đã tỉnh còn nhìn mình.

“Sớm như vậy, ngươi đi đâu?” Bạch Tấn Vân hỏi người cũng ngồi dậy, nhưng tay hắn thủy chung không có buông cánh tay Thái Sinh ra.

“Đại thiếu gia, ta chuẩn đi phụng trà cho lão gia phu nhân.” Mới từ trong lúc cơn mơ tỉnh lại mặt Thái Sinh có chút đỏ ửng.

Nghe Thái Sinh nói xong, lông mày của Bạch Tấn Vân nháy mắt nhíu lại chung một chổ.

“Phụng trà? Ngươi không phải phụng rồi sao sao?” Bạch Tấn Vân cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua quy củ phải phụng trà mỗi ngày.

“Đúng,Bạch phu nhân nói, mỗi ngày đều phải phụng trà.” Thái Sinh nói xong cô ý thoát khỏi bàn tay của Bạch Tất Vân, chẳng qua là giãy vài lần đều không có thành công, đành phải nói:“Mời đại thiếu gia buông tay, ta muốn trước khi Tiểu Nguyệt đến mặc xong y phục.”

“A.” Bạch Tấn Vân thật ra cũng không chú ý tới tay mình đang kéo tay Thái Sinh, bị Thái Sinh nói như vậy mới ý thức được, vội buông lỏng tay ra.

Nhìn Thái Sinh ở một bên vội vàng mặc y phục,Bạch Tấn Vân cũng xốc chăn lên, cầm lấy bộ y phục mặc lên trên người nói với Thái Sinh:“Hôm nay ta và ngươi đi.”

Thái sinh nhìn Bạch Tấn Vân, không nói chuyện, trong long đã có loại ấm áp nói không nên lời.

Hai người đi đến chổ lão gia phu nhân, Tiểu Nguyệt bưng trà  đi theo ở phía sau.Hôm nay trong lòng của nàng rất vui, bởi vì đại thiếu gia rốt cục có thể nhìn thẳng vào thiếu phu nhân .

Thấy nhi tử cũng đến, Bạch lão gia và Bạch phu nhân thật kinh ngạc.

Có lẽ là thấy đứa con cũng theo đến đến đây,nên hôm nay thái độ Bạch phu nhân đối với Thái Sinh rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, cũng không có quá khó khăn với hắn.

Phụng trà xong, Bạch phu nhân nói có chuyện  với Bạch Tấn Vân,để cho Thái Sinh chờ trong viện.

Thái Sinh cúi người cùng Tiểu Nguyệt đi ra ngoài.

Tầm mắt dời đi, Bạch Tấn Vân đặt mông ngồi ở trên ghế, đưa tay cầm lấy một ly trà, lơ đảng hỏi:“Mẹ tìm con có chuyện gì a?” Nói xong, liền uống một ngụm trà.

“Con nha,vợ cũng đã cưới sao không sớm sinh con đi.” Bạch phu nhân nói lời thành khẩn.

Lại không nghĩ rằng,Bạch Tấn Vân “Phụt” một tiếng đem trà trong miệng phun ra.

Bạch phu nhân nhìn đứa con gấp gáp,thấy Bạch Tấn Vân đưa tay lau nước trà dính trên miệng, cúi đầu cười,Bạch phu nhân lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói:“Tấn Vân, con và Thái Liên đã thành hôn, là con có vấn đề hay là nàng có vấn đề?”

Bạch Tấn Vân buồn cười nhìn mẹ mình,lão thái thái lại tới nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.